Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chỉ cần Tô Mộc đưa ra quyết định, Diệp Tích sẽ ủng hộ vô điều kiện, bởi vì trong lòng Diệp Tích biết rõ, Tô Mộc làm thế nào cũng đều muốn tốt cho mình. Nếu không có Tô Mộc, Diệp Tích không biết nhân sinh của mình biến thành cái gì.
Cho nên cho dù hiện tại Tô Mộc mang tin tức tiết lộ cho Long Chấn Thiên, Diệp Tích cũng không có chút thất thố gì.
Tô Mộc ngồi yên.
Trên mặt Long Chấn Thiên tươi cười, nhìn Diệp Tích nói ra:
- Thúc thật sự bất ngờ, người ngồi trước mặt thúc lại là tổng giám đốc Thịnh Thế Đằng Long, vì ngày hôm nay, chúng ta nên uống một ly!
- Long thúc thúc, cháu kính thúc!
Diệp Tích cười nói.
- Cùng nâng ly nào!
Long Chấn Thiên cười nói.
Long Chấn Thiên là người nể tình, nói đã nói rõ thì không cần phải do dự, ngẩng cổ uống cạn ly. Lại nói tiếp, Long Chấn Thiên vẫn có thể uống rượu, nói như thế nào hắn cũng là cục trưởng công an tỉnh ủy, không uống làm sao xã giao được.
- Cha, Thịnh Thế Đằng Long? Tại sao con chưa nghe nói qua? Có thể nói cho con biết không, nhìn thần sắc của cha, dường như quy mô Thịnh Thế Đằng Long không nhỏ nha?
Long Loan uống cạn đồ uống của mình, chủ động đứng lên sắm vai nhân viên phục vụ.
- Con thật sự muốn biết, hôm nào bảo Diệp Tích tỷ tỷ nói với con. Không phải con có ước mơ kinh doanh sao? Trước mắt chính là cơ hội thật tốt. Chỉ cần Diệp Tích tỷ tỷ nguyện ý thu lưu con, con sẽ một bước lên trời.
Long Chấn Thiên cười nói.
- Thực sao?
Long Loan mở to mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Tích.
- Chỉ cần em ưa thích, tùy thời cũng có thể đến, chỉ cần em muốn giao thiệp với ngành sản xuất, tùy tiện lựa chọn là được. Chỉ không cần chờ tới khi tốt nghiệp đâu, hiện tại em có thể đi thực tập. Phải biết rằng bất luận thời điểm gì cũng chỉ cần làm tốt là đủ, không nên quá dựa vào sách vở, người vĩnh viễn sẽ lớn lên, sẽ thành thục.
Diệp Tích cười nói.
- Yaaaa, em muốn đi tới chỗ Diệp tỷ thực tập!
Long Loan mặt mày hớn hở, giơ đồ uống lên cạn với Diệp Tích.
Tới thời điểm này, Long Loan cũng còn cho rằng cái gọi là Thịnh Thế Đằng Long chỉ là một công ty quy mô xem được, nàng không xem lời Diệp Tích nói là chuyện quan trọng. Nhưng Long Chấn Thiên lại biết rõ, Diệp Tích nói không sai.
Chỉ cần là ngành sản xuất Long Loan ưa thích, thật sự là có thể tùy tiện chọn lựa. Ai bảo Thịnh Thế Đằng Long người ta có năng lực như vậy chứ?
Thời điểm này hào khí trong phòng cũng biến hóa. Không có ai câu nệ, nói chuyện cũng không cần giữ ý. Hai bên nói chuyện với nhau thật vui vẻ, trong tình huống như vậy, thật sự muốn nói cái gì thì nói.
Ở phòng bên cạnh.
Trong phòng này là đám người Vương Chế, với tư cách thư ký, Vương Chế và Mộ Bạch đều ở chỗ này. Thân phận hai người chênh lệch không nói, nhưng khi Mộ Bạch cố ý lấy lòng trong bữa tiệc hôm nay, Vương Chế cũng nể tình ăn uống ở đây.
Ầm!
Thời điểm đang ăn uống, đột nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào và bước chân dồn dập. Bên tai đám người Vương Chế nghe tiếng đập cửa, trực giác nói cho bọn họ, chỉ sợ ồn ào như vậy tới từ gian phòng của Long Chấn Thiên bọn họ.
- Đi ra xem!
Vương Chế quyết đoán đi ra ngoài.
Thật sự là gian phòng bên cạnh.
- Ai là Tô Mộc?
Trong khi mọi người vui vẻ, một nam tử sỗ sàng mở cửa phòng ra, nhìn qua người bên trong hô lên.
Tâm tình Long Chấn Thiên rất tốt, đột nhiên bị hành động này làm biến sắc. Hai mắt Tô Mộc híp lại, nhìn qua cửa phòng, ánh mắt nhìn thanh niên cầm đầu, trên mặt cười lạnh và khinh thường..
Nếu không có đoán sai thì chắc chắn có quan hệ với Liêu Vũ, là vì Liêu Vũ nên đi tới nơi này, chính vì thế, dựa vào thân phận Tô Mộc, nếu có người hữu tâm lưu ý hành tung của hắn, tốn chút thời gian là tìm được.
Biết rõ thì biết rõ, dám không kiêng nể ai chất vấn như thế này lại không được rồi.
Mà người dám làm như vậy đang đứng trước mặt, kẻ này hẳn là Đồng Quán?
- Tôi chính là Tô Mộc!
Tô Mộc bình tĩnh trả lời.
- Anh chính là Tô Mộc bí thư Tô sao? Tự giới thiệu một chút, tôi là Đồng Quán, tin tưởng anh đã nghe qua tên của tôi. Lần này tôi tới đây là có người nhờ vả một chút.
Đồng Quán bộ dáng ngang ngược càn rỡ, kéo ghế ra sau đó ngồi xuống.
Đám người theo sau Đồng Quán cũng đứng sau lưng hắn, bộ dáng bảo vệ.
Thời điểm này đúng là chẳng khác gì đám bảo vệ cả, đám sau lưng Đồng Quán đều là phú nhị đại ăn chơi.
Dựa vào thân phận Đồng Quán, cũng chỉ có thể áo đám này một đầu, nhưng mà hắn lại chơi với cả đám người cấp bậc không cao.
Long Chấn Thiên ngồi bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt, cũng không có ý tứ nói chuyện, hắn đúng là muốn biết người tên là Đồng Quán là ai, vì sao dám có hành động như thế!
Mà Long Loan nhìn hành vi Đồng Quán như vậy, trên mặt mang theo thần sắc chán ghét, nói:
- Anh là ai? Ai bảo anh đi vào? Không biết chúng tôi đang ăn cơm sao? Chẳng lẽ anh không có mắt nhìn? Nhanh chóng mang người đi ra ngoài!
- Ôi!!! Uống, thật không ngờ đấy, ở đây còn có một cô bé xinh đẹp. Tiểu muội muội, em mấy tuổi, có ... Bạn trai hay chưa?
Đồng Quán nhìn Long Loan, sau đó cười hì hì hỏi thăm.
Đồng Quán đã sớm nhìn chằm chằm vào Diệp Tích cùng Đồng Quán, thời điểm mở cửa phòng ra, hai mắt của hắn đều bị hai nữ tử này hấp dẫn.
Trên người Long Loan tỏa ra khí chất thanh xuân sức sống, trên người Diệp Tích mang theo thành thụ và vũ mị, chúng giống như thuốc độc trí mạng, Đồng Quán tham lam, hắn không ngờ lần này đi xử lý công việc đúng đắn lại gặp được, Đồng Quán cũng không có ý phức tạp gì.
Nhưng ai nghĩ đến Đồng Quán không muốn gây chuyện, Long Loan lại trực tiếp bắt đầu bão nổi, cho nên Đồng Quán bắt đầu sinh lòng trêu chọc.
- Đồ hỗn trướng!
Long Chấn Thiên lập tức giận dữ, hắn tuyệt đối không cho phép kẻ nào dám đùa giỡn Long Loan như vậy, chớ nói chi trước mặt là một gia hỏa bất chính.
Ba!
Long Loan càng dứt khoát, trực tiếp cầm chén rượu hất vào người Đồng Quán, cũng không có ý nương tay.
- Dám đùa giỡn chị, có tin chị phế cưng không?
Thần sắc Diệp Tích bình tĩnh!
Tô Mộc trực tiếp đứng lên, nhìn tùy tùng Đồng Quán muốn động thủ, quyết đoán phóng ra một bước, ngăn ở trước mặt Long Loan, ánh mắt lạnh như băng nhìn qua.
- Tôi không cần quản các người là ai, đừng tự sai lầm!
Thời điểm này đám người Vương Chế xông vào, nhìn thấy tình hình trước mặt, làm sao không biết xảy ra chuyện chứ. Sắc mặt Vương Chế tức giận, trực tiếp đi lên phía trước nhìn chằm chằm vào Đồng Quán, giọng nói lạnh lùng:
- Anh là ai? Báo họ tên của anh!
Mộng!
Đồng Quán thật sự phát mộng!
Trong thành phố Thương Thiện này, Đồng Quán hắn không nói tới mình cao nhát, nhưng mà hắn lăn lộn rất tốt, có thể làm rất nhiều việc.
Hắn đã bao giờ bị người ta nhục nhã chưa? Phải biết rằng cha của hắn là ai, chính là bộ trưởng bộ tuyên truyền thị ủy Đồng Nhạc Nhạc.
Có lão ba bảo kê, Đồng Quán trong giới ăn chơi thành phố Thương Thiện thật sự có thể làm rất nhiều việc. Dù sao trong quốc gia hiện tại, bộ máy tuyên truyền rất mạnh, có thể kéo xuống không ít người, cũng có thể ảnh hưởng tới cơ cấu.
Bị người hất rượu!
Bị người nhục nhã!
Bị người quát lớn!
Chuyện này chưa từng xảy ra, hơn nữa bây giờ trơ mắt nhìn nó xảy ra trên người của mình, chuyện này đã làm Đồng Quán tức giận. Hắn ngây ngời trong giây lát, hắn định đứng lên nhưng Tô Mộc bên cạnh đã vung tay đánh hắn ngồi xuống.
Ba ba ba!
Đồng Quán muốn đứng lên mấy lần, Tô Mộc cũng ngăn cản hắn mấy lần, mấy lần bị áp chế làm Đồng Quán vô cùng tức giận.
- Tô Mộc, anh biết tôi là ai không? Tôi...
- Tôi biết anh là ai, anh là Đồng Quán! Đồng Quán anh hiện tại rất lợi hại đúng không? Thậm chí ngay cả chuyện như vậy cũng dám làm ra, tôi nghĩ anh biết tôi đang ở nơi này, hẳn là khách sạn này không thoát khỏi quan hệ.
- Xem ra khách sạn này thật sự có vấn đề, nhưng mà không sao cả, hiện tại tôi muốn biết, anh mang theo nhiều người như vậy, ý đồ uy hiếp an toàn của người khác, anh có ý gì?
Giọng Tô Mộc lạnh lùng vang lên.
Uy hiếp an toàn người khác?
Đồng Quán không quan tâm tội danh như vậy, nhưng mà Vương Chế nhưng lại nghe ra, trong nội tâm hắn hiểu rõ Tô Mộc làm như vậy là muốn thu thập Đồng Quán. Bởi vì Vương Chế dám khẳng định, vào thời điểm này, Đồng Quán cũng không biết thân phận Long Chấn Thiên.
Nếu thật sự biết rõ, cho hắn một ngàn lá gan cũng không dám nói như vậy. Cho dù hắn muốn đùa giỡn cũng không dám đùa giỡn Long Loan.
Uy hiếp an toàn người thân quan chức tỉnh ủy, đây là tội phạm.
Không nói tới Long Chấn Thiên còn mang chức vụ cục trưởng cục công an tỉnh ủy, chỉ cần có chức vụ này, hắn tùy tiện ra lệnh cũng đủ bắt Đồng Quán rồi.
Nhưng mà Đồng Quán này tại sao lại dán càn rỡ như vậy? Hắn ăn no chống đỡ, muốn tới nện chiêu bài Tô Mộc?
- Có ý gì sao?
Đồng Quán nhìn chằm chằm vào Tô Mộc, thần sắc trên mặt biến thành phức tạp.
- Tôi nói bí thư Tô anh cần phải chơi hung ác như vậy không? Phải biết rằng lão ba tôi chính là Đồng Nhạc Nhạc, lần này tôi tới cũng không phải muốn khó xử anh, tôi chỉ muốn bàn nhân tình với anh mà thôi!
- Nhân tình?
Tô Mộc nhíu mày.
- Vâng, tôi muốn...
Sau khi Đồng Quán nói ra lời này, Long Chấn Thiên vỗ bàn một cái, sắc mặt lạnh lung.