Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Việc gì khi tiến hành đều có hạn độ của nó, đặc biệt là trên quan trường càng không thể dung túng nó phát triển không giới hạn, nếu làm vậy sẽ cho người cảm giác không kiểm soát được.
Hơn nữa cứ phóng túng thế này, mặc kệ là đảng ủy chính phủ nào đều tuyệt đối không cho phép xuất hiện. Vì vậy trong tình huống này, khi vụ việc diễn tiến đến trình độ nhất định thì sáng sớm ngày thứ hai, Sở Như Ngọc bình yên vô sự xuất hiện trong văn phòng thư ký huyện ủy huyện Ân Huyền.
Lúc này Sở Như Ngọc so với ngày hôm nay biểu tình đã bình tĩnh rất nhiều, vẻ khủng hoảng trên mặt cũng biến mất, thay thế là thản nhiên.
Sở Như Ngọc nói:
- Tô thư ký, đa tạ!
Tô Mộc nói:
- Sở tổng xin đừng khách sáo như vậy, nói đến thì trong chuyện này huyện Ân Huyền chúng ta cũng có trách nhiệm. Nếu không phải chúng ta không làm đầy đủ việc phục vụ thì Sở tổng đã không bị mang đi. Xét cho cùng là sai lầm của chúng ta.
Tô Mộc đặt tư thế cực thấp.
Tô Mộc càng như vậy trong lòng Sở Như Ngọc càng nổi lên cảm xúc phức tạp. Sở Như Ngọc vốn muốn đầu tư tại đây nhưng đa phần vì muốn vướt nhiều lợi ích hơn. Tô Mộc thì làm sao?
Biết rõ Sở Như Ngọc bị bắt đi, sử dụng nhân mạch lớn như thế giải cứu nàng, điều này nói lên cái gì? Chứng minh Tô Mộc thật sự bận rộn vì Sở Như Ngọc, chỉ nhằm vào thái độ này là nàng biết mình nên có thái độ gì.
Càng không nói tới bên huyện Lâm Sơn, huyện cục công an thật sự thanh minh xin lỗi Sở Như Ngọc, mang cho nàng điều kiện rất tốt. Điều kiện đó là bên huyện Lâm Sơn sẽ đặt hàng nghiệp sữa Phóng Tâm.
Cần biết huyện Lâm Sơn cách huyện Ân Huyền gần nhất, nếu nghiệp sữa Phóng Tâm đầu tư tại đây, có một thị trường như huyện Lâm Sơn sẽ giúp ích rất lớn cho nghiệp sữa Phóng Tâm.
Sở Như Ngọc vội nói:
- Xin Tô thư ký đừng bao giờ nói vậy, nếu không ta thật sự không biết nên nói cái gì.
Tô Mộc cười nói:
- Chỉ cần hiện tại Sở tổng không sao là tốt rồi.
Sở Như Ngọc không chút do dự, dứt khoát nói:
- Tô thư ký, ta đến đây trừ muốn biểu đạt lòng cảm ơn ra quan trọng nhất là muốn ký kết hợp đồng với huyện Ân Huyền các người. Nghiệp sữa Phóng Tâm chúng ta quyết định xây xưởng tại huyện Ân Huyền, có thể ưu tiên huấn luyện thu nhận người huyện Ân Huyền vào xưởng chúng ta. Ngoài ra chúng ta sẽ tự phụ trách nuôi nấng bò sữa nhưng nếu bên huyện Ân Huyền có thể cung cấp tự liệu cần thiết cho bò sữa của chúng ta thì vô cùng cảm kích.
Mắt Tô Mộc sáng rực, hắn xuất thân từ chuyên nghiệp kinh tế làm sao không hiểu Sở Như Ngọc nói câu này hình thành ảnh hưởng gì.
Một nghiệp sữa Phóng Tâm xuất hiện có thể kéo theo các hành nghiệp khác trong huyện phát triển. Ví dụ như tự liệu mà Sở Như Ngọc vừa nói, ví dụ vận chuyển, ví dụ hành nghiệp trọn bộ khác.
Cộng thêm khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt là có hai xí nghiệp lớn, phát triển kinh tế bên huyện Ân Huyền bây giờ sẽ đi lên đường chính quy.
Tô Mộc nói:
- Sở tổng, vô cùng cảm ơn. Sở tổng yên tâm, bên huyện Ân Huyền bảo đảm tuyệt đối sẽ cung cấp công tác phục vụ chính sách tốt cho các người.
Sở Như Ngọc nói:
- Tô thư ký, ta biết chỉ có như vậy chưa đủ để biết đạt lòng biết ơn của ta với Tô thư ký. Ta đã bước đầu ước định với mấy nhà khác, trong thời gian gần bọn họ sẽ đến huyện Ân Huyền đầu tư khảo sát. Tất cả họ là sản nghiệp bảo vệ môi trường, tuyệt đối không ô nhiễm.
Tô Mộc cười nói:
- Vô cùng chân thành cảm ơn Sở tổng, huyện Ân Huyền chúng ta có được đầu tư thương như Sở tổng là vinh hạnh của chúng ta.
Sở Như Ngọc nói:
- Tô thư ký, điều ta có thể làm chỉ có bấy nhiêu, nếu địa vị của ta cao thêm chút nữa thì có thể trợ giúp Tô thư ký càng nhiều. Nhưng hiện tại ta chỉ là phó hội trưởng thương hội, rất nhiều chuyện không thể tự quyết định.
Tô Mộc cười nói:
- Sở tổng làm được thế này chúng ta đã rất vừa lòng. Sở tổng, trưa hôm nay nếu được thì dể ta làm chủ mời Sở tổng ăn cơm?
Sở Như Ngọc đáp:
- Thế thì xin làm phiền Tô thư ký.
Tô Mộc nói:
- Không phiền!
Hai người lại tán gẫu vài câu, Sở Như Ngọc cầm hợp đồng có sẵn đưa tới trước mặt Tô Mộc, nói nếu bên hắn không có ý kiến gì thì nghiệp sữa Phóng Tâm có thể ký hợp đồng ngay.
Khi Sở Như Ngọc ra khỏi văn phòng, Tô Mộc nhìn bóng lưng của nàng đột nhiên rất muốn tiến lên sử dụng Quan Bang. Vì trực giác cho Tô Mộc biết Sở Như Ngọc không đơn giản như bề ngoài biểu hiện.
Sở Như Ngọc thật sự chỉ là tổng tài nghiệp sữa Phóng Tâm sao?
Một tổng tài ngành sữa có thể trở thành phó hội trưởng thương hội Thạch Đô thị sao? Có thể ảnh hưởng quyết định đầu tư của mấy nhà xí nghiệp khác sao? Nhưng mặc kệ Sở Như Ngọc là ai, chỉ cần việc có lợi cho huyện Ân Huyền là được.
Tô Mộc trầm giọng nói:
- Mộ Bạch, kêu Trịnh Lập Hưng lại đây chút.
- Rõ!
Khi Trịnh Lập Hưng đến, Tô Mộc đưa hợp đồng của Sở Như Ngọc cho gã:
- Ngươi tranh thủ thời gian xem hợp đồng này, nếu không có yêu cầu gì quá mức thì nhanh chóng ký kết.
- Vâng!
Trịnh Lập Hưng cầm hợp đồng, thấy Tô Mộc không dạn dò gì khác thì đi ra ngoài. Khi Trịnh Lập Hưng nhìn kỹ nội dung hợp đồng, gã lộ biểu tình ngạc nhiên.
Thật hay giả?
Thư hợp đồng nghiệp sữa Phóng Tâm!
Tuy Trịnh Lập Hưng biết Sở Như Ngọc định ký hợp đồng với huyện Ân Huyền nhưng không ngờ sẽ nhanh chóng như vậy.
Hơn nữa Sở Như Ngọc tỏ rõ làm vậy là vì Tô Mộc. Trịnh Lập Hưng có nghe nói chuyện xảy ra bên huyện Lâm Sơn, gã chỉ không ngờ Sở Như Ngọc nể mặt Tô Mộc nhiều như vậy.
Nên biết đây không phải chuyện gì khác, chỉ cần hé miệng là xong mà là bỏ ra vàng bạc thật sự. Dù Trịnh Lập Hưng tràn đầy tự tin huyện Ân Huyền phát triển nhưng cũng không dám dễ dàng quyết định.
Nếu Trịnh Lập Hưng biết nghiệp sữa Phóng Tâm chỉ là ngon ngọt thứ nhất Sở Như Ngọc đưa ra, sẽ có càng nhiều xí nghiệp tiến đến đầu tư thì gã sẽ vui vẻ nhảy cẫng lên. Vì như vậy là chiêu thương cục sẽ bận rộn nhiều lên.
Cuộc sống bận rộn đối với chiêu thương cục quen thói nhàn nhã là sự ban ơn lớn chưa từng có. Không ai chịu bỏ qua bạn rộn như vậy, dù sao làm thành cuộc đầu tư như vậy chiêu thương cục sẽ được trích phần trăm phong phú.
Đế n gần giữa trưa Tô Mộc nhận được điện thoại Vương Chế gọi đến, nghe Vương Chế nói mới biết Dương Liêu Khải đã bị câu lưu, hơn nữa bị song quy. Tô Mộc biết Dương Liêu Khải không còn hy vọng gì ra khỏi chỗ đó.
Vương Chế nói:
- Đây chỉ là bắt đầu, rất nhanh huyện chính pháp ủy thư ký Lư Ngạn huyện Lâm Sơn sẽ bị điều tra. Sự việc Dương Liêu Khải lần này là cái lưới lớn, đường đường là cục trưởng huyện cục công an lại là trùm buôn lậu ma túy. May mắn hiện tại xử lý chuyện này điệu thấp, nếu truyền ra ngoài không biết sẽ dấy lên sóng gió quan trường lớn cỡ nào.
Tô Mộc hỏi:
- Chỉ liên quan đến Lư Ngạn sao?
Vương Chế đáp:
- Tạm thời có vẻ là vậy nhưng không ai nói chính xác được. Dù sao chuyện này xảy ra bảo bên thư ký huyện ủy, huyện trưởng không có chút trách nhiệm nào là điều không thể. Nhưng Long thư ký chưa có chỉ thị chính xác.
Tô Mộc nói:
- Ừm!, vậy chờ ý kiến xử lý của Long thư ký đi.
Tô Mộc không biết trong lòng Long Chấn Thiên nghĩ gì, ít nhất hiện tại không đoán ra. Dù sao đẳng cấp cỡ Tô Mộc chưa có quyền can thiệp vào.
Reng reng reng!
Tô Mộc đang định ra ngoài ăn cơm với Sở Như Ngọc chợt di động vang lên, bắt máy thì nghe giọng Diệp Tích vang bên tai.
- Tô Mộc, có phải gần đây bên chỗ ngươi xảy ra chuyện gì không?
Tô Mộc cười hỏi:
- Như thế nào? Đồn mau vậy sao? Nàng biết rồi?
- Không phải ta biết, là phụ thân có chuyện hỏi ngươi, đợi chút.
Diệp An Bang hỏi:
- Tô Mộc, là ta đây. Chuyện của huyện Ân Huyền các ngươi và huyện Lâm Sơn rốt cuộc ra sao, nói kỹ càng cho ta nghe đi.
- Là vầy...
Tô Mộc không dám giấu diếm điều gì,kể rõ từ đầu tới đuôi những gì mình biết. Thật ra Tô Mộc tự mình trải qua việc này nên hắn nắm rõ hơn ai hết.
- Chính là như thế.
Diệp An Bang nói:
- Rồi, ta đã biết.
Sau đó điện thoại trở vào tay Diệp Tích, Tô Mộc hoàn toàn không hiểu ra sao.
- Chuyện gì đây? Biết là sao? Chẳng lẽ Diệp An Bang vô tình gọi điện thoại? Đương nhiên là không. Nếu không vô tình vậy Diệp An Bang gọi cú điện thoại này là đã trải qua suy xét kỹ càng. Nhưng Diệp An Bang muốn sao? Là muốn bố cung toàn tỉnh Yến Bắc qua vụ này?
Vô số suy nghĩ nổi lên trong đầu Tô Mộc, hắn không nghĩ ra được thế là bỏ mặc, không suy nghĩ tiếp. Dù thế nào thì nếu Diệp An Bang có hành động gì tin tưởng sẽ không ảnh hưởng tới hắn.
Lúc này huyện Ân Huyền phát triển quan trọng hơn.
Giữa trưa.
Tô Mộc và Sở Như Ngọc ăn cơm trong nhà hàng nhà khách thị ủy, vì buổi chiều còn phải đi làm nên hai người không uống rượu.
Không khí bên này tốt đẹp, bên huyện Lâm Sơn thì như trời sập. Tiêu Lang Trị và Dương Vạn Tiêu mặt đối mặt, mây mù che phủ. Không ai chủ động nói tiếng nào, vì bọn họ không biết nên nói cái gì.
Dương Vạn Tiêu mở miệng nói:
- Tiêu thư ký, ngươi ra ý kiến đi, không thể cứ tiếp tục như vậy. Sau khi Dương Liêu Khải bị mang đi, giờ đồng chí chiêu thương hội cũng bị đưa đi điều tra. Cứ tiếp tục thếa này bên huyện Lâm Sơn chúng ta sẽ lòng người hoảng sợ.