Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Quan Bảng
  3. Chương 1642 : Triển vị như vậy không cần cũng được
Trước /1588 Sau

[Dịch]Quan Bảng

Chương 1642 : Triển vị như vậy không cần cũng được

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Dứa theo địa vị hiện tại của Tô Mộc trong huyện Ân Huyền chỉ cần ra lệnh một tiếng thì rất nhanh sẽ có thể vận chuyển. Cuối tuần này Tô Mộc rất vui vẻ, vì trừ sự kiện Long Chấn Thiên ra xảy ra hai vụ khiến hắn hơi kích động.

Việc thứ nhất là hoàn thành cải tạo cho huyện Nhất Kiến, hơn nữa huyện Nhất Kiến được cải tạo lại đã biến thành xí nghiệp huyện Ân Huyền. Xí nghiệp này không bị thương gân động cốt bắt đầu sửa chữa đường huyện trấn.

Lần sửa chữa này sẽ không qua loa cho xong mà nghiêm khắc nghiệm thụ. Nếu ai dám giở trò mèo gì trong việc này sẽ bị xử lý dứt khoát.

Chuyện thứ hai là cung ấm chân chính trong thị trấn huyện Ân Huyền sẽ theo đến. Hiện tại đang là mùa đông, bên ngoài trời đất lạnh lẽo. Trong mùa này nếu cung ấm không theo kịp thì sẽ xảy ra vấn đề lớn.

May mắn năm nay cung ấm huyện Ân Huyền hoàn toàn giải quyết vấn đề trước kia là nguồn nhiệt cung ứng không đủ. Cho tới nay trong thị trấn tất cả tiểu khu không có nhà nào phản ứng là khí ấm không nóng, dù ngẫu nhiên không nóng thì đó là do trang hoàng của nhà đó có vấn đề.

Hai chuyện này có lợi cho dân chúng huyện Ân Huyền, chỉ cần làm tốt hai việc thì có giá trị còn hơn là kiến tạo nhiều công tình hình tượng. Về vấn đề cải tạo trung tâm quảng trường đã sớm bị đình công.

Sau khi đình công là chỉnh đốn cải cách đơn giản nhằm vào chỗ đó. Hiện tại trung tâm quảng trường có tính thực dụng mạnh hơn, không như trước kia muốn lớn cỡ nào cũng được, hoàn toàn là quảng trường to mà rỗng.

Thứ hai.

Tô Mộchân hoan đi làm, khi đến tòa nhà huyện ủy, mọi người gặp hắn tuy vẫn chào hỏi như trước nhưng thái độ toát ra tôn kính khó tả.

Nên biết hiện tại trong huyện Ân Huyền đồn đãi rần rần một phiên bản, đó là Tô Mộc nhờ vào quan hệ Long Chấn Thiên mới trở thành một vai khiêu, cộng thêm Long Chấn Thiên gây động tĩnh lớn trong Thương Thiền thị càng chứng thực điều này.

Tô Mộc có người trong tỉnh bao che!

Mỗi khi nghĩ đến đây là đám người này hắn vô cùng áp lực. Tô Mộc đều như vậy, ngươi bảo bọn họ nên làm sao mới đúng? Phiên bản tin đồn này chẳng những làm Tô Mộc nổi tiếng như cồn, quan trọng nhất là qua đó khiến mấy thường ủy huyện ủy khác tôn kính hắn.

Hội thường ủy huyện ủy huyện Ân Huyền xuất hiện tình huống đoàn kết chưa từng có.

Mộ Bạch nói:

- Thư ký, bên Từ cục truyền đến báo cáo bảo là đã thẩm tra vụ Liêu Võ xong, trước mắt bắt đầu đưa lên cho viện kiểm sát. Chờ viện kiểm sát thẩm tra không có vấn đề gì sẽ đề nghị tố tụng với pháp viện.

Tô Mộc gật đầu nói:

- Ừm! Rất tốt!

Tô Mộc không có hảo cảm với loại người như Liêu Võ. Ngươi nói không biết chuyện gì nên làm chuyện gì không sao? Đi đào mộ của người ta lên, hết sức mất trí phát cuồng!

Ngươi cho rằng sẽ có được cái gọi là kho báu sao? Nếu thật sự có kho báu thì nhiều năm qua sao không ai phát hiện, chỉ mình Liêu Võ nhà ngươi là thiên tài thông minh sao?

Tô Mộc thản nhiên nói:

- Làm theo thứ tự chính quy là được. Loại người cặn bã xấu xa như vậy phải dùng pháp luật trừng tị nghiêm khắc vào!

Có câu nói đó của Tô Mộc, Mộ Bạch biết trong phạm vi pháp luật cân nhắc hình phạt, nếu có điều gì dao động thì sẽ nghiêng hướng lớn nhất. Pháp luật thì sao? Nên biết pháp luật cũng do con người nắm giữ.

Tô Mộc đã nói câu đó, ai dám không nể tình?

Dù gì không trái pháp luật, chỉ điều chỉnh thích hợp trong phạm vi pháp luật.

- Thư ký, chỗ này có phần văn kiện, là bên giáo dục huyện đưa lên, nói là gần đây muốn tổ chức một hoạt động, hy vọng khi đó thư ký có thể tham gia.

- Bên cục giao thông huyện chuyên môn nhằm vào tình huống giao thông toàn huyện năm treước, đưa thư báo cáo cho bên huyện chính phủ . . .

- Trường đảng huyện ủy gần đây tổ chức một lớp học bù, hy vọng thư ký sẽ đi nói chuyện trong nghi thức bắt đầu lên lớp . . .

Mộ Bạch báo cáo, Tô Mộc yên lặng lắng nghe. Lỗ tai nghe, đầu óc Tô Mộc thì nghiên cứu một quy định hắn vừa chế định ra. Quy định này nhằm vào thôn trấn huyện Ân Huyền, tiến hành trong tình huống sử dụng vào việc cày ruộng.

Tô Mộc biết hiện tại trong nhiều thôn tồn tại một tình huống rấ bình thường. Tình huống này là sử dụng cơ trạch đại không quy phạm, nhiều người xây nhà trên đất trồng trọt, đây là trái với kiến thiết.

Đất gieo trồng tuyệt đối không cho phép xây nhà cửa!

Nhưng trong thôn không thể cho ra nhiaều đất hơn để đám người này dựng nhà.

Tình huống này đến bây giờ càng lúc càng gay gắt. Không nói nơi khác, trong nông thôn ngoại ô huyện Ân Huyền có hàng đống đất gieo trồng bị lãng phí.

Đây mới chỉ là một vấn đề nghiêm trọng!

Nên biết từ ý nghĩa nghiêm khắc nào đó thì là một luyện lương thực lớn. Trong toàn Thương Thiền thị cho đến nay huyện này tiến bộ hai con đường là khoáng sản và nông nghiệp.

Trong núi có quặng sắt rất phong phú, khai thác rất nhiều.

Địa khu bình nguyên thì có nhiều đất đai màu mỡ, có thể dùng để phát triển nông nghiệp. Nhưng trước mắt nông nghiệp có thể phát triẻn trong huyện Ân Huyền sao?: Tô Mộc biết trừ đất trồng bị chiếm dụng ra có hiện trượng lớn khác làm hắn lo lắng hơn.

Hơn sáu mươi phần trăm hạt giống huyện Ân Huyền cần dựa vào nhập khẩu từ nước ngoài mới gieo trồng được. Không phải bản địa không có hạt giống, chẳng qua nhiều nông thôn cho rằng hạt giống nước ngoài tốt hơn.

Về tình huống này Tô Mộc biết không chỉ mình huyện Ân Huyền, mấy huyện khu khác cũng vậy. Nếu để tình huống kéo dài mãi sớm muộn gì sẽ ảnh hưởng phát triển nông nghiệp toàn Thiên Triều.

Nông nghiệp một quốc gia bị người ta nắm giữ thì nói gì đến phát triển lâu dài?

Tô Mộc lắc mạnh đầu, hắn biết mình suy nghĩ hơi xa, những chuyện này này không phải địa vị hiện tại của hắn có thể can thiệp. Nhưng Tô Mộc đã là người chấp hành tối cao của huyện Ân Huyền thì phải chịu trách nhiệm với huyện Ân Huyền.

Reng reng reng!

Mộ Bạch mới báo cáo đến một điều thì điện thoại trên bàn đột nhiên reo chuông, Mộ Bạch thuận tay bắt máy.

Mộ Bạch nói:

- Là trịnh cục trưởng!

Tô Mộc nhận điện thoại, lạnh nhạt nói:

- Nói đi.

Trịnh Lập Hưng nói:

- Tô thư ký, có chuyện cần báo cáo với người.

Tô Mộc hỏi:

- Hiện tại chẳng phải ngươi đang ở trong thị sắp xếp đại hội chiêu thương dẫn tư ao? Có cái gì cần bẩm báo? Chẳng lẽ ngày hôm qua các ngươi không đi liên lạc?

Trịnh Lập Hưng nói nhanh:

- Không phải, hôm nay chúng ta đến đây nhưng chuyện hôm nay khác biệt.

Tô Mộc nhíu mày hỏi:

- Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?

- Thế này . . .

Cùng với Trịnh Lập Hưng báo cáo, sắc mặt của Tô Mộc ngày càng âm trầm hơn, tâm tình vốn rất tốt trong phút chốc tối tăm.

Thì ra hôm nay đám người Trịnh Lập Hưng có đi trong thị, thấy quầy hàng chiêu thương dẫn tư của huyện Ân Huyền. Nói ra thì quầy hàng nà vị trí địa lý không quá tốt, hơi hẻo lánh, quan trọng nhất là phía trước có ngã rẽ. Nếu không đến nơi này thì ngươi sẽ không thấy còn có quầy hàng tại đây.

Nhưng Trịnh Lập Hưng nghĩ quầy hàng khá lớn thế là không phàn nà gì, kêu người cục chiêu thương đi sắp xếp.

Kết quả thế nào?

Ai ngờ hôm nay khi đại hội chiêu thương dẫn tư chính thức bắt đầu, đám người Trịnh Lập Hưng dẫn đội đi vào mới phát hiện đối diện quầy hàng của họ từ khi nào xuất hiện một tuyên truyền quảng cáo lớn.

Cái giá tuyên truyền tình cờ chặn lại quầy hàng chiêu thương của huyện Ân Huyền, không lộ ra bất cứ khe hở nào.

Vậy thì dù đầu tư thương đến gần cũng sẽ không tổng thấy tình huống bên trong, sẽ không để mắt tới huyện Ân Huyền.

Trịnh Lập Hưng saẽ không để chuyện này xảy ra, nên gã nhanh chóng tìm thương cục biển quảng cáo để phối hợp. Ai ngờ thị chiêu thương cục trực tiếp từ chối, nói là công tác cần thiết. Quầy hàng cuae huyện Ân Huyền đặt nơi đó vốn không hợp pháp, vì bù đắp cho quầy hàng huyện Ân Huyền nên bọn họ sắp xếp tới chỗ càng hẻo lánh nhỏ hẹp.

Mặc cho Trịnh Lập Hưng tốn nước miếng nói cỡ nào thì thương cục biển quảng cáo kiên quyết không nhả ra. Trịnh Lập Hưng bất đắc dĩ đành gọi điện thoại cho Kha Duy, cục trưởng thị chiêu thương cục. Nếu là trước kia có lẽ Kha Duy sẽ có sắp xếp khác cho Trịnh Lập Hưng, nhưng ai ngờ lần này gã nói thẳng ta đang họp với mấy phó thị trưởng, dầu tư thương, dứt khoát cúp máy.

Nếu không phải vì vô cùng bất đắc dĩ nên Trịnh Lập Hưng gọi điện thoại trở về, mong được Tô Mộc chỉ dẫn. Trịnh Lập Hưng rất sợ, nếu vì gã vô dụng khiến hội đầu tư kiếm đầu tư thương thất bại thì Tô Mộc tuyệt đối sẽ đá gã xuống.

Trịnh Lập Hưng làm như vậy là muốn biểu minh một điuề cho Tô Mộc, đó là tỏ rõ thương ụcc biển quảng cáo nhằm vào huyện Ân Huyền, nguyên nhân vì sao thi tự Tô Mộc nhà ngươi hiểu.

Dù ngươi kiêm nhiệm thư ký huyện ủy và huyện trưởng nhưng nên biết ngươi không phải quan viên trong thị. Kha Duy nhờ vào thủ đoạn đối phó với ngươi thì ngươi cũng không có cách nào.

Tô Mộc biết rõ ràng những nội tình này.

Từ khi Trịnh Lập Hưng bắt đầu báo cáo là Tô Mộc đac đoán được Kha Duy đang nhằm vào hắn. Còn Trịnh Lập Hưng thì Tô Mộc tin dù cho gã gan to bằng trời cũng không dám lại gây sự với hắn nữa.

- Kha Duy, là ngươi ép ta!

Tô Mộc vốn không định làm gì Kha Duy nhưng nếu gã dám sắp xếp như vậy rõ ràng là muốn làm khó dễ hắn. Đổi lại mấy thư ký huyện ủy khác có lẽ sẽ hẫn nhịn nhưng Tô Mộc thì không, hắn trực tiếp ra lệnh:

- Trịnh Lập Hưng, mang theo người cục chiêu thương rút về hết!

Quảng cáo
Trước /1588 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Thư Nữ Phụ Hào Môn Được Nuông Chiều

Copyright © 2022 - MTruyện.net