Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thứ hai, trong tỉnh Yến Bắc đã xảy ra một đại sự. Khi đại sự phát sinh, Tô Mộc hẳn là ở huyện Ân Huyền. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể nói được lý do. Dù sao đương sự trong đại sự kia có quan hệ thật mật thiết với hắn, nếu hắn vắng mặt trong tỉnh, thật sự có chút không thể nào nói nổi.
Nhưng sự tình phát sinh đúng là như vậy! Tô Mộc vắng mặt trong tỉnh Yến Bắc, tự nhiên không tận mắt nhìn thấy chuyện lớn kia diễn ra. Nhưng mặc dù vắng mạt, cũng không có nghĩa hắn không biết là chuyện gì xảy ra. Bởi vì cả quan trường Yến Bắc đều chú ý tới chuyện này.
Đó chính là chuyện giao tiếp quyền lực chủ tịch tỉnh Yến Bắc. Chủ tịch tỉnh Viên Kế Giang đã tới tuổi lui sang tuyến hai, Diệp An Bang tạm nắm giữ chức quyền chủ tịch tỉnh Yến Bắc.
Điện thoại là do Diệp Tích gọi tới, là con gái của Diệp An Bang, Diệp Tích đương nhiên đi cùng cha mình tới nhậm chức. Hiện tại thân phận của nàng khác với ngày trước, dù nàng điệu thấp nhưng tình huống bảo an bên Thạch Đô thị vẫn được giám sát chặt chẽ. Cũng may Diệp Tích ở lại trong đại viện gia chúc tỉnh ủy, nếu đổi lại địa phương khác, chỉ sợ những hộ vệ kia càng thêm khẩn trương.
- Anh đang ở đâu?
Diệp Tích hỏi.
- Lúc này anh đang ở Thạch Đô thị, vừa mới làm xong một việc.
Tô Mộc nói.
- Vậy qua đây đi, em đang ở trong đại viện gia chúc tỉnh ủy, em chờ anh, chúng ta ra ngoài ăn cơm chúc mừng một chút!
Diệp Tích cười nói.
- Không thành vấn đề, anh lập tức đi qua!
Tô Mộc nói.
Đợi hắn cúp điện thoại, nhìn hai chị em Hạ Cầm nhún vai:
- Thật ngại quá, bạn gái của tôi gọi khẩn cấp, tôi phải đi qua một chuyến. Hay là ngày mai tôi mời hai vị ăn cơm, cam đoan là bữa tiệc lớn, được không?
- Được rồi, ai bảo bạn gái của anh còn trọng yếu hơn chúng tôi đây!
Hạ Cầm bất đắc dĩ nói.
- Tôi không phải ý này…
Tô Mộc định giải thích, nhưng Hạ Băng đã xoay người:
- Không cần giải thích, một lát chúng tôi sẽ rời khỏi Thạch Đô thị.
Nếu đổi lại là ngày trước, Tô Mộc sẽ cho rằng Hạ Băng đã tức giận. Nhưng hiện tại đôi bên quen thuộc, hắn hiểu tính cách của nàng vốn là như thế. Nhưng nói tới hắn cũng làm không đúng, nhưng không biện pháp, ai bảo nhiều việc tới như vậy.
- Hạ Cầm, cô nói với Hạ Băng, lần sau gặp mặt!
Tô Mộc nói.
- Tôi hiểu được!
Hạ Cầm cười nói.
- Anh đi nhanh lên, chúng tôi không có chuyện gì!
Đợi sau khi Hạ Cầm đã đuổi theo Hạ Băng rời đi, Tô Mộc đi thẳng về hướng đại viện gia chúc tỉnh ủy.
Sáu giờ rưỡi chiều.
Khi Tô Mộc chạy tới địa điểm thì trời đã tối đen. Hắn chỉ vừa nói được vài câu với Diệp Tích thì Diệp An Bang đã về nhà.
- Bác trai!
Tô Mộc đứng lên cung kính hô.
- Ở nhà cũng không cần chính thức như vậy, tùy tiện ngồi đi!
Diệp An Bang cười nói.
- Dạ!
Tô Mộc gật đầu, nhìn người đi sau lưng Diệp An Bang chào hỏi:
- Chung ca!
Người kia chính là Chung Tuyền, Diệp An Bang mang hắn cùng đi nhậm chức, tự nhiên là người đáng tín nhiệm, cũng là người được Diệp An Bang điểm tựa bồi dưỡng.
Mà quan hệ giữa Chung Tuyền cùng Tô Mộc cũng rất tốt, tự nhiên là càng kết giao thân thiết càng tốt hơn. Chung Tuyền biết Diệp An Bang chỉ có cô con gái độc nhất là Diệp Tích, sau này đại kỳ của hắn khẳng định sẽ rơi lên người Tô Mộc. Hiện tại đôi bên làm tốt quan hệ, tuyệt đối có lợi cho sự phát triển về sau của hắn.
- Tô Mộc!
Chung Tuyền mỉm cười chào hỏi.
- Cha, vừa lúc hôm nay Tô Mộc đã tới, con đã đặt phòng bên ngoài, chúng ta đi thôi! Cha đừng cự tuyệt, lần này là gia yến, con mời khách, không ai được từ chối. Hơn nữa cha trở thành quyền chủ tịch tỉnh, dẫn con gái ra ngoài ăn bữa cơm cũng không ai nói được gì đi!
Diệp Tích cười nói.
- Tiểu nha đầu, chẳng lẽ nói cha làm quan càng làm lá gan càng nhỏ sao? Đi ra ngoài ăn cơm với con gái, ai nói được gì? Ai lại dám nói gì?
Trong lời nói của Diệp An Bang hiện rõ vẻ tự tin cường đại. Tự tin như vậy làm Tô Mộc âm thầm khẳng định. Trong đầu Tô Mộc nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt Diệp An Bang trong phòng bệnh, trong lòng hắn trăm mối cảm xúc. Ai có thể nghĩ tới giữa đôi bên lại có quan hệ như hôm nay. Thế sự vô thường a!
- Vậy đi thôi!
Diệp Tích nói.
- Cha đi rửa mặt thay đồ một chút, Chung Tuyền, cậu cũng khoan hãy về, cùng đi đi!
Diệp An Bang nói.
- Dạ!
Chung Tuyền đáp, làm thư ký của Diệp An Bang, hắn cũng từng đi ăn cơm thế này, nhưng hôm nay dùng thân phận người trong nhà tham dự vẫn là lần đầu tiên. Bởi vì là lần đầu tiên, cho nên hắn càng hưng phấn lẫn kích động. Điều này có ý tứ gì? Nói rõ trong lòng Diệp An Bang, đã thật sự thừa nhận hắn, tiếp nạp hắn, đây mới là trọng yếu nhất. Không có ai nguyện ý làm thư ký cả đời, nếu có cơ hội trở thành đại tướng một phương, Chung Tuyền tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.
Yến Xuân Lâu.
Yến Xuân Lâu nằm ở đoạn đường phồn hoa nhất Thạch Đô thị, trang hoàng theo phong cách phục cổ, trang trí thật xa hoa kinh diễm. Mà chất lượng thức ăn ở đây cũng hạng nhất hạng nhì tỉnh Yến Bắc. Chỉ nói Yến Xuân Lâu xuất bản một quyển tạp chí “Thực Thượng”, là có thể nhìn ra được địa vị của họ.
Nhưng mặc dù thanh danh thật cao, Yến Xuân Lâu vẫn không bỏ qua con đường phục vụ khách bình dân. Nơi này có phòng vip đỉnh cấp, nhưng vẫn có đại sảnh cho giới bình dân thưởng thức mỹ thực. Chỉ nói lý niệm kinh doanh như thế cũng cho thấy sự bất phàm của Yến Xuân Lâu.
Diệp Tích đặt một phòng bình thường, bởi vì nàng biết cha không thích tiêu phí xa xỉ, vì vậy nàng không muốn làm chuyện phô trương. Quả nhiên nhìn thấy trang trí trong phòng, làm cho Diệp An Bang thật hài lòng. Chức vị tới trình độ như hắn, trừ phi phạm vài sai lầm nguyên tắc, hay đắc tội đại thế gia thực sự, nếu không cũng rất ít khả năng bị kéo xuống đài. Từ khi khai quốc tới bây giờ, quan lớn cấp tỉnh bộ bị bắt lại có mấy người?
Mặc dù hiện tại rất nhiều người hô hoán mọi người đều ngang hàng trước pháp luật, nhưng không thể phủ nhận chính là, ở một quốc gia mà quan niệm pháp chế còn chưa chân chính xác định, những liên hệ như nhân tình, cấp bậc, nhân mạch, thân phận…đều có thể ảnh hưởng tới việc phán xét tội phạm. Đây là một sự thật trắng trợn, không ai có thể phủ nhận, phủ nhận cũng vô ích.
- Các cô ra ngoài đi, nếu cần chúng tôi sẽ gọi vào!
Tô Mộc nhìn người phục vụ nói.
Khi trong phòng chỉ còn lại bốn người, Tô Mộc mỉm cười bưng ly rượu:
- Bác trai, cháu cũng không nói thêm nhiều lời dư thừa vô nghĩa. Ly thứ nhất cháu chúc mừng bác trở thành quyền chủ tịch tỉnh Yến Bắc. Cháu không phải khen tặng, là thật tâm cảm thấy cao hứng. Bởi vì cháu biết sau khi ngài tới đây, tỉnh Yến Bắc sẽ thay đổi. Vị quan chức tốt vì dân như bác, thật sự làm cho cháu phải tôn kính, cháu mời bác! Cháu cạn ly, bác tùy ý!
Nói xong Tô Mộc ngẩng đầu cạn ly rượu.
Diệp An Bang mỉm cười, hắn muốn tiếp tục nghe xem Tô Mộc sẽ nói những gì, chỉ uống chừng một phần ba ly rượu trong tay, với sức khỏe của hắn, thật sự không thể uống quá nhiều.
Diệp Tích cùng Chung Tuyền đều mỉm cười, họ cũng muốn nghe xem Tô Mộc sẽ tiếp tục nói ra lời gì khác. Khi ly rượu thứ hai lại giơ lên, không khí trong phòng nhất thời biến hóa.