Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lục Vi Dân tự nhủ phải bình tĩnh, suy nghĩ xem như thế nào trong thời gian ngắn nhất tìm được Mạc Đạm.
Những quán karaoke đó quy mô cũng không lớn, đều là một số người nhạy bén thấy xu thế bắt đầu phát triển là đi trước một bước. Thông thường cũng chỉ là hai tầng, tầng một là tiếp đón, tầng hai ngăn thành nhiều phòng để cho khách vào hát.
Tuy nhiên, lúc này ở đây vẫn chỉ thuần túy là ca hát, không có vấn đề gì khác. Phải hai, ba năm sau mới dần biến tướng, một vài cô gái tiếp viên vào ngồi cùng khách, sau đó dần dần biến những nơi này thành chỗ ăn chơi đàng điếm.
Lục Vi Dân trong giây lát nhớ tới cái gì đó:
- Kính Phong, Diêu Bình thời gian gần đây có phải hay lái một cái xe máy?
- Đúng, là Diêu Chí Thiện cho y, Honda CG125, cả ngày lượn lờ khoe khoang trên phố.
Tiêu Kính Phong phản ứng lại:
- Đêm nay khẳng định y cũng sẽ lái xe đến. Hát ở chỗ nào cũng sẽ phải đỗ xe ở ngoài, chúng ta đi tìm thử xem.
Không nằm ngoài dự đoán của Tiêu Kính Phong, trong trường hợp này khẳng định là Diêu Bình muốn lái xe máy đi để ra oai. Các cô gái đều là thích hư vinh. Nếu có thể lừa cô ta lên xe, lái một vòng quanh phố, thấy ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, hư vinh trong cô gái sẽ ngày càng lớn hơn, vậy thì nếu muốn bắt đầu cũng dễ dàng hơn nhiều. Diêu Bình cũng là rất hiểu những điều này.
- Nào, Mạc Đạm, uống thêm một chén đi. Rượu này hương vị rất ngon, vừa uống vừa hát, sẽ rất thú vị đấy.
Diêu Bình thản nhiên đưa chén rượu tới trước mặt cô gái bên cạnh. Cô gái do dự một chút, thấy ánh mắt có chút âm hiểm của Diêu Bình, liền vội vàng nâng chén rượu lên:
- Nào, Mạc Đạm, chúng ta cùng uống cạn chén này nhé. Anh Bình, anh chọn cho Đạm Đạm bài hát “Khi anh nhớ em” đi.
Lục Vi Dân và Tiêu Kính Phong rốt cuộc cũng đã tìm thấy chiếc Honda 125 lẫn trong một đống xe đạp. Lục Vi Dân gần như hai bước một lao lên lầu.
Dùng một cước đá văng cửa phòng, bên trong chỉ thấy cô gái tên gọi Thường Nhạn cùng hai người đi theo Diêu Bình đang ca hát vui vẻ, thấy trên bàn chất đống vỏ chai rượu không, Lục Vi Dân biết chuyện gì đã xảy ra.
Loại rượu này rất ngon, rất êm, uống vào gần như không làm cho người ta say được, nhưng chỉ cần nửa giờ sau, hơi men sẽ bốc lên, số độ cũng cao hơn rất nhiều so với bia và rượu vang. Đây cũng là đặc sản của Xương Châu.
Người bên ngoài không biết loại rượu này lợi hại thế nào, lần đầu đều cảm thấy không vấn đề gì. Chỉ đợi đến khi tác dụng của nó phát tác thì mới biết được sự lợi hại.
Lục Vi Dân cũng đã từng mang loại rượu này đến trường học, thành công hạ gục mấy thầy giáo trên mặt đất.
Giống như Mạc Đạm là một cô gái chưa từng va chạm nhiều, làm sao biết được loại rượu này lợi hai? Nếu lại thêm người bên cạnh kích động, còn không vào tròng sao?
Dưới sự trợ giúp của Tiêu Kính Phong, Lục Vi Dân chỉ dùng một phút đồng hồ là đã biết rõ ràng tình hình. Diêu Bình đã đưa Mạc Đạm đang say mê man xuống lầu, còn về phần đã đi đâu thì bọn họ cũng không biết. Bọn họ nghĩ là Diêu Bình đã dìu Mạc Đạm vào phòng vệ sinh để nôn ra.
Lục Vi Dân trong lòng trầm xuống. Diêu Bình này thật đúng là to gan lớn mật, dám vứt cả bọn Thường Nhạn ở lại đây. Nhưng xe máy vẫn còn lưu lại, hẳn là y không đi quá xa.
Các phòng hát của quán karaoke đều đầy khách, căn bản là không tìm được nơi thích hợp. Mà đại sảnh lại càng không thể. Khả năng duy nhất chính là ở trong phòng hát đã thuê, còn nếu không ở đó thì có khả năng đi đâu được?
Sau lưng chính là vườn bách thảo. Một loạt phòng hát đều có thể trực tiếp thông ra vườn.
Lục Vi Dân còn tìm một lúc trong quán, Tiêu Kính Phong đã nhanh chóng xuống lầu, ở bên cạnh phòng vệ sinh của đại sảnh tìm được cửa sau.
Quả nhiên cửa sau chỉ khép hờ, chứng tỏ rằng có người mới đi ra không lâu. Lục Vi Dân không kịp nghĩ nhiều, vội vàng chạy ra.
Chưa đến 9h, sắc trời chưa hoàn toàn đen kịt, nhưng trong vườn bách thảo, cây cối rậm rạp, một con đường đá cuội uốn lượn về phía trước, xung quanh cây và bụi cây cao um tùm, làm cho khu vườn trở nên âm u, tĩnh mịch.
Lục Vi Dân đoán rằng Diêu Bình sẽ không dám đi xa. Dù sao vườn cây này buổi tối cũng không sáng sủa, hơn nữa người này khẳng định sẽ cho rằng buổi tối không có ai còn đến đây làm gì, tự nhiên có thể yên tâm lớn mật muốn làm gì thì làm.
Lục Vi Dân và Tiêu Kính Phong chia ra hai hướng tìm kiếm.
Khi Lục Vi Dân đi được khoảng 50m thì phát hiện ra tung tích của Diêu Bình. Hắn gần như muốn nhảy xổ vào cho Diêu Bình một trận.
Đồ khốn kiếp!
Chỉ chậm một bước thôi là sẽ có tai họa lớn. Chỉ sợ chính mình cũng không thể tha thứ nổi cho mình, nhất là chính mình vốn dĩ có thể ngăn lại chuyện này. Nếu có chuyện gì xảy ra, hắn thật sự không biết sẽ đối mặt với thầy giáo cũ của mình như thế nào.
Mạc Đạm đang say đến bất tỉnh nằm trên một chiếc võng, hai đầu võng buộc vào hai cây đại thụ. Hai tay cô gái buông thõng ra ngoài võng, chiếc áo ngắn tay đã bị tốc lên, khuôn ngực đầy đặn trắng nõn hiện ra, hai điểm hồng nổi bật trên làn da trắng, ở nơi chỉ có ánh đèn đường mờ ảo lại càng xinh đẹp mê người. Tiến gần đến, Lục Vi Dân theo bản năng có một cảm giác như ngừng thở.
Diêu Bình căn bản không thể ngờ lúc này sẽ có người đến quấy rầy chuyện tốt của mình, y đang ra sức nâng hai chân của cô gái lên để tuột chiếc quần lót của cô ra khỏi thân người.
Ngón tay y móc vào chun chiếc quần lót, dùng sức lôi xuống dưới, vùng cấm địa trinh trắng của cô gái liền hiện ra trước mặt.
Dục vọng mãnh liệt thiêu đốt Diêu Bình, y hưng phấn đến mức có thể hét lên được. Vừa cởi bỏ thắt lưng vừa nhảy lên võng, y định làm tư thế giống như những phim cấp 3 mà y đã được xem để chiếm đoạt trinh tiết của cô gái này.
- Khốn kiếp!
Lục Vi Dân không kịp nghĩ mình nên dùng thủ đoạn gì để đối phó với đối phương, lúc này hắn chỉ có thể dùng phương thức bạo lực để giải quyết y. Chạy ba bước một đến chỗ y, một cước trúng lưng Diêu Bình đang định bước lên võng. Diêu Bình không kịp đề phòng, đến hét cũng không hét nổi, ngã mạnh xuống đất.
Không để cho Diêu bình kịp phản ứng, Lục Vi Dân đã hung tợn vồ đến, liên tục đá mấy đá vào ngực, bụng và thân dưới của đối phương.
Một tràng tiếng kêu thê thảm vang lên. Diêu Bình bất ngờ không kịp đề phòng nên hoàn toàn không thể trả đòn. Tuy rằng Lục Vi Dân chỉ đi đôi giày thể thao, nhưng trận cước đổ xuống ngực, bụng Diêu Bình thì thân cốt có cứng đến mấy cũng chịu không nổi.