Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Quan Bảng
  3. Chương 1589 : Con kiến trong chảo nóng, con ếch trong nước ấm
Trước /1588 Sau

[Dịch]Quan Bảng

Chương 1589 : Con kiến trong chảo nóng, con ếch trong nước ấm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lão Ngũ mất tích!

Khi Hầu Bách Lương nghe được tin tức này, ban đầu cũng không để ý. Dù sao hắn biết lão Ngũ là người có bối cảnh, người như vậy chỉ dùng thân phận trong huyện Ân Huyền làm che giấu. Người như thế tùy thời đều sẽ mất tích, có cần phải khẩn trương như vậy sao?

Nhưng khi Hầu Bách Lương nghe Hầu Sổ Căn nói ra vài tin tức khác, đã không còn cách nào bình tĩnh.

- Lặp lại lần nữa!

- Dạ, lão Ngũ đã có ước định với tôi, tuyệt đối sẽ không rời khỏi tôi quá hai mươi bốn giờ. Chỉ cần vượt qua hai mươi bốn giờ, nếu tôi không nhận được điện thoại, lão Ngũ đã xảy ra chuyện. Từ khi hắn rời đi tới hiện tại đã qua ba mươi sáu giờ. Tôi cũng không hề nhận được cuộc điện thoại nào, không phải xảy ra sự cố thì là chuyện gì?

Hầu Sổ Căn gấp giọng nói.

- Nhưng hắn xảy ra chuyện gì chứ?

Hầu Bách Lương nhíu mày nói.

- Lần này lão Ngũ rời đi, nói là muốn về thăm nhà một chút. Anh cũng biết nhà của hắn là nơi nguy hiểm kia. Hay là bên kia xuất hiện chuyện gì phiền toái hay không?

Hầu Sổ Căn hỏi.

- Nhà nguy hiểm gì chứ! Tôi cùng chú chỉ biết hắn có quan hệ với đội buôn ma túy, nhưng không có chứng cớ gì chính xác. Hơn nữa hắn là tài xế của chú, chú cũng không cách nào xác định được, tôi làm sao mà biết. Có lẽ hắn không thời gian gọi điện thoại, cho nên không cần phải gấp gáp!

Hầu Bách Lương nói.

- Chỉ có thể như vậy, hi vọng lão Ngũ không có việc gì!

Hầu Sổ Căn nói.

- Nhưng mà đại ca, Tô Mộc hình như cũng rời đi, rốt cục vì sao vậy?

Hầu Sổ Căn nghĩ nghĩ, lại hỏi.

- Tôi làm sao mà biết, hắn rời đi đâu có hội báo với tôi. Chuyện này không tới lượt chú quan tâm, cũng đừng quan tâm!

Hầu Bách Lương nhíu mày nói.

- Tôi cũng không muốn quan tâm, nhưng huyện nhất kiến của tôi đang có nhiều người há mồm chờ ăn cơm đâu. Tôi nghe nói tài chính trong huyện đã tăng lên tới mười lăm triệu. Cho dù phát xong tiền lương cũng còn dư mười triệu đó. Bởi vì huyện ủy dừng lại toàn bộ công trình của huyện nhất kiến, lần này bồi thường cũng không xong.

- Lần này lại xuất ra ba triệu, ca, anh xem có thể làm cho cục tài chính đem tiền khất nợ của chúng ta phát xuống hay không. Hơn nữa làm vậy cũng có thể thử xem Thường Vân rốt cục có nghe lời anh nói hay không. Dù sao hiện tại Tô Mộc vắng mặt, tôi cũng không cần sợ hãi.

Hầu Sổ Căn nói.

Hầu Bách Lương vốn không để ý lời của hắn, nhưng sau khi nghe được lý do này, thoáng nhíu mày, đây cũng là biện pháp.

Rốt cục Thường Vân sẽ làm thế nào, hắn còn chưa có biện pháp xác định. Dưới tình huống như vậy, ai biết Thường Vân có đảo về hướng hắn hay không?

Nghĩ tới đây ánh mắt Hầu Bách Lương xoay chuyển, đã có biện pháp.

- Việc này tôi sẽ đích thân thử xem, nhưng cũng không thể dùng lý do trả khoản tiền khất nợ của huyện nhất kiến làm mồi. Tôi trước dùng mồi khác, đợi ngày mai nếu cục tài chính dám xô đẩy, chú biết nên làm như thế nào.

Ánh mắt Hầu Bách Lương phát lạnh nói.

- Hiểu được!

Hầu Sổ Căn nhe răng cười.

Thứ hai lặng lẽ trôi qua.

Giờ hành chính sáng thứ ba.

Lúc này Tô Mộc còn chưa quay về huyện Ân Huyền, vẫn đi cùng nhóm người Triệu Vô Cực. Dù sao lần này chấp hành nhiệm vụ, không cần biết thế nào đều phải gặp mặt Mai Tranh hội báo. Hơn nữa Tô Mộc xin nghỉ ba ngày, hắn cũng không cần sốt ruột trở về.

Bên huyện ủy, Mạnh Thường Trực đã bắt đầu vận dụng đủ loại quan hệ tuyên bố đấu thầu. Thông qua tin tức truyền ra, chỉ cần ai có thể làm đường trong huyện thành chất lượng tốt, Tô Mộc vẫn còn có hạng mục khác giao cho họ.

Khi tin tức bắt đầu truyền ra, nguyên bản những xí nghiệp không muốn tới cạnh tranh cũng bắt đầu chạy tới.

Tiến hành xây dựng hạng mục công trình cùng chính phủ, chẳng những lấy được lợi ích thực tế, quan trọng nhất là có thể đạt được danh dự. Danh dự như vậy rất có tác dụng đối với các xí nghiệp.

Cục tài chính huyện.

Thường Vân vừa đi làm, đối với cán bộ kỳ cựu đã công tác trong cục tài chính mười mấy năm mà nói hết thảy công việc vô cùng quen thuộc.

Hiện tại địa vị của Thường Vân so với trước kia đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Chẳng những mẹ vợ phải nhìn hắn với ánh mắt khác, không ngừng lấy lòng hắn, cho dù đi làm những cơ quan khác cũng biểu đạt thiện ý với hắn.

Không thiện ý không được a!

Người nào không biết hiện tại trong tay Thường Vân quản lý mười triệu tài chính, có tiền chính là thần tài. Không làm tốt quan hệ với thần tài, sau này muốn xin chút tài chính làm việc chẳng phải khó khăn trùng điệp sao?

Mặc dù nói tài chính trong huyện cũng cần huyện ủy cùng ủy ban huyện trấn thủ. Nhưng cụ thể tỷ như việc điều động một số tiền nho nhỏ hoặc tốc độ phê duyệt tài chính xuống dưới đều nắm giữ trong tay Thường Vân.

Không làm tốt quan hệ với Thường Vân, vậy sao được?

Không cần biết trong lòng Thường Vân nghĩ như thế nào, nhưng trên mặt mũi sẽ không làm họ mất mặt. Dù sao ai cũng công tác chung địa phương, nếu đắc tội ai quá thảm, hậu quả thật khó thể tưởng tượng.

Phải biết rằng, cho dù là ngành vô dụng bao nhiêu, nhưng tuyệt đối cũng không thể khinh thường.

- Thường cục, Cố chủ nhiệm bên văn phòng ủy ban huyện tới!

Dương Linh Động vào phòng hồi báo.

Từ thủ đô quay về, Dương Linh Động được đề bạt làm phó chủ nhiệm văn phòng cục tài chính. Đây rõ ràng là ý tứ muốn trọng dụng, mà ai cũng có thể nhìn ra lại không cách nào nói được lời gì.

Vua nào triều thần nấy, như thế mà thôi.

- Cố Đào?

Thường Vân nhíu mày, lập tức giãn ra:

- Để cho hắn vào đi!

Cố Đào vào phòng, Thường Vân mỉm cười đứng lên:

- Cố chủ nhiệm, anh đúng là khách ít đến a, hôm nay ngọn gió nào thổi anh tới chỗ của tôi đây, mời ngồi mời ngồi!

- Thường cục, không cần khách khí như vậy, nếu không có sự tôi cũng không lên điện tam bảo đâu.

Cố Đào mỉm cười.

- Sự tình gì đáng giá cho Cố chủ nhiệm phải tự mình đi một chuyến đây?

Thường Vân hỏi.

Nghe được lời này của Thường Vân, Cố Đào lấy ra phần văn kiện đặt tới trước mặt hắn, cười nói:

- Đây là Hầu chủ tịch đã phê duyệt, là chuẩn bị tài chính cho cục văn hóa huyện tổ chức một lần hoạt động văn hóa, tổng cộng là năm trăm ngàn. Thường cục, làm xong thủ tục trực tiếp chuyển khoản đi!

Năm trăm ngàn?

Hoạt động văn hóa?

Khi Thường Vân nghe được lời này, liếc mắt nhìn văn kiện trong tay, liền hiểu được vấn đề. Văn kiện này rất có khả năng đem hoạt động mở lớn quy hoạch đại quy mô.

Nhưng với huyện Ân Huyền, quy hoạch cũng không cần tốn nhiều tiền như vậy. Hơn nữa nói tới tiền lệ, có lần nào tổ chức hoạt động vượt qua mấy chục ngàn đồng?

Hiện tại trái ngược, mở miệng liền đòi năm trăm ngàn.

Các người thật sự tổ chức hoạt động như vậy sao? Là các người thật sự xem Thường Vân này là kẻ coi tiền như rác sao? Hay là Hầu Bách Lương thật sự cho rằng chỉ cần đưa phần văn kiện là có thể trực tiếp lấy đi năm trăm ngàn!

Trong lòng Thường Vân tức giận, nhưng không biểu hiện trên mặt. Làm cục trưởng cục tài chính, hắn quyết tâm theo đuổi Tô Mộc. Nhưng nếu dùng lý do cự tuyệt, tùy tiện mà nói hắn cũng có không ít.

Tỷ như hiện tại.

- Cố chủ nhiệm, chuyện này chỉ sợ có chút phiền phức, cục tài chính thật không có nhiều tiền như vậy!

Thường Vân có chút khó xử nói.

- Không có nhiều tiền như vậy?

Vẻ mặt Cố Đào trướng lên:

- Thường cục, ông nói ra lời này là muốn qua loa tắc trách tôi sao? Cục tài chính huyện mà không có tiền sao? Hiện tại người nào không biết trong cục có mười tám triệu tiền mặt? Cho dù phát hết tiền lương vẫn còn dư mười triệu. Mà nơi này chỉ cần năm trăm ngàn tài chính, sao ông lại làm như vậy?

- Cố chủ nhiệm, tôi không có lừa anh. Lần này tôi đi theo Tô bí thư tới thủ đô, Tô bí thư xác thực xin được một số tài chính. Nhưng anh không biết, số tài chính kia đã có xác minh sẽ dùng vào việc gì. Không có Tô bí thư phê duyệt, tôi không thể động đồng nào.

Thường Vân nói.

Ánh mắt Cố Đào nghiền ngẫm.

- Thường cục, ông nhìn rõ ràng, đây là văn kiện mà Hầu chủ tịch phê duyệt. Chẳng lẽ ông đã quên cục tài chính thuộc phạm vi quản hạt của ủy ban huyện sao?

Cố Đào không khách khí nói.

Đây là dùng Hầu Bách Lương áp chế mình sao?

Đã biết hắn sẽ làm như vậy!

Lòng dạ của Hầu Bách Lương vẫn hẹp hòi như trước kia, chỉ có thể dùng phương thức này tiến hành thăm dò thử nghiệm người khác. Nếu có bản lĩnh thì trực tiếp tiến hành quyết đấu với Tô bí thư đi, tới lúc đó là la là ngựa cũng lôi ra lưu loan một chút.

- Cố chủ nhiệm, tôi đương nhiên biết cục tài chính lệ thuộc ủy ban huyện, điểm này tôi hiểu rõ hơn so với anh. Nhưng cục tài chính có trình tự làm việc của mình, Cố chủ nhiệm hẳn là chỉ quen thuộc với công tác trong văn phòng ủy ban hơn đi.

Thường Vân châm biếm.

Cố Đào cũng dám nói chuyện với hắn như vậy, dùng Hầu Bách Lương áp chế hắn, hắn lại có gì không dám làm, thật sự cho rằng hắn còn là người như hồi trước sao?

Đừng nói chỉ là một chủ nhiệm văn phòng ủy ban, cho dù phó chủ tịch có tới cũng vậy thôi.

- Thường cục, ông rất có nguyên tắc a!

Cố Đào cười lạnh nói.

- Đa tạ khen ngợi!

Thường Vân đáp.

Cố Đào cũng không tiếp tục dây dưa, lần này hắn tới chỉ vì thử nghiệm mà thôi. Chuyện biến thành như vậy, phải biết cũng đã biết, không cần tiếp tục lưu lại.

Đợi sau khi Cố Đào rời khỏi, Thường Vân suy nghĩ, liền gọi điện cho Tô Mộc.

Sau khi Tô Mộc nghe xong hội báo, thật bình tĩnh nói:

- Vẫn là câu nói kia, không có tôi phê duyệt, không ai được động số tiền kia!

- Dạ!

Sau khi cúp điện thoại, Tô Mộc lộ nụ cười thần bí:

- Hầu Bách Lương, như vậy đã không kiềm nén được rồi sao? Yên tâm, rất nhanh ông sẽ càng thêm cuống quýt!

Quảng cáo
Trước /1588 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Loạn Chiến Giang Hồ

Copyright © 2022 - MTruyện.net