Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Quan Bảng
  3. Chương 1615 : Chúng bạn xa lánh
Trước /1588 Sau

[Dịch]Quan Bảng

Chương 1615 : Chúng bạn xa lánh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nếu như nói có ai có quan hệ mật thiết với lãnh đạo, thư ký tuyệt đối xếp vị trí đầu não. Thư ký là tâm phúc của lãnh đạo, nhiều khi rất nhiều chuyện chỉ cần lãnh đạo không tiện ra mặt, sẽ có thư ký cống hiến sức lực. Cho dù tâm kế lãnh đạo thâm sâu, cũng sẽ có thời gian sơ hở.

Cho nên thư ký sẽ dựa vào sơ hở này, biết chuyện riêng tư của lãnh đạo. Loại chuyện riêng tư như vậy, thư ký một khi đã biết, sẽ lần lượt biết chuyện thứ hai, thứ ba…

Ngụy Minh là thư ký của Hầu Bách Lương, vô cùng quen thuộc thói quen của hắn, cũng biết bộ dáng hiện tại của Hầu Bách Lương tuyệt đối là có chuyện phát sinh. Đừng xem hiện tại hắn vô cùng phẫn nộ, kỳ thật hắn đã khiếp đảm.

Không sai, sau khi Hầu Bách Lương về tới nhà, chuyện đầu tiên chính là chuẩn bị bỏ trốn. Mà Ngụy Minh biết rõ, Hầu Bách Lương đã chuẩn bị vài quyển hộ chiếu. Chỉ cần hắn quyết tâm bỏ chạy là có thể chạy bất cứ lúc nào.

Nếu lúc này Hầu Bách Lương có ý dàn xếp cho Ngụy Minh, Ngụy Minh cũng sẽ không suy nghĩ lung tung. Nhưng thái độ của Hầu Bách Lương chẳng những không chút biểu lộ, còn muốn đem Ngụy Minh làm tấm mộc để cho hắn quay về tiếp tục công việc.

Đơn giản mà nói, Ngụy Minh biết mình bị Hầu Bách Lương từ bỏ!

Cứ như vậy, không hề có một câu giải thích, không chút do dự ném bỏ. Thân là thư ký của Hầu Bách Lương, đã sớm đoán được tính tình lương bạc của hắn, nhưng Ngụy Minh thật không ngờ lại lương bạc tới mức này.

- Được a, Hầu Bách Lương, tôi vốn định cùng ông đi tới cùng. Nhưng nếu ông nói như vậy, người không ích kỷ không được. Ông làm những chuyện kia, tôi đều lưu lại chứng cớ. Tôi sẽ lấy ra toàn bộ, lập tức cử báo ông!

Trong mắt Ngụy Minh hiện lên vẻ tàn nhẫn, hiện tại trong lòng hắn chỉ nghĩ tới, hoặc là không làm, đã làm phải nhân cơ hội chưa ai lấy được bằng chứng chính xác về Hầu Bách Lương mà đem chứng cớ ra cử báo hắn.

Cho dù sau này hắn sẽ bị người chỉ trích là kẻ phản bội, nhưng không sao cả. Là người có công cử báo, Ngụy Minh sẽ được miễn trừ xử phạt hình sự. Dù sao những chuyện kia đều do Hầu Bách Lương làm, Ngụy Minh chưa từng giao thiệp vào trong đó.

Nghĩ tới đây, Ngụy Minh cầm di động tìm số điện thoại của Từ Viêm, quyết đoán lựa chọn cử báo.

- Từ cục trưởng, tôi là Ngụy Minh, tôi có chuyện trọng yếu hội báo với anh, đúng vậy, chính là hiện tại…được, tôi biết địa phương, tôi lập tức đi qua!

Một đêm trôi qua.

Khi ánh nắng ban mai bao phủ huyện Ân Huyền, Tô Mộc mở mắt, khi hắn vừa rời giường đã nghe chuông điện thoại liên tục vang lên.

- Tôn bí thư!

Tô Mộc hô.

- Tô Mộc, huyện Ân Huyền các anh làm ăn kiểu gì vậy? Người như Hầu Bách Lương phát sinh chuyện lớn như vậy, nhưng vẫn để cho hắn bình yên vô sự nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Hiện tại anh nghe kỹ cho tôi, thành phố phái ra tổ điều tra liên hợp đã đi tới huyện Ân Huyền các anh.

- Chuyện anh cần làm chính là bí mật khống chế Hầu Bách Lương, đợi sau khi tổ điều tra đi qua thuận lợi hoàn thành giao tiếp là được. Trước đó không cần biết anh dùng thủ đoạn gì, phải đảm bảo chắc chắn Hầu Bách Lương không thể chạy trốn, biết không?

Tôn Mai Cổ lạnh lùng nói.

- Dạ, tôi lập tức an bài!

Tô Mộc lớn tiếng nói.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Mộc nhướng mày, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Tôn Mai Cổ có phản ứng lớn như vậy? Cho dù có Trương Bắc Hạ cử báo, cũng không thể chỉ trong thời gian ngắn đã rơi vào tai Tôn Mai Cổ đi?

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì bất ngờ?

Nghĩ tới đây, Tô Mộc vừa định gọi điện hỏi Từ Viêm, nào ngờ Từ Viêm đã đi tới cửa nhà hắn. Đợi Tô Mộc mở cửa, Từ Viêm vào nhà, trên mặt lộ nụ cười hưng phấn.

- Lãnh đạo, lần này thật sự bắt được cá lớn!

- Là sao vậy?

Tô Mộc hỏi.

- Là như vậy, lẽ ra đêm qua tôi đã báo với anh chuyện này, nhưng bởi vì lúc đó còn chưa thu thập đủ bằng chứng, vì vậy vẫn chưa hội báo. Tới bây giờ đã có đủ chứng cớ, vì vậy tôi mới nhanh chóng qua gặp anh.

- Nguyên lai Hầu Bách Lương tham ô hối lộ trái pháp luật, mấy năm nay hắn đảm nhiệm chức chủ tịch huyện Ân Huyền làm ra những tội lỗi chồng chất. Chúng tôi chẳng những có bằng chứng chính xác, còn có cả chứng cớ chỉ chứng Hầu Bách Lương. Chỉ cần có lệnh bắt hiện tại tôi lập tức đi bắt người!

Từ Viêm hưng phấn nói.

- Hầu Bách Lương thật sự đã xảy ra chuyện!

Tô Mộc có chút ngoài ý muốn.

Ở trong kế hoạch của hắn, Hầu Bách Lương sẽ chủ động nhảy ra, nhưng thật không ngờ lại nhanh tới như vậy.

- Hầu Sổ Căn đã cung khai toàn bộ rồi?

Tô Mộc gật đầu nói.

- Đâu chỉ như vậy, lần này có thể xác định hành vi của Hầu Bách Lương, càng trọng yếu hơn là do Ngụy Minh chỉ chứng hắn. Trước khi Ngụy Minh cử báo với tôi, hắn còn thông qua quan hệ đem bằng chứng đưa lên thành phố. Tôi nghĩ bên cục công an thành phố hẳn đã thu được chứng cớ.

Từ Viêm nói.

Ngụy Minh?

Ngụy Minh bán rẻ Hầu Bách Lương sao?

Nghĩ tới Ngụy Minh, Tô Mộc lắc đầu trào phúng, đúng là dùng người sai lầm. Cho dù Ngụy Minh chỉ hành động có lợi với bản thân, nhưng khi nghĩ tới bản chất của Ngụy Minh, Tô Mộc cũng cảm thấy khó chịu.

Một người thậm chí bán đứng cả thượng cấp của mình, còn có chuyện gì không dám làm! Nhưng không sao cả, dù sao sau này Ngụy Minh cũng không còn cơ hội làm được gì. Cho dù hắn có thể bình yên vô sự rời khỏi, cũng không khả năng tiếp tục giao thiệp với quan trường.

Điều này cũng nói rõ vì sao Tôn Mai Cổ kích động như vậy, nguyên lai do Ngụy Minh âm thầm cử báo. Ngụy Minh cũng thật thận trọng, giống như sợ hãi Từ Viêm sẽ nuốt công lao của hắn, còn đem một phần chứng cớ giao lên cục công an thành phố.

- Anh tới đúng lúc, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của Tôn bí thư, muốn chúng ta lập tức khống chế Hầu Bách Lương. Tổ điều tra thành phố đang đi xuống, cho nên chuyện này giao cho anh đi làm, lập tức bắt giữ Hầu Bách Lương cho tôi!

Tô Mộc nói.

- Dạ, tôi đi an bài!

Từ Viêm vội vàng xoay người rời đi.

Lúc này không còn chuyện gì làm Từ Viêm kích động như chuyện này. Chỉ cần giải quyết Hầu Bách Lương, dựa vào chiến tích này địa vị của Từ Viêm sẽ càng thêm vững chắc.

Hiện tại Hầu Bách Lương còn ở trong huyện thành Ân Huyền sao?

Đương nhiên là không!

Giống như suy đoán của Ngụy Minh, nhìn thấy tình thế không ổn, Hầu Bách Lương thu thập đồ đạc suốt đêm thoát khỏi huyện Ân Huyền. Người như hắn nếu còn lưu lại có lẽ còn chịu đựng được một trận, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị thẩm phán. Thay vì như thế, chẳng thà nhanh chóng bỏ trốn.

Suốt một đêm lái xe, Hầu Bách Lương đã đi tới Thạch Đô thị, tránh bị phát hiện, hắn không ngừng cẩn thận đề phòng xung quanh. Quan trọng nhất là hắn đã mua xong vé máy bay, chỉ chờ máy bay cất cánh là hắn có thể thuận lợi chạy trốn.

Đứng trong phòng chờ máy bay, Hầu Bách Lương nhìn ra ngoài, trong lòng tràn ngập phẫn nộ lẫn không cam lòng.

- Tô Mộc, là mày đoạt hết thảy của tao, là mày hủy diệt giấc mộng của tao, đánh nát sự nghiệp của tao. Tao tuyệt đối không bỏ qua chuyện này, cho dù rời khỏi đây tao cũng tìm cách báo thù!

Trong lòng Hầu Bách Lương ngoại trừ oán hận, còn có cảm giác vô cùng bất đắc dĩ. Bởi vì hắn biết chuyến đi này cả đời đừng mong quay trở về. Nghĩ tới còn chưa thu xếp được gia đình con cái lẫn anh em, hắn thật cảm giác đau lòng.

Nhưng còn chưa cho hắn thêm cơ hội cảm khái, ngay khi hắn sắp đăng ký thủ tục, đột nhiên từ xa xuất hiện vài thân ảnh, nháy mắt đã trình lệnh bắt giam.

- Hầu Bách Lương, ông đã bị bắt!

Khi những lời này vang lên, sắc mặt Hầu Bách Lương như tro tàn, không ngờ cuối cùng cũng không tránh được một kiếp.

Thứ năm, thời tiết nắng ráo, không gió.

Ngày hôm nay huyện thành Ân Huyền vô cùng náo nhiệt. Hầu Bách Lương bị áp giải trở về, trước những bằng chứng xác thực, Hầu Bách Lương không còn cách nào chống chế, ngoan ngoãn nhận tội. Sau khi Hầu Bách Lương nhận tội, Thương Thiền thị cũng dùng thời gian ngắn nhất tiến hành ứng đối.

Hầu Bách Lương bị cách chức!

Hầu Sổ Căn bị thẩm phán!

Huyện nhất kiến chỉnh đốn!

Tô Mộc lấy thân phận bí thư huyện ủy tạm thời kiêm nhiệm chủ tịch huyện Ân Huyền!

Từ Viêm được đề bạt làm bí thư chính pháp ủy huyện!

Mặc cho ai cũng không nghĩ tới chuyện này lại phát sinh, một màn này không ai nghĩ tới, dù nghĩ tới cũng không ý thức được tốc độ nhanh như vậy. Hầu Bách Lương rơi đài, giống như là một trò đùa, chỉ xảy ra trong vòng một đêm mà thôi.

Nhưng sau cảm giác khiếp sợ, mọi người cũng không ngoài ý muốn. Dù sao ai cũng biết Hầu Bách Lương không sạch sẽ, hắn làm những chuyện kia dù chỉ một chuyện cũng đã không thể xoay người.

Nghĩ tới đây, không cần biết là người của phe phái nào, đều cảm thấy ngưng trọng. Bởi vì họ biết, Tô Mộc đã như quân lâm thiên hạ, hoàn toàn chưởng quản bầu trời huyện Ân Huyền.

Lấy thân phận bí thư huyện ủy kiêm nhiệm chức chủ tịch huyện, một mình hắn nắm giữ hết thảy, còn có ai có thể đấu võ đài với kẻ cường thế như Tô Mộc?

Quảng cáo
Trước /1588 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hình Như Tôi Đang Bị Theo Dõi

Copyright © 2022 - MTruyện.net