Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngang ngược càn rỡ! !
To gan lớn mật!
Hào khí ở khu mộ trầm xuống sau khi nghe Liêu Vũ nói thế, đột nhiên căng thẳng hơn rất nhiều. Sau khi ngây người trong giây lát, người Tướng Quân Lĩnh sôi trào. Thần sắc mỗi người lập tức kích động hơn bao giờ hết, ánh mắt nhìn Liêu Vũ đã khác trước, không có ý định xông lên nữa, lập tức chửi mắng hắn không dứt.
- Thả rắm chó, mày nhảy ra từ góc nào thế?
- Nơi này lúc nào trở thành đất huyện Lâm Sơn thế?
- Nơi này rõ ràng là huyện Ân Huyền, chúng mày cho rằng người huyện Ân Huyền bọn tao dễ khi dễ sao?
Đừng nói là đám người Tướng Quân Lĩnh bây giờ hùng hổ, cho dù là Tô Mộc nghe Liêu Vũ nói lời này cũng tức giận muốn bùng nổ. Thật sự không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy.
Thế này xem thành cái gì?
Cái gì gọi là đất huyện Lâm Sơn? Liêu Vũ ngươi xuất tiền mua nơi này khi nào? Đây chẳng khác gì chuyện cười lớn nhất thiên hạ.
Nếu nói nơi này là nơi tranh chấp cũng còn nói qua, nhưng mà nơi đây rõ ràng là trong huyện Ân Huyền, làm gì có nửa điểm quan hệ tới huyện Lâm Sơn, bây giờ Liêu Vũ chiếm nơi đây, thật sự cái gì cũng dám nói.
Long Chấn Thiên cũng bị hành vi vô sỉ của Liêu Vũ làm tức giận, Long Chấn Thiên quyết đoán nói:
- Tô Mộc, đừng nói nhảm với đám người này, bắt tất cả đám người này mang đi đi, tôi sẽ xử lý.
- Vâng!
Tô Mộc biết rõ đây là lệnh của Long Chấn Thiên, Tô Mộc phải chấp hành vô điều kiện. Cứ việc nói biết rõ thân phận Liêu Vũ có chút khác biệt, nhưng nghĩ tới cho dù khác cỡ nào cũng không sánh bằng Long Chấn Thiên.
- Đoạn Bằng, mang chúng đi cho tôi.
Tô Mộc nói ra.
- Vâng!
Đoạn Bằng tiến lên, nói:
- Các người muốn thế nào đây? Là thành thành thật thật đi theo tôi, hay là tôi động thủ rồi mới đi theo tôi?
Liêu Vũ cười to không dứt, hắn nhìn qua đám người trước mặt, cảm thấy rất buồn cười. Chỉ nói vài câu mà muốn mang bọn họ đi hay sao?
Phải biết rằng, dựa vào thân phận địa vị của hắn, cho dù chuyện như thế xảy ra thì cũng cần huyện Lâm Sơn bên kia xử lý, làm gì có chút quan hệ nào tới huyện Ân Huyền cơ chứ.
- Tôi xem ai đám động tới tôi?
Liêu Vũ lớn tiếng nói.
- Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Đoạn Bằng mặc kể ba bảy hai mươi mốt, trực tiếp động thủ lao về phía Liêu Vũ. Mà ba người theo sau Liêu Vũ nhìn thấy Đoạn Bằng lao tới, tranh thủ thời gian xông lên ngăn cản. Mỗi người không chủ do dự vung nắm đấm lên.
Ba gia hỏa này là Liêu Vũ mang theo tới đây, cũng bởi vì ba người lúc trước học trong trường thể dục, cũng là một đám quyền anh thiện chiến.
Nhưng phải xem là nhắmvào ai, trước mặt Đoạn Bằng, đám người này chưa đủ nhìn. Cho dù Đoạn Bằng không nghĩ sẽ hạ sát thủ, bằng không ba gia hỏa này đừng hòng đứng lên được.
- Các người muốn làm gì? Làm cái gì hả? Tôi là phó hội trưởng hội bảo hộ văn vật huyện Lâm Sơn, anh dám động vào tôi thử xem!
Liêu Vũ nhìn ba tên tùy tùng bị Đoạn Bằng hạ đo ván, sắc mặt khủng hoảng hô to.
- Đúng là rất om sòm.
Tô Mộc chậm rãi tiến lên, đi đến trước mặt Liêu Vũ, thần sắc chán ghét, vung tay bóp cổ sau đó quật hắn xuống đất.
Phanh!
Liêu Vũ mập như vậy, hắn bị quật xuống đất rất đau, tro bụi bắn lên tung tóe, tro bụi lập tức bay tứ tung.
- Quá đẹp trai!
Long Loan đứng ở gần nhìn động tác Tô Mộc, trên mặt mang theo thần sắc ngạc nhiên. Nàng chưa từng quan sát Tô Mộc gần như vậy, cũng không có nghĩ động tác Tô Mộc quyết đoán dũng mãnh như thế.
Vương Chế vụng trộm nhìn qua Long Chấn Thiên, phát hiện Long Chấn Thiên không có chút không vui nào trước động tác Tô Mộc đang làm. Hắn biết lãnh đạo của mình rất đồng ý cách làm của Tô Mộc, mà hành động Tô Mộc cũng hợp với lẽ thường.
Dù sao từ thân phận thì Long Chấn Thiên còn kiêm nhiệm chức cục trưởng cục công an tỉnh ủy. Ngồi ở chức vị này cần phải có quyết đoán không bình thường. Không thể nghi ngờ hành động Tô Mộc làm đã khiến hắn thỏa mãn.
Nếu như là mìn thật cố kỵ không dám hạ thủ, như vậy sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt, Long Chấn Thiên sẽ trực tiếp hạ thủ.
- Mày dám đánh tao? Mày có tin tao dù tao không phải người Ân Huyền, người trong huyện Ân Huyền sẽ tìm các ngươi gây sự hay không, tao quan phó cục trưởng cục công an huyện bọn mày đấy, mày có tin hiện giờ tao điện thoại, ông ta sẽ trực tiếp mang người bắt các ngươi ngay không!
Liêu Vũ phẫn nộ gầm thét.
Quen với phó cục trưởng cục công an?
Khóe miệng Tô Mộc cười khinh thường, xem ra tên Liêu Vũ này có nhân mạch không nhỏ trong thành phố Thương Thiện. Nhưng mà không sao cả, có nhân mạch cũng không có vấn đề gì, bởi vì hắn có vương bài lớn hơn chưa đánh ra ngoài.
- Mặc kệ là chuyện gì, chúng tôi mặc kệ, chúng tôi chỉ được thuê tới đây thôi.
- Thật, chúng tôi không có làm gì cả.
- Chúng tôi sẽ không ở lại đây.
Ba gia hỏa được thuê nhìn thấy tình hình như vậy, không dám hành động thiếu suy nghĩ, lập tức bỏ chạy.
- Mộ Bạch, gọi điên thoại cho công an trấn Thủy Tưởng, bảo bọn họ dẫn người qua mang đám người này về thẩm vấn!
Tô Mộc lạnh nhạt nói một câu.
- Vâng!
Mộ Bạch nói xong đã hành động, Tướng Quân Lĩnh này nằm trong quản hạt trấn Thủy Tưởng. Dựa theo khoảng cách thì không bao lâu công an trấn Thủy Tưởng sẽ đến.
- Các người....
Thời điểm này Liêu Vũ đã ý thức được tình huống không đúng, hắn cho dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ sẽ sinh ra biến hóa như vậy. Đám người trước mặt dám đánh mình, hơn nữa rất hung hăng càn quấy, còn trực tiếp điều động cả người cục công an.
Chẳng lẽ nói bọn họ lăn lộn trong quan trường?
Nếu thật là thế thì tốt rồi, phải biết rằn Liêu Vũ ta cũng không phải mặt hàng mặc kệ các người vuốt ve. Hằng năm ném nhiều tiền ra ngoài như vậy, nếu một chút chuyện còn làm không được, các người cho rằng ta vung tiền như rác hay sao?
Tô Mộc nhìn Liêu Vũ đi gọi điện thoại, không có ý can thiệp gì, tùy ý đứng bên người Long Chấn Thiên, thần sắc tự nhiên.
- Bí thư Long, việc này giao cho tôi xử lý đi, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, yên tâm, từ giờ trở đi, nơi này không ai có thể nhớ thương, đừng nói là không có bảo tàng gì, cho dù là có cũng sẽ bị phong tỏa.
Tô Mộc thấp giọng nói.
- Có tình huống gì cứ liên hệ với tôi!
Long Chấn Thiên nói ra.
- Vâng!
Tô Mộc cười nói:
- Bí thư Long, ngài xem, bởi vì chuyện này hại ngài không thể ăn uống, đi thôi, chúng ta trở về rồi nói sau. Gia đình Hoàng thúc bận rộn như vậy, nếu chúng ta không ăn chút gì thì quá có lỗi rồi.
- Đúng thế, đi thôi, quay lại ăn cơm, chuyện lớn hơn nữa cứ ăn cơm xong rồi nói sau. Yên tâm, tôi cũng không tin còn có kẻ nào dám đánh chủ ý lên phần mộ nữa! Lão Tam, Thạch Đạn, hai người lưu tâm bọn chúng, có bất luận chuyện gì cứ trực tiếp gọi cho tôi!
Hoàng Lương Mộng phân phó.
- Vâng, Hoàng gia gia!
Trong Tướng Quân Lĩnh này, bối phận Hoàng Lương Mộng cao không hợp thói thường, nơi này không ai có thể bình khởi bình tọa với Hoàng Lương Mộng. Ngay cả người già nhất cũng gọi hắn là thúc thúc, tất cả đều là thế hệ con cháu của hắn cả.
Long Chấn Thiên không có ý định tiếp tục lưu lại nơi này, giống như Tô Mộc đã nói, đã thành như thế, hắn không tin còn có kẻ nào dám đánh chủ ý nơi đây, nếu thật sự có người dám làm thế, hắn sẽ không tha thứ ai cả.
- Vậy trở về!
Long Chấn Thiên vừa cười vừa nói.
- Tốt, con đang đói xẹp bụng đây!
Long Loan cười đùa tí tửng đi lên phía trước, kéo tay áo Tô Mộc rất tự nhiên.
- Tô Cách, chúng ta ăn cơm đi, tôi rất muốn nếm thử tư vị gà rừng đấy.
Bên này thật náo nhiệt, sau đó nhanh chóng an tĩnh lại. Nhưng an tĩnh chỉ là tương đối mà thôi, Mộ Bạch và Đoạn Bằng lưu lại, Vương Chế cũng không có đi cùng Long Chấn Thiên, bọn họ ở lại giám sát Liêu Vũ.
Phi phi!
Liêu Vũ phun ra mấy ngụm nước bọt, trên mặt mang theo thần sắc dương dương đắc ý, ngay vừa rồi hắn gọi mấy cuộc điện thoại, tin tưởng mình sẽ bình an thoát ra ngoài.
Mười phút!
Cao Phong trưởng công an trấn Thủy Tưởng dẫn người tới, phải biết rằng điện thoại do Mộ Bạch gọi tới, nó có ý nghĩa thế nào? Ý nghĩa cho dù trong đó không có bóng dáng Tô Mộc, chỉ mình Mộ Bạch cũng không phải Cao Phong hắn có thể bỏ qua.
- Mộ chủ nhiệm!
Cao Phong tiến lên thật nhanh, cho dù nhìn thấy Vương Chế cũng không biết là ai, cũng tựu không có để ý. Nếu cho hắn biết thân phận Vương Chế, Mộ Bạch càng phải quản chuyện này, nếu không hắn sẽ hối hận xanh ruột.
Vương Chế không quan tâm tới, Cao Phong đã mang người đến đây, hắn nhìn Mộ Bạch gật gật đầu sau đó rời đi. Dù sao nơi đây đã không cần hắn nữa, nếu Mộ Bạch không làm xong chuyện nơi này thì đó mới là quái sự.
Mộ Bạch nhanh chóng gật đầu hiểu ý, nhìn Vương Chế rời đi, lúc này nhìn Cao Phong nói ra:
- Sở trưởng Cao, mang đám người này đi trở về đi. Nhất là kẻ tên là Liêu Vũ, nhất định phải trọng điểm chiếu cố, phải hỏi cho ra vì cái gì hắn dám khẳng định đây là cổ mộ.
- Vâng!
Cao Phong lớn tiếng đáp lại.
Nói thật, đám Cao Phong bọn họ nhìn cảnh tượng trước mặt, nhìn công cụ trên mặt đất đã biết đám Liêu Vũ định làm gì. Mà khi bọn họ từ lời Mộ Bạch nói đã xác định đây là trộm mộ, mỗi người rất tức giận.
Bởi vì đây là hành động vũ nhục sở công an bọn họ.