Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bày mưu nghĩ kế ngoài ngàn dặm, mới là người tài ba.
Nếu mọi việc đều phải tự mình đi làm, ngược lại sẽ gây cho người ta cảm giác không có bản lĩnh. Mọi chuyện đều do mình đi làm, chính là nói thuộc hạ vô dụng, chuyện như vậy mới thật là nguy hiểm.
Không ai giúp đỡ, cũng đại biểu cơ nghiệp thật yếu đuối. Bởi vì chỉ cần anh ngã xuống, cả giang sơn đều phải chôn cùng.
Tình huống như vậy không tồn tại đối với Tô Mộc.
Giống như cách đối đãi với Đoạn Bằng cùng Từ Viêm.
Hai người đều là người mà Tô Mộc tin cậy nhất, nếu không hắn sẽ không để hai người đi làm chuyện trọng yếu như vậy. Có lẽ Đoạn Bằng còn hoàn hảo một chút, dù sao hắn không đích thân ra tay, nhưng lúc này Từ Viêm đã thật kích động lẫn hưng phấn.
- Lãnh đạo, cứ yên tâm đi, việc này tôi nhất định làm thật xinh đẹp cho anh xem!
Từ Viêm lớn tiếng nói.
- Chuyện này quan hệ tới tương lai cả huyện Ân Huyền, quan hệ tới thanh danh cả huyện, cho nên tuyệt đối không thể có bất kỳ sai lầm. Theo tin tức mấy người Đoạn Bằng lấy được, bên cạnh Hầu Sổ Căn có lực lượng bảo hộ rất mạnh. Vì dự phòng bọn hắn chó cùng rứt giậu, các anh phải tiến hành tính toán tình huống xấu nhất!
Tô Mộc nghiêm túc nói.
- Dạ!
Từ Viêm quả quyết đáp.
- Còn nữa…
Tô Mộc thoáng tạm dừng, mới nói:
- Chuyện này quan hệ tới tiền đồ, chỉ cần triệt để giải quyết trong đêm nay, chiến tích của anh sẽ nổi bật. Nhưng tôi muốn biết anh có xác định nắm giữ hoàn toàn cục công an huyện trong tay hay không? Nếu không được hãy để tôi vận dụng quan hệ, dùng người của cục công an thành phố hỗ trợ!
- Không cần thiết!
Từ Viêm cự tuyệt:
- Lãnh đạo, tôi đã nói với anh, hiện tại tuy trong cục công an còn sót lại người của Mã Văn Tuyển. Nhưng không phải tôi không thể tiêu trừ, mà tôi muốn dùng để mê hoặc. Bởi vì trong khoảng thời gian này tôi đã triệt để tạo ra được đội ngũ của mình.
- Trước mắt trong cục đã tiến hành một lần hoạt động chỉnh đốn, làm ra an bài điều chỉnh cương vị, khiến cho tôi tuyệt đối có thể nắm giữ toàn cục. Cho nên chuyện lần này tôi có mười phần nắm chắc. Chỉ cần anh hạ lệnh, tôi sẽ không làm hư hại!
Khi nói ra lời này, vẻ mặt Từ Viêm dị thường tự tin.
Nếu Từ Viêm đã nói như vậy, Tô Mộc cũng không hoài ngi, nếu ngay cả chuyện như vậy cũng không làm được, còn cần nói tương lai nữa sao?
Tô Mộc gật đầu, chậm rãi nói:
- Đêm nay tôi cần vào thành phố tham dự tiệc từ thiện, muốn bắt đầu hành động lúc nào, các anh tự mình an bài là được. Anh cũng biết yêu cầu của tôi, nhớ kỹ, nhanh, ổn, chuẩn!
- Dạ!
Từ Viêm lớn tiếng đáp.
Sau khi tan tầm, Tô Mộc lái xe riêng của mình, là chiếc xe ở huyện Hoa Hải, sau khi cải trang lại có tạo hình khí phách chẳng khác gì Hummer.
Bên ngoài ủy ban huyện.
Tôn Nghênh Thanh đã sớm đứng nơi đó chờ đợi, nhìn thấy Tô Mộc lái xe chạy tới, nàng mỉm cười lên xe. Ngay khi xe chạy đi xa, Hầu Bách Lương đứng trên lầu nhìn thấy một màn này.
- Tôn Nghênh Thanh, cô thật sự cho rằng hiện tại huyện Ân Huyền đã là thiên hạ của Tô Mộc sao? Cô thật sự muốn kéo Tô Mộc vào phe cánh của Tôn Mai Cổ sao? Thật sự buồn cười! Nhưng mà Tô Mộc, nếu mày đã thích mỹ nữ, vậy thì dễ làm, chờ xem, tao sẽ cho mày bước theo chân Trương Bắc Hạ!
Hầu Bách Lương nhe răng cười, hiện tại hắn còn chưa biết, hắn yêu cầu Hạ Xuân Mai tới chỗ cũ, kết quả đợi hắn đi qua chẳng những không thấy Hạ Xuân Mai, ngược lại còn nghe được một tin tức kinh tâm động phách.
- Sư huynh!
- Tôn chủ nhiệm, tiếng gọi sư huynh này có phải quá thân mật hay không!
Tô Mộc cười nói.
- Sao vậy? Chẳng lẽ anh không phải sư huynh của tôi sao? Còn nữa, đừng gọi tôi Tôn chủ nhiệm, chức quan tép riu của tôi sao có thể diễu võ giương oai trước mặt anh đây?
Tôn Nghênh Thanh cười híp mắt nói.
- Chức quan tép riu?
Tô Mộc mỉm cười:
- Cô cũng không phải quan tép riu, cô biết không, chức quan của cô khiến bao nhiêu người mơ ước còn không được đâu! Nếu là quan tép riu, vậy người khác làm sao mà sống đây!
- Sư huynh, anh lại giễu cợt tôi!
Tôn Nghênh Thanh quyệt miệng nói.
- Tiểu sư muội, cô đừng nói với tôi là cô muốn mặc bộ đồ này tham gia tiệc tối đi?
Tô Mộc đảo mắt hỏi.
Bởi vì vừa tan tầm, Tôn Nguyên Thanh vẫn mặc bộ quần áo công sở. Bộ quần áo màu tím, lộ ra cảm giác thật trang trọng.
Tiệc tối là trường hợp thế nào? Đó là địa phương thả lỏng, nếu mặc trang trọng như vậy chẳng phải không quá thích hợp?
- Không biện pháp thôi, thời gian quá gấp, tôi lại không có lễ phục thích hợp. Mà tôi chỉ có một bộ lễ phục đã bị người nhà không cẩn thận làm bẩn. Thay vì mặc lễ phục bẩn đi dự tiệc, chẳng thà mặc bộ này. Sư huynh, không phải anh cảm thấy tôi làm anh mất mặt đi?
Tôn Nghênh Thanh nhỏ giọng hỏi.
Mất mặt?
Thật đúng là mất mặt!
Tô Mộc biết, dựa theo thân phận của Tôn Nghênh Thanh cũng không có ai dám ngăn cản không cho nàng vào dự tiệc. Đừng nói nàng mặc như vậy, dù nghiêm túc hơn nữa họ cũng lễ độ cung kính mời nàng vào. Nhưng sau đó thì sao?
Lúc đó chẳng những Tô Mộc xấu hổ, mà Tôn Mai Cổ cũng sẽ bị người thầm trào phúng.
- Cô làm tôi mất mặt không sao cả, đừng đánh mất cả mặt mũi của Tôn bí thư. Như vậy đi, cô cũng biết trong thành phố có cửa hàng bán quần áo lễ phục chứ?
Tô Mộc hỏi.
- Đương nhiên biết!
Tôn Nghênh Thanh trả lời.
- Vậy tốt lắm, hiện tại chúng ta qua đó. Tôi cũng muốn đổi một bộ quần áo, cô cũng cần, chúng ta lựa chọn một chút. Không cần chối từ, tôi làm sư huynh tới nhậm chức trong huyện Ân Huyền, còn chưa tặng lễ vật cho tiểu sư muội đâu, tối nay cho sư huynh mặt mũi, để sư huynh tặng cho sư muội một bộ lễ phục xinh đẹp, được không?
Tô Mộc cười nói.
- Vậy được rồi, thì cho anh mặt mũi!
Tôn Nghênh Thanh cười khúc khích nói.
Đại Dương thương trường.
Đây là một thương trường không kém trong Thương Thiền thị, hàng hóa đều thượng đẳng, là hàng tiêu dùng cấp bậc sang trọng. Còn một giờ mới bắt đầu buổi tiệc, đi lựa chọn mua hai bộ quần áo vẫn đủ thời gian.
Tôn Nghênh Thanh lựa quần áo cũng rất nhanh, khi nàng thay quần áo đi ra, trước mắt Tô Mộc chợt sáng ngời.
- Sư huynh, thế nào?
Tôn Nghênh Thanh nhìn Tô Mộc nhu thuận cười hỏi.
- Quả thật quá đẹp, bộ này đi!
Tô Mộc nói:
- Quét thẻ, nhất định phải quét thẻ!
- Sư huynh, anh thật thích sao?
Tôn Nghênh Thanh vui vẻ hỏi.
- Phải, đương nhiên thích!
Tô Mộc cười nói.
- Tôi có tiền…
- Được rồi, cứ vậy đi, gỡ nhãn xuống, thay quần áo!
Tô Mộc mỉm cười nói.
- Nhưng mà…
Tôn Nghênh Thanh do dự, bộ lễ phục này thật đắt, lên tới hơn tám ngàn đồng. Cho dù nàng trả nổi, nhưng sẽ cảm thấy đau lòng.
Vì sao Tô Mộc lại tặng cho nàng đây?
- Đã nói cô là tiểu sư muội của tôi, sư huynh mua tặng cô bộ lễ phục có sao đâu? Nhanh chóng đi thu thập quần áo đi làm của cô đi!
Tô Mộc mỉm cười nói.
- Đa tạ sư huynh!
Tôn Nghênh Thanh tươi cười đáp.
Ngay lúc này ở bên cạnh truyền qua tiếng hừ lạnh khinh thường:
- Sư huynh sư muội, các người tưởng đang đóng phim điện ảnh võ hiệp sao? Thật sự đủ thô bỉ, thật sự giả vờ giả vịt!