Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không nhịn được nữa!
Bùi Thanh đứng bên ngoài cửa nghe hai người trong phòng đối thoại. Nghe Tô Mộc không cho Bùi Phi giải thích tiếp, dứt khoát bỏ đi, Bùi Thanh không nhịn được nữa hùng hổ mở cửa phòng ra.
Khi Bùi Thanh trông thấy thì hơi ngây người một chút, dù sao hắn lăn lộn trong quan trường đúc kết ra hương vị đặc biệt. Nhưng Bùi Thanh chỉ ngây người giây lát rồi nhanh chóng tỉnh táo lại.
Bùi Thanh mắng một tràng:
- Này, con người của ngươi tại sao như vậy? Chẳng lẽ ngươi không tin Bùi Phi đến thế sao? Bùi Phi ở trong mắt ngươi là con người hời hợt đến vậy? Hay ngươi cho rằng Bùi Phi là loại nữ nhân lăng loàn?
Nữ nhân?
Không ngờ là nữ nhân!
Tô Mộc nhìn khuôn mặt xuất hiện trước mắt, biểu tình hoảng hốt. Tô Mộc nhớ gương mặt này, chính là khuôn mặt này khiến tâm tình hắn rớt xuống đáy cốc trong khách sạn Bạch Sa. Nhưng Tô Mộc không quan sát ở khoảng cách gần, giờ lại nhìn khuôn mặt này mới phát hiện đối phương là nữ nhân.
Đây là hiểu lầm lớn!
Tô Mộc cứ nghĩ Bùi Phi phản bội hắn, ai ngờ từ đầu đến cuối là hắn đoán mò. Bùi Phi mướn phòng với người này, là nữ nhân. Nếu là nữ nhân thì Tô Mộc không có gì phải so đo.
Nghĩ vậy Tô Mộc xoay người lại thẳng thắn nói với Bùi Phi:
- Xin lỗi!
Trước cặp mắt Bùi Thanh chăm chú nhìn, Tô Mộc ôm Bùi Phi vào ngực, thanh âm nặng nề:
- Ta sai rồi, ta không nên không phân tốt xấu đã mắng nàng, là ta không tin tưởng nàng, là lỗi của ta!
Bùi Phi bị Tô Mộc ôm chặt, tâm tình hơi kích động. Bùi Phi chưa từng nghĩ Tô Mộc sẽ công khai biểu đạt thái độ, vì thân phận của hắn rất nhạy cảm. Ban đầu Bùi Phi chỉ muốn dựa vào Bùi Thanh giải thích hiểu lầm.
Nhưng khi kêu Tô Mộc đến thì Bùi Phi nhận ra nàng hơi lỗ mãng.
Dù sao Bùi Phi không biết Tô Mộc có chịu để Bùi Thanh biết quan hệ giữa hai người không, nàng tùy tiện quyết định thay hắn, tự ý tùy thích.
Nhưng nay xem ra Tô Mộc không ngại làm như vậy.
Hắn thật sự không ngại.
Tô Mộc biết mình không cách nào cho Bùi Phi danh phận, nếu không thể cho danh phận lại để nàng mất mặt trước tỷ muội của mình thì nam nhân như hắn rất thất bại.
Tuy nhiên Tô Mộc không ngờ ý tưởng này rất nhanh bị mấy câu bình luận đập tan.
Bùi Thanh than thở:
- Thật tình, có cần ôm nhau buồn nôn vậy không? Đúng là không thèm để ta vào mắt. Này, các người một vừa hai phải. Nên biết Bùi Phi là nữ nhân của ta, ngươi làm như vậy là không nhân hậu.
Tô Mộc thả Bùi Phi ra, nghi hoặc hỏi:
- Nữ nhân của nàng?
Bùi Thanh nói:
- Đương nhiên là nữ nhân của ta! Sao, không thể là nữ nhân của ta sao? Nên biết giữa ta và Bùi Phi là thanh mai trúc mã, Bùi Phi sống là người của ta, chết là quỷ của ta. Này, đừng nghĩ rằng ngươi vươn lên trước nhất là có thể vô pháp vô thiên, ta sẽ không bỏ cuộc! Trừ phi được ngủ một đêm!
Bùi Thanh đánh giá Tô Mộc từ trên xuống dưới. Trong khi Bùi Phi lo âu, Bùi Thanh nói câu tiếp theo khiến nàng câm nín.
Biết ngay đôi khi Bùi Thanh sẽ đứt dây thần kinh, giờ xem ra vẫn chính xác như ngày nào, khi đã nổi khùng lên thì rất đáng đánh.
Tô Mộc nghiêng đầu nhìn Bùi Phi, hỏi:
- Chuyện gì đây?
Bùi Phi ấp úng:
- Là vầy . . .
Bùi Phi không biết nên nói sao, chẳng lẽ báo cho Tô Mộc biết Bùi Thanh là song tính luyến ngay trước mặt Bùi Thanh sao? Tuy với cá tính tùy thời nổi điên của Bùi Thanh sẽ không để bụng chuyện này, nhưng Bùi Phi không biết nên nói làm sao.
Hơn nữa Bùi Phi không biết Tô Mộc nhìn song tính luyến bằng con mắt thế nào, nếu hắn hiểu lầm nàng và Bùi Thanh có quan hệ gì thì rắc rối.
Nhưng Bùi Phi càng như vậy Bùi Thanh càng vô cùng hưng phấn nhìn. Nên Bùi Phi chưa giải thích đượ thì Bùi Thanh đã giành nói thay.
Bùi Thanh thuận miệng nói:
- Như thế nào? Chẳng lẽ không nghe rõ? Ta nói giữa ta và Bùi Phi là cái kiểu bách hợp, hai tỷ muội chúng ta là lạp lạp, hiểu chưa? Còn ngươi, ngươi là ai mà mê Bùi Phi nhà chúng ta đến thần hồn điên đảo? Chắc không phải người bình thường? Tên họ, quê quán, đơn vị công tác, thu nhập hàng tháng, khai ra hết đi!
Bùi Phi vội nói:
- Bùi Thanh, ngươi có chừng mực chút!
Thật sự là một lạp lạp1
Tuy Tô Mộc không phản cảm với việc này nhưng chưa đến mức vỗ tay ủng hộ. Hơn nữa Tô Mộc không thích cách nói chuyện của Bùi Thanh, không biết đầu óc nàng bị gì.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Xin chào, ta là Tô Mộc.
Bùi Thanh nhướng mày lên tỏ ra kiêu ngạo hỏi:
- Tô Mộc? Nói đi, ngươi và Bùi Phi có quan hệ gì?
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Là quan hệ gì chẳng lẽ nàng không nhìn ra? Bắt ta phải nói rõ mới chịu?
- Ngươi thật là không có đảm đương, ngay cả chuyện này cũng không dám nói, làm ta cực kỳ thất vọng.
Bùi Thanh nhìn hướng Bùi Phi, lộ biểu tình thất vọng, lắc đầu nói:
- Trông thấy không? Đây là ánh mắt của ngươi sao?
- Đủ rồi!
Bùi Phi không thể để Bùi Thanh tiếp tục đập phá nữa, cứ thế này thì sự việc không thể cứu vãn. Rõ ràng đã giải thích xong đến cuối cùng sẽ hỏng bét.
Bùi Phi nói thẳng:
- Bùi Thanh, ngươi đừng nói bậy bạ gì nữa. Thật tình, kêu ngươi lại đây để giải quyết vấn đề, giờ thì tốt rồi, không giải quyết được gì mà ngươi trở thành vấn đề lớn nhất!
Tô Mộc nhìn tình hình thế này cảm thấy da đầu tê dại, hắn chưa từng gặp trường hợp như thế, không biết làm sao giải quyết. Nhưng nếu đã biết chuyện đêm nay thật sự là hiểu lầm thì đã đủ.
Tô Mộc nói:
- Bùi Phi, giao nơi này cho nàng, ta đi trước, bên kia còn chút việc ta phải giải quyết.
- Được rồi.
Bùi Phi gật đầu nói:
- Ngươi đã biết, miễn không hiểu lầm ta là được. Yên tâm, Bùi Thanh không có vấn đề gì.
Tô Mộc nhún vai cười khổ nói:
- Không có vấn đề là tốt nhất, nếu thật sự có vấn đề thì hơi tan vỡ.
- Trong thời gian này đừng quá vất vả, nếu luôn bận rộn đấu tranh thế này thì nhớ chú ý sức khỏe. Nếu không có tiền thì ta sẽ tìm cách khác cho. Bên Lý Nhạc Thiên thì ta cũng sẽ đánh tiếng trước, sau này nàng đi điện ảnh và truyền hình của hắn chụp hình quay phim gì sẽ ưu tiên sắp xếp phòng làm việc cho các người.
Bùi Phi cười tươi:
- Biết rồi.
Tô Mộc nói:
- Đi đây.
Tô Mộc đứng lên rời đi, không phải hắn không muốn ở lại chỉ vì bên kia còn có Diệp Tích, nếu hắn ở lại đây thì ra cái gì? Hơn nữa Bùi Thanh như thần tiên đang ở đây, Tô Mộc không có tin tưởng sẽ dàn xếp được nàng.
Bùi Phi không ra ngoài tiễn Tô Mộc, ở chỗ như vậy ngay lúc này điệu thấp vẫn tốt hơn.
Nói sao thi Tô Mộc là người trong quan trường Thương Thiền thị, thân phận như hắn ở đây cũng rất bắt mắt.
Nếu lúc này truyền ra tin tức bất lợi cho Tô Mộc sẽ làm Bùi Phi rất hối hận.
Bùi Phi đứng bên khung cửa sổ nhìn Tô Mộc biến mất trước mắt, mặt nở nụ cười hạnh phúc.
Bùi Phi lẩm bẩm:
- Ngươi còn chưa lập gia đình thì sao ta dám già?
Bùi Thanh nhìn bộ dạng của Bùi Phi, không biết nên nói cái gì.
Bùi Thanh tới gần nâng cằm Bùi Phi lên:
- Này, ngươi có cần như vậy không? Ngươi làm ơn tỉnh táo chút đi. Tuy ta không biết Tô Mộc này làm cái gì nhưng cũng đoán được chút ít, giữa ngươi và hắn thật sự có kết quả sao?
Bùi Thanh lải nhải huyên thuyên, Bùi Phi không nghe thấy, phớt lờ đi, môi còn treo nụ cười hạnh phúc.
Thì ra đôi khi giải quyết hiểu lầm, cảm giác đó khiến người càng sảng khoái sung sướng hơn.
Tô Mộc quay về nhà khách thị ủy, tâm tình rất vui vẻ. Tô Mộc tạm biệt ngủ ngon với Diệp Tích, bắt đầu tắm rửa ngủ. Hôm nay đúng là vất vả, may mắn không cần đi làm không thì sẽ mệt rã rời.
Một đêm yên lặng.
Đêm này sẽ xảy ra điều gì không nằm trong quyền kiểm soát của Tô Mộc. Khi mặt trời mọc ngày thứ ai, đám người Long Chấn Thiên cùng Tô Mộc ăn sáng, không quan tâm kết quả xử lý bên Thương Thiền thị, bọn họ quay về tỉnh.
Nói sao thì với thân phận của Long Chấn Thiên ở lại Thương Thiền thị quá lâu trong khi không có việc gì làm sẽ gây náo động.
Khi Tô Mộc tiễn nhóm Long Chấn Thiên, Diệp Tích nói cũng sẽ quay về tỉnh.
- Nàng cũng đi?
Lần này Diệp Tích không đi chung với Long Chấn Thiên. Diệp Tích có đội xe siuê hào hoa không thích cùng Long Chấn Thiên quay lại với trận thế như vậy.
Diệp Tích nói:
- Đúng thế, ta muốn đi xác định hai hạng đầu tư.
Tô Mộc biết Diệp Tích nói hai hạng đầu tư đó chắc chắn không nhỏ, không thì đã chẳng kinh động nàng tự mình ra tay quyết định. Có lẽ liên quan đến Diệp An Bang có thể trong thời gian ngắn mở ra tình ình trong tỉnh Yến Bắc không.
Khi Diệp Tích giúp phụ thân của mình thì dốc hết sức ra.
Tô Mộc cười nói:
- Nếu thế thì về đi.
Diệp Tích nói:
- Ta sẽ đánh tiếng với bên khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt.
Tô Mộc nói:
- Chuyện đó tính sau.
Rất nhanh Diệp Tích mang theo đội xe hào hoa rời đi. Khi chốn thị giới chỉ còn lại nhóm Tô Mộc thì một chiếc xe từ không xa lái đến. Trông thấy chiếc xe đó, Tô Mộc nhếch môi cười trào phúng.
Rốt cuộc chịu bí mật.
Dọc đường bám theo cũng khá vất vả.