Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Tôi là..." Bị Cố Ấn Mẫn hỏi như vậy, Thư Lạc Tâm cảm thấy xấu hổ đến cực điểm
Đàm Kiến Thiên làm ăn rất lớn, mọi người trong Đàm gia cũng được cả thành phố này ca tụng. Mà Thư Lạc Tâm bà từ lâu đã trở thành bà lớn, được đám nhà giàu lấy lòng. Cho nên, trước mặt Thư Lạc Tâm bà không có người nào dám trực tiếp chất vấn mấy vấn đề này. Cho dù là có người không cẩn thận chạm phải đến chỗ đau này của bà, cũng nhanh chóng muốn giải hòa
Mà hiện tại, Cố thị trưởng lại hỏi đến! Xem ánh mắt của ông dường như cũng không quan tâm đến vấn đề này của bà cho lắm
Nếu như không trả lời Cố Ấn Mẫn, khẳng định sẽ cho Cố thị trưởng cảm thấy mình thất lễ. Bây giờ là không có gì, nhưng sau này ít nhiều cũng ảnh hưởng đến hình ảnh của Tiểu Nam trước mặt cha vợ tương lai
"Tôi nghe bọn nhỏ gọi bà một tiếng dì Thư, mỗi lần đến nơi này đều nhìn thấy bà, bà có phải là thân thích của Dật Trạch?" Cố thị trưởng cười thật đạm, tròng mắt quang mang thật không có lòng dạ nào. Nhưng lời nói này lại như nhát dao hung hăng đâm vào tim của Thư Lạc Tâm. Đau đến tê tâm liệt phế, làm cho bà khổ không thể tả
Đàm Dật Trạch tất nhiên cũng nhìn rõ ý của Cố thị trưởng. Ngày đó cùng hai người ba mẹ vợ thẳng thắn nói chuyện mình kết hôn với Cố Niệm Hề, hắn cũng đã đem toàn bộ mối quan hệ người nhà trong Đàm gia nói thẳng. Lúc này, cũng không mở miệng nói một lời nào
Làm cho Thư Lạc Tâm bà cảm thấy có phần khó xử hơn
Mà giọng điệu cùng biểu tình của Cố thị trưởng, lại khống chế vô cùng tốt, cho nên mặc dù Thư Lạc Tâm cảm thấy được cái gì đó không đúng, cũng không dám trở mặt
Lúc này,. Thư Lạc Tâm giống như là người câm ăn hoàng liên, khổ không nói nên lời!
"Tôi là... Mẹ hai của Tiểu Trạch!" Tuy rằng hai chữ sau, thật sự làm cho Thư Lạc Tâm cảm giác như bị sỉ nhục, nhưng vì tương lai vì hạnh phúc của Tiểu Nam, bà vẫn phải cắn răng nói ra
Nhìn Thư Lạc Tâm đỏ bừng mặt mà xấu hổ, Hoắc Tư Vũ ngồi một bên có biết bao nhiêu là đắc ý
Thư Lạc Tâm bà ta không phải từ khi biết Cố Niệm Hề là con gái thị trưởng, liền muốn thiên vị cô ta sao? Còn muốn cho Đàm Dật Nam cưới Cố Niệm Hề sao?
Nhưng bà ta dường như quên một điều?
Bà ta tạo bao nhiêu thương tổn cho Cố Niệm Hề, chẳng lẽ có thể vì một vài câu nói ba xạo mà xóa bỏ sao? Có thể dùng những thứ đắt tiền, mà tình cảm tốt lên sao?
Nực cười!
Còn có Đàm Dật Nam đã từng phản bội Cố Niệm Hề!
Người khác có lẽ không biết, nhưng thân là bạn tốt nhiều năm của Cố Niệm Hề, Hoắc Tư Vũ cô đương nhiên là hiểu rõ, Cố Niệm Hề ghét nhất bị người khác phản bội! Cho nên, lúc Cố Niệm Hề nhìn thấy cô và Đàm Dật Nam ở trên giường, Hoắc Tư Vũ cô cũng không nghĩ mối quan hệ của bọn họ sẽ trở lại như xưa
Mà buồn cười nhất là Đàm Dật Nam, vẫn còn hy vọng Cố Niệm Hề tha thứ, còn muốn đoạt Cố Niệm Hề từ trong tay Đàm Dật Trạch, đây quả thật là điều nực cười nhất thế giới
Nhìn Thư Lạc Tâm bị Cố thị trưởng trêu đùa không có cách nào đi xuống, Hoắc Tư Vũ cảm thấy trong lòng hả dạ
"Thì ra là... Mẹ hai của Tiểu Trạch! Kia coi như cùng Hề nha đầu của chúng tôi là thân thích! Sau này, còn hy vọng bà chiếu cố Hề nha đầu của chúng tôi!" Vừa cố ý vừa vô ý, Cố thị trưởng nói ra hai chứ "Mẹ hai" này, làm cho Thư Lạc Tâm cảm thấy vô cùng xấu hổ cúi đầu xuống
"Làm sao có thể nói như vậy, Hề Hề vào Đàm gia, chính là người của Đàm gia chúng tôi, coi như là con dâu của tôi. Cố thị trưởng nói chiếu cố, đây không phải là quá xa lạ sao?" Tuy rằng thực xấu hổ, nhưng Thư Lạc Tâm vẫn muốn ở trước mặt người đàn ông này lưu lại một ấn tượng tốt, tương lai vẫn còn có cơ hội cưới Cố Niệm Hề cho Tiểu Nam. Trong lòng của bà, kế hoạch này vẫn đang từng ngày triển khai
"Kia làm phiền... Dì Thư!" Nói thật, Thư Lạc Tâm rất muốn Cố Niệm Hề thật sự là con dâu của mình, nhưng lúc này Cố thị trưởng lại nói giống như Cố Niệm Hề gọi bà là "Dì Thư". Rõ ràng là xưng hô đơn giản. Nhưng cũng nhanh chóng đem quan hệ của hai người phân biệt rõ ràng
Trong lúc nhất thời, cũng làm cho sắc mặt Thư Lạc Tâm cứng đờ
Rõ ràng nhìn như không có gì, lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy muốn đẩy Thư Lạc Tâm bà ra. Này thoạt nhiền vô tình, nhưng lại là cố tình
Thư Lạc Tâm ở cái xã hội này lăn lộn, tất nhiên cũng hiểu ý tứ của Cố thị trưởng
Nhưng ngại ở đây có nhiều người như vậy, bà cũng không dám trực tiếp tức giận, hơn nữa vì tương lai của Đàm Dật Nam, bà không thể đắc tội tới người này!
Nghĩ vậy, mặc dù trong lòng Thư Lạc Tâm có trăm ngàn cái không muốn, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười
Đang nhìn Thư Lạc Tâm bị Cố thị trưởng không nể mặt chế ngạo một phen, Hoắc Tư Vũ đột nhiên nghe đến phía sau có lời nói: "Đúng không, Tư Vũ?"
"Đúng vậy, bác Cố!" Hoắc Tư Vũ nghe thấy có người gọi tên mình, liền ngẩng đầu. Khóe miệng vừa mới còn có độ cong trào phúng, lúc này cũng không kịp thu hồi. Cố thị trưởng nói một câu như vậy, liền đem tầm mắt của tất cả mọi người nơi đây nhìn về phía cô
Lập tức miệng của cô cứng lại không được tự nhiên
Thư Lạc Tâm đương nhiên cũng rõ ràng, khiến cho bà càng oán hận Hoắc Tư Vũ hơn
Nhìn người bên cạnh là Thư Lạc Tâm đang nhìn chằm chằm mình, Hoắc Tư Vũ lúc này cũng cảm thấy xấu hổ
Dù sao loại chuyện cười nhạo người khác này, bình thường đều bị người khác oán hận nhất
Lúc này Hoắc Tư Vũ cũng đổ mồ hôi một phen
Cố thị trưởng tuy rằng không ở trong thành phố này. Nhưng chuyện đã xảy ra ở nơi đây, dường như ông đều biết rõ. Hơn nữa còn vì con gái bảo bối mà truy hỏi đến cùng
Cho nên, lúc này tầm mắt của Cố thị trưởng dừng lại trên người mình, Hoắc Tư Vũ cảm thấy vô cùng lạnh sống lưng
Đại khái trên thế giới này có một số người như vậy, trên người có hơi thở vương giả. Không cần nhiều lời chỉ cần một câu, hay một ánh mắt, liền có thể cho người ta cảm thấy có lực uy hiếp rõ ràng. Cho người ta can tâm tình nguyện mà cúi đầu
Thị trưởng Cố Ấn Mẫn là người như vậy, Đàm Dật Trạch cũng là người như vậy
Cảm giác được sự áp lực, Hoắc Tư Vũ càng thêm thống hận Cố Niệm Hề
Cố Niệm Hề và cô cùng tốt nghiệp một trường trung học. Thậm chí vào đại học Hoắc Tư Vũ so với Cố Niệm Hề còn muốn hơn vài phần, dựa vào cái gì những người ở bên cạnh cô lại đều xuất sắc như vậy?
Mà Hoắc Tư Vũ cô tại sao vừa sinh ra lại ở dưới tầng chót của xã hội?
Phát hiện này làm cho Hoắc Tư Vũ cảm thấy cực kỳ bất mãn!
"Tôi nhớ rõ, trước kia cô cùng Niệm Hề học trung một trường trung học, cũng thường đi qua nhà chúng tôi! Khi đó, cô cùng Niệm Hề tình cảm còn tốt lắm!" Giọng nói của Cố thị trưởng vô cùng thản nhiên, nghe không ra phập phồng gì, càng làm cho cho người khác không thể hiểu được tâm tư của hắn!
Mà cảm giác như vậy, càng làm cho Hoắc Tư Vũ ngồi đối diện có chút bất an. Bời vì đoán không ra, mới là đáng sợ nhất: "Bác Cố, thì ra bác vẫn còn nhớ rõ"
"Đúng vậy, tôi còn nhớ rất rõ, nhưng không biết tại sao, có một số người đã quên hết rồi"
Không mang theo một chữ thô tục nào, nhưng lại là lời châm chọc vô cùng nhục nhã!
Cố Ấn Mẫn vẫn như trước cười nhath, nhưng Hoắc Tư Vũ lại nghe ra, Cố thị trưởng này căn bản đang trào phúng cô!
Năm đó, Hoắc Tư Vũ thời trung học trong nhà có nhiều người, đôi khi cũng phải chịu đói. Mà ba của cô lại thường xuyên uống rượu, đặc biệt là mỗi buổi tối cuối tuần
Có đôi khi Hoắc Tư Vũ sợ không dám về nhà, nhưng một lần gia đình Cố Niệm Hề đã hảo tâm thu lưu cô, thậm chí còn cho cô ngủ trên giường cùng Cố Niệm Hề, còn được mặc quần áo của Cố Niệm Hề? Gia đinh bọn họ cũng chưa bao giờ bạc đãi cô vì cô là người nghèo
Thời điểm đó, Cố Niệm Hề chỉ cần có cái gì ăn ngon, liền đem đến cho Hoắc Tư Vũ ăn
Mọi chuyện này, Cố thị trưởng đều nhớ rõ
Con gái của ông, đều đơn thuần thiện lương như vậy
Nhưng không ngờ, bạn của cô lại là một con sói!
Dựa vào quan hệ của cô và Cố Niệm Hề, thành công tiến vào công ty của Đàm Dật Nam còn không nói, thế nhưng còn nghĩ muốn đoạt bạn trai của của con gái ông!
Nghĩ đến đây, Cố thị trưởng cảm thấy, nuốt không trôi cục tức này
Đương nhiên, những điều này con gái bảo bối của ông đều không nói cho ông biết. Chẳng qua là ông thấy Hoắc Tư Vũ ở trong nhà này, liền nghĩ đến Đàm Dật Trạch lúc trước có nói với ông: "Người đàn ông kia thay lòng đổi dạ" Ông liền đoán được điều này
Tuy rằng Cố Ấn Mẫn đã sớm nhìn rõ, lúc Cố Niệm Hề mang về cho ông xem đứa nhỏ kia, liền nhìn ngay ra được đây không phải là người chồng tốt. Biết được Cố Niệm Hề không gả cho Đàm Dật Nam mà gả cho Đàm Dật Trạch ông cũng cảm thấy vô cùng may mắn. Bởi vì ông nhìn ra được, ít nhất thì Đàm Dật Trạch so với Cố Niệm Hề thích hợp vượt qua đoạn đường sau này hơn là Đàm Dật Nam. Nhưng ông vẫn cảm thấy tức giận, vì đã làm cho bảo bối của mình cảm thấy bị ủy khuất
Trước đây, ông dạy dỗ con gái tuy rằng nghiêm khắc, nhưng chưa một lần để cho cô bị ủy khuất
Nhưng Hoắc Tư Vũ này lại dám làm cho con gái ông bị tổn thương lòng tự trọng, thậm chí còn làm cho cô chịu biết bao nhiêu ủy khuất, Cố Ấn Mẫn ông nếu như bỏ qua cho Hoắc Tư Vũ, kia chẳng phải là nhắm mắt cho cô ta khi dễ con gái bảo bối của ông sao
"Bác Cố, bác nói gì vậy, Niệm Hề trước kia là bạn của cháu, còn có người nhà bác đối xử với cháu rất tốt, cháu đối với ơn này trước giờ chưa từng quên!" Tuy rằng biết rõ Cố thị trưởng đang ở đây cây dâu mà mắng cây hòe. Đàm gia dường như cũng nghe ra được hắn đang nhìn chằm chằm Hoắc Tư Vũ. Ánh mắt như vậy giống như là đang cười nhạo cô ta, cười nhạo cô ta là một kẻ vong ân phụ nghĩa
Đặc biệt là Thư Lạc Tâm!
Vừa mới bị Cố thị trưởng chế nhạo, liền cảm thấy như mở cờ trong bụng vì Hoắc Tư Vũ cũng giống vậy. Trong lòng, khẳng định là đang có hàng trăm lời nguyền rủa Hoắc Tư Vũ
Mà hiện tại nhìn thấy Hoắc Tư Vũ bị chế ngạo, Thư Lạc Tâm bà hận không được muốn bỏ đá xuống giếng. Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tính toán của bà, Hoắc Tư Vũ liền có thể dễ dàng nhìn thấy được
Cho nên, Hoắc Tư Vũ căn bản không ôm hy vọng những người ở đây giúp mình, vì mình mở miệng giải vây
"Không quên kia đương nhiên là chuyện tốt! Nhưng mà Tư Vũ, là người sống trên đời không có mười phần như ý nguyện, khẳng định sẽ không thể hoàn mỹ được. Mọi người sẽ có lúc gặp phải khó khăn. Bạn bè gặp nạn, nên giúp một phên, mà không phải là dồn đến đường cùng! Không nói đến chuyện sau này lên trời sẽ bị báo ứng, nếu như cô thật sự là người tốt, tương lai nếu như cô gặp rủi ro, bạn bè tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, cô nói đúng không?"
Lại là một lời nói nhẹ như gió thổi mây bay
Nhìn như phân rõ trái phải. Trên thực thế bất luận kẻ nào đều nghe ra được, Cố thị trưởng muốn nói: Nếu như Hoắc Tư Vũ cô động đến con gái bảo bối của ông, vậy cũng đừng trách Cố Ấn Mẫn ông vô tình
Còn nữa, tình nghĩa của bọn họ đối với Hoắc Tư Vũ đến hiện tại cũng đã xong. Sau này nếu như Hoắc Tư Vũ gặp khó khăn gì, đừng tới làm phiền con gái của Cố Ấn Mẫn ông!
Lời nói này chính là đe dọa Hoắc Tư Vũ, nhưng cũng khiến cho cô không thể phản bác lời nào
Nhìn Cố Ấn Mẫn nho nhã tươi cười, Hoăc Tư Vũ nhiều nhất cũng chỉ dám nói: "Cháu đã biết!"
Trưởng bối làm trò nhiều như vậy, nếu như cô phản kích lại, không nói đến Thư Lạc Tâm, chắc chắn ông nội Đàm cùng Đàm Kiến Thiên sẽ cảm thấy tức giận
Còn nữa, Cố Ấn Mẫn là ai, ông đường đường là một thị trưởng. Nếu như lần này cố tình gây sự với ông, vậy sau này cô tuyệt đối cũng không thể xoay người
Cho nên, mặc dù giờ phút này Cố Ấn Mẫn rõ ràng đang nhục nhã cô, cô cũng chỉ có thể im lặng không nói lời nào
Hung hăng chế ngạo, Cố thị trưởng lúc này hướng Đàm Dật Trạch nói: "Rượu này đúng là hương vị không tồi!"
Nhìn bộ dạng ba thưởng thức rượu, Cố Niệm Hề cũng chỉ có biết ở trong góc tối tươi cười
Cô đương nhiên không ngốc đến cái gọi là "Hương vị" kia là nói đến rượu, ba là đang muốn nói đến hương vị không tồi khi giúp cô báo thù
Thật ra, ba của cô cũng là một người đàn ông phúc hắc
Đừng nhìn mặt ngoài ông nói chuyện tốt như vậy, nhưng mỗi lần chỉ cần đề cập đến Cố Niệm Hề, vấn đề kia khẳng định sẽ là vấn đề khó nhất trên thế giới, khiến cho ông quan tâm
Nhưng àm Cố Niệm Hề không thể không thưa nhận, ba của cô chính là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này. Dĩ nhiên người đàn ông tốt nhất trên thế giới này đối với cô, vẫn còn lão lưu manh kia
Nghĩ vậy, Cố Niệm Hề lại gắp cho thị trưởng Cố Ấn Mẫn thêm một chút thức ăn
Nhưng mà phía sau lúc này ở phía cửa lớn của Đàm gia lại có tiếng động
Là Đàm Dật Nam đã trở về!
Gần đến năm mới, công ty có rất nhiều đơn đặt hàng
Đàm Dật Nam mỗi ngàu đều vội vã, nói đúng ra cũng có một số việc không cần đích thân Đàm Dật Nam làm, nhưng hắn vẫn muốn ở lại. Mục đích của hắn, đơn gian chính là không muốn gặp mặt Hoắc Tư Vũ
Đàm Dật Nam cả ngày dường như đều ở công ty, tự nhiên cũng không có khả năng biết hôm nay ba mẹ Cố Niệm Hề sẽ đến đây. Cho nên khi hắn vừa tiến vào nhà, nhìn đến người đang ngồi trong phòng ăn có chút kinh ngạc
Trong lúc nhất thời, người luôn ở trên thương trường thành thạo trưởng thành, chân tay cũng trở nên luống cuống
"Tiểu Nam mau tới đây. Hôm nay ba của Hề Hề là Cố thị trưởng cùng thị trưởng phu nhân đến nhà chúng ta dùng bừa!" Thư Lạc Tâm nhìn thấy con mình trở về, tự nhiên rất vui vẻ
Vừa vặn, hôm nay Đàm Dật Nam trở về, ba mẹ Cố Niệm Hề vẫn còn ở đây
Đây đối với Thư Lạc Tâm mà nói, quả thực là cơ hội ngàn năm có một
Vừa lúc, có thể cho Đàm Dật Nam cùng ba của Cố Niệm Hề là thị trưởng ba vợ làm quen. Như vậy cũng thuận tiện làm cho sau này Đàm Dật Nam dễ dàng cưới Cố Niệm Hề vào cửa
Nhưng Hoắc Tư Vũ ở một bên thấy Thư Lạc Tâm có thái độ như vậy, chỉ biết cười lạnh, vội vàng mở miệng nói: "Lão công, anh mau tới ngồi bên này!"
Thật ra ngày thường Hoắc Tư Vũ sẽ gọi là "Nam". Nhưng hôm nay, cô lại muốn diễn trò trước mặt mọi người, gọi hắn một tiếng "Lão công"
Này thật ra chính là muốn nhắc nhở cho mọi người biết, người đàn ông này chính là chồng của Hoắc Tư Vũ cô, đồng thời cũng làm cho Thư Lạc Tâm bà ta không thực hiện được gian kế
Có ai đồng ý để cho con gái mình làm vợ lẽ sao?
Cho nên Hoắc Tư Vũ muốn đem hy vọng cuối cùng của Thư Lạc Tâm hủy diệt
"Cô không mở miệng, không ai nói cô câm đâu!" Thư Lạc Tâm ngồi ở bên cạnh nghe thấy lời nói của Hoắc Tư Vũ. Thấy trên miệng Hoắc Tư Vũ vẫn còn ý cười, tự nhiên cũng hiểu rõ dụng ý của người phụ nữ này
Sau đó Thư Lạc Tâm cũng chú ý tới, thị trưởng Cố Ấn Mẫn vì nghe được lời nói kia của Hoắc Tư Vũ, mà sắc mặt trở nên vô cùng không tốt
"Con có phải người câm hay không, cái đó cũng không liên quan đến mẹ! Hơn nữa con đây là nói với chồng của mình, cũng không phải nói với mẹ, mẹ rốt cuộc gấp cái gì?" Hoắc Tư Vũ khẽ cười, dùng thanh âm hai người có thể nghe thấy được nói
"Hoắc Tư Vũ cô đừng khinh người quá đáng. Tôi muốn làm cái gì, cô không có tư cách quản!" Thư Lạc Tâm tất nhiên cũng không cam chịu yếu thế, âm thầm cùng Hoắc Tư Vũ ở sau lưng phân cao thấp
"Tôi không có tư cách quản, tôi là vợ của Nam, cũng là mẹ của cháu bà. Bà hiện tại lại muốn con mình ăn trong bát còn nhìn ngoài nồi, bà nói rốt cuộc tôi có tư cách quản hay không?" Hoắc Tư Vũ khinh thường thái độ của Thư Lạc Tâm. Người khác đều là khuyên giải không phân chia, nhưng Thư Lạc Tâm lại ngược lại. Từ đầu đến cuối đều muốn đá Hoắc Tư Vũ cô ra
Bà ta rốt cuộc có ý đồ gì?
"Cô đã sớm nhìn ra, vậy hắn là thu dọn hành lý cuốn xéo khỏi đây mới tốt! Nếu là cô còn muốn ở lại nơi này, cẩn thận đến lúc đó chịu không nổi, cũng dính đến phiền toái!" Nếu Hoắc Tư Vũ đã sớm nhìn ra người con dâu bà muốn là ai, vậy Thư Lạc Tâm bà việc gì phải vất vả che dấu
"Phiền toái gì đâu? Tôi thật sự muốn nhìn xem hai mẹ con các người dùng thủ đoạn gì để đuổi tôi đi!" Hận ý, làm cho ánh mắt của Hoắc Tư Vũ chứa đầy tơ máu
Chưa bao giờ nghĩ tới, Thư Lạc Tâm bà ta lại có thể lớn mật nói ra mục đích của mình như vậy
Điều này làm cho Hoắc Tư Vũ, không biết đem mặt giấu vào đâu
Ngại chuyện ba mẹ Cố Niệm Hề còn ở trong này, Hoắc Tư Vũ cô không thể làm ra những chuyện quá mức dọa người, cho nên mặc dù nội tâm đã muốn bùng nổ, Hoắc Tư Vũ cô cũng chỉ có thể cười nhẹ
"Chờ xem!" Nếu cũng đã quyết định như vậy, Thư Lạc Tâm bà cũng sẽ không sợ mà đâm thêm một tầng
Nhưng mà, giờ phụ này làm cho mọi người phải kinh ngạc, không phải là những âm thầm đánh giá sau bàn ăn của Hoắc Tư Vũ và Thư Lạc Tâm. Mà chính là lời nói của Đàm Dật Nam: "Bác Cố, bác đến xem Niệm Hề!"
Đàm Dật Nam nói ra lời này, khóe miệng còn có độ cung, vừa đúng lúc biểu đạt ra được sự tôn kính cùng quen thuộc của hắn đối với Cố thị trưởng
Một màn này tự nhiên cũng làm cho tâm tình của Hoắc Tư Vũ và Thư Lạc Tâm dại ra
Đàm Dật Nam thế nhưng lại quen biết Cố thị trưởng?
Vui vẻ nhất chính là Thư Lạc Tâm. Cặp mắt cũng là chưa bao nhiêu đắc ý. Đặc biệt là lúc nhìn sang người bên cạnh là Hoắc Tư Vũ, khóe miệng còn không quên hiện ra nụ cười khiêu khích