Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bởi vậy có thể thấy, đứng thành đội là những người có chức có quyền, học vấn uyên thâm. Làm người khác cảm thấy kỳ quái chính là phong thư nhằm vào Trương Nhất Phàm mà tố giác, tạm thời bị chìm xuống.
Trương Nhất Phàm ở văn phòng Chủ tịch Lâm còn nhìn thấy đơn tố giác nặc danh, bút tích không biết của ai.
- Cậu đến Tế Châu đi!
Chủ tịch huyện Lâm vừa hút thuốc vừa nói quyết định như vậy. Bí thư Đoàn huyện ủy Tế Châu nhiều lần nhắc tới Trương Nhất Phàm. Chủ tịch huyện Lâm biết, Bí thư Đoàn đã chấm được hắn rồi. Tuy rằng gã ta không nói rõ, nhưng Chủ tịch huyện Lâm làm sao có thể không rõ được ý định trong lòng gã ta chứ.
Bí thư Đoàn có thể tán dương Trương Nhất Phàm như vậy càng chứng tỏ Chủ tịch huyện Lâm rất có con mắt nhìn người, ngay từ đầu một chút cũng không nhìn lầm. Ông ta dùng Trương Nhất Phàm xem như là một bước cờ đúng.
Chỉ có điều cục diện của Thông Thành hiện nay, nội bộ tranh quyền đoạt lợi rất nghiêm trọng, bất lợi cho sự phát triển của Trương Nhất Phàm. Vì suy xét cho tiền đồ của Trương Nhất Phàm, ông ta phải bỏ qua sự yêu thích của mình, thông qua mối quan hệ với Bí thư Đoàn để điều hắn đến Tế Châu.
Là một người đang đấu tranh với các thế lực cũ xấu xa của Thông Thành, Chủ tịch Lâm tuy rất cần sự giúp đỡ của những người như Trương Nhất Phàm, nhưng ông ta không muốn nhìn thấy lại hình ảnh của mình, để Trương Nhất Phàm bị cuốn vào trận chiến quyền lực này, trở thành một vật hy sinh.
Không ngờ Trương Nhất Phàm lắc đầu, kiên quyết nói:
- Tôi không đi đâu cả! Ở thị trấn Liễu Thủy này, tôi không thẹn với lòng. Cho dù là tổ chức muốn kiểm tra tôi, tôi cũng không oán một lời.
Trương Nhất Phàm quang minh lỗi lạc thản nhiên đối mặt, làm cho Chủ tịch huyện Lâm cảm thấy rất vui mừng. Ông ta biết khuyên không được Trương Nhất Phàm, thằng ranh này giờ đã trưởng thành rồi, có chính kiến và quan niệm riêng của mình. Thôi thì cứ để thuận theo tự nhiên đi! Có thể trải qua nhiều phong ba bão táp khiến hắn trở nên càng mạnh mẽ, điềm đạm và chắc chắn hơn.
Kỳ thật ông ta không biết rõ tâm tư của Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm không đi có hai nguyên nhân. Một là giống như lãnh đạo cấp huyện Bí thư Phong, nếu như muốn lợi dụng sức mạnh của gia tộc, thì phải bỏ qua ông cụ ở Bắc Kinh. Cây đại thụ này không cần nói đến, chỉ cần nói đến bố của hắn là Trương Kính Hiên một Chủ tịch tỉnh, thì ông ta chẳng qua cũng chỉ là một loại rau dại mà thôi.
Một vị trí Chủ tịch tỉnh vĩ đại như thế, Bí thư Phong chỉ e cả cuộc đời này không tài nào với tới. Sự dương oai diễu võ, quyền phách nhất thời của gã, Trương Nhất Phàm vốn không thèm để ý.
Nhưng Trương Nhất Phàm không định làm như vậy, bởi vì như thế là không cần thiết. Nếu như dùng đến thế lực của gia đình thì lời thề lúc đầu của mình há trở thành lời nói suông à.
Nguyên nhân thứ hai không rời Thông Thành là bản thân mình ở thị trấn Liễu Thủy không thẹn với lòng, không cần thiết phải lén lúc mà chạy trốn. Tôi không phải con chó của nhà có tang, muốn đi cũng phải đường đường chính chính, quang minh chính đại mà đi.
Chủ tịch huyện Lâm tuy vẫn chưa biết thân phận thật của Trương Nhất Phàm nhưng cũng rất khâm phục khả năng làm việc, tính cách lấy dân làm chủ của hắn. Tác phong làm việc này cũng là một khí phách, người bình thường học không được.
Ba ngày tiếp theo đều là họp, họp lớn, họp nhỏ liên tiếp không ngừng.
Gần đây Bí thư Phong và Chủ tịch huyện Lâm lại có xung đột với nhau liên quan đến vấn đề phát triển huyện Thông Thành. Mỗi người một ý kiến riêng của mình, đối chọi gay gắt. Đối với quy hoạch Thông Thành, Bí thư Phong kiến nghị cải tạo khu phố cũ, tạo nên hình tượng một Thông Thành hấp dẫn.
Trong khi đó Chủ tịch huyện Lâm lại kiên quyết thà rằng là cải tạo khu phố cũ không bằng xây dựng khu phố mới, đem trung tâm thành phố dời đến vùng Giang Đông. Bên đó tầm nhìn rộng rãi, khả năng phát triển mạnh mẽ hơn. Hơn nữa có thể tránh được các loại mâu thuẫn trong quá trình giải phóng mặt bằng. Nếu như cải tạo khu phố cũ, thêm vào một ít nhân tố mới, như thế sẽ chẳng thành ra cái gì cả, đi ngược lại với cải cách mở cửa. Xây dựng nên khu thành phố mới, có thể khơi dậy các tiềm năng hoạt động kinh tế, đó là điều cũng phải xét đến.
Đây là sự xung đột giữa hai cách nghĩ cũ và mới, cũng là mâu thuẫn giữa phe bảo thủ và phe cải cách. Giữa hai bên này, đương nhiên là kiến nghị của Bí thư Phong dùng ít chi phí, hiệu quả thấy được lại nhanh, rất dễ thấy được thành tích.
Trong khi đó đề xuất của Chủ tịch Lâm cần lượng đầu tư lớn, tốc độ phát triển chậm hơn, rất khó để lập tức thấy được hiệu quả. Một tòa thành phố mới thịnh vượng, ít nhất phải mất ba đến năm năm, thậm chí còn cần thời gian càng dài để thị dân đến thích ứng, tiếp nhận. Bí thư Phong nhiệm kỳ sắp mãn, rất có khả năng cuối năm tới sẽ bị điều đến thành phố Đông Lâm, nếu như không thể trong nhiệm kỳ đạt được kết quả thì khác nào làm cho người khác hưởng, đây chính là điều mà Bí thư Phong không muốn thấy.
Trương Nhất Phàm cũng không ngờ đến việc Bí thư Phong sẽ đem vấn đề này đến cuộc họp lớn hơn. Hơn nữa còn cố ý cường điệu, nói rằng cán bộ xã, thị trấn đều vì vấn đề này nói ra quan điểm của mình.
Lúc này, Trương Nhất Phàm đã hoàn toàn rõ, Bí thư Phong làm như vậy hoàn toàn đều là nhằm vào bản thân mình. Ông ta muốn nhìn thấy chính mình có thay đổi lập trường, chịu đứng bên phe của Bí thư Phong hay không.
Mất nhiều công sức như vậy để suy tính lập trường của một người, Bí thư Phong có thể nói là tính toán chu toàn. Trên hội nghị, trưởng ban Bí thư xã nhiều lần dùng ánh mắt liếc liếc Trương Nhất Phàm, giống như ám chỉ một cái gì đó.
Thật đáng tiếc, Trương Nhất Phàm đã làm bọn họ thất vọng.
Trương Nhất Phàm thể hiện rõ quan điểm của mình, cùng với Chủ tịch Lâm không có gì khác biệt. Hai người dường như đã thương lượng rồi, lời nói ngữ điệu đều giống hệt nhau.
- Kỳ thật không kể thành thị phát triển như thế nào, quy hoạch ra sao, chúng ta đều phải xem xét tầm nhìn xa hơn. Đương nhiên chúng ta cũng không thể mô phỏng sự phát triển theo hình thức thành thị duyên hải, mà nên căn cứ vào hoàn cảnh, đặc thù để tạo ra một con đường phát triển thích hợp.
- Cải tạo khu phố cũ, hiệu quả tuy nhanh đạt được, nhưng nếu như dân số tăng lên sẽ vấn đề bế tắc cho thành phố. Thiết lập khu phố mới có thể kéo kinh tế phát triển, lại có thể bảo tồn được diện mạo của khu phố cũ, phương án này tương đối hợp lý.
Trương Nhất Phàm vừa nói xong, Phong Bí thư xanh mặt, Trưởng ban thư ký Đỗ không kịp lau mồ hôi.
Ý đồ của bọn họ lúc trước là lôi kéo những người thân cận nhất của Chủ tịch Lâm, tại hội nghị mở rộng làm cho Lâm chủ tịch nếm mùi bị bạn bè xa lánh, khiến ông ta mất mặt, hoàn toàn khuất phục dưới chân bọn chúng.
Không ngờ Trương Nhất Phàm lại một mực ủng hộ chủ tịch Lâm, càng làm bọn họ không thể nghĩ đến là lời nói của Trương Nhất Phàm lại được sự ủng hộ của Lôi Đình – Bí thư Đảng ủy công an. Ngoài ra hai ủy viên Phó bí thư cũng nhìn Trương Nhất Phàm với con mắt ngưỡng mộ, không còn nhìn hắn với cặp mắt như xưa nữa. Trong lịch sử của huyện Thông Thành chưa từng có một vị Chủ tịch thị trấn tép riu nào dám cả gan công khai đối đầu với Bí thư Phong như vậy, Trương Nhất Phàm là người đầu tiên.
Lôi Đình nhìn Trương Nhất Phàm gật gật đầu:
- Tôi tán đồng quan điểm của Chủ tịch Trương, chúng ta nên lựa chọn hình thức phát triển này.
- “Khụ khụ……”
Bí thư Phong ho hai lần, lập tức ngắt lời của Lô Đình:
- Nếu đề nghị này còn nhiều tranh luận, trước tiên hãy để sang một bên, sau này lại tiếp tục thảo luận rồi mới đưa ra kết luận. Hội nghị đến đây chấm dứt, tan họp.
Bí thư Phong trong hội nghị mở rộng lần đầu cảm thấy không khống chế được tình hình, chuyện này, đương nhiên là lỗi của Đỗ Kiếm Phong, gã ta đã không làm tốt sự việc. Đỗ Kiếm Phong đã bị phê bình nghiêm khắc, từ văn phòng Bí thư đi ra đã lập tức gọi điện cho Trưởng ban tổ chức.
- Sự việc của thị trấn Liễu Thủy phải kiểm tra cho thật kỹ.