Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Quân Hôn
  3. Chương 167 : Lão già kia, anh thật tốt!
Trước /169 Sau

[Dịch]Quân Hôn

Chương 167 : Lão già kia, anh thật tốt!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Những tấm ảnh này… Em lấy từ đâu?”

Thời điểm xấp ảnh của Mạc Nghiên để lên bàn trà, ảnh chụp những biểu hiện trên gương mặt của một cô gái, khi thì cười khẽ, khi thì đáng yêu, ưu thương…

Tất cả trình bày ra trước mắt.

Ngay cả Cố Niệm Hề - Người bị chụp cũng có chút giật mình, những tấm ảnh đó làm sao lại tồn tại.

Cô không nhớ rõ, mình bị chụp khi nào!

Mà Đàm Dật Trạch, người đứng bên cạnh Cố Niệm Hề, thời điểm nhìn thấy những bức ảnh đó, ánh mắt nhất thời lỗi lạc, nhưng rất nhanh lại biến mất!

Trong tình cảnh này, gương mặt thâm thúy của hắn không biểu lộ một tí cảm xúc nào. Bởi vì, hắn che giấu cảm xúc tận sâu trong con ngươi của mình. Ánh mắt hắn dừng trước người Cố Niệm Hề như muốn buộc chặt cô lại.

Những người khác không nhận ra, nhưng Cố Niệm Hề bị hắn ôm trong ngực có thể cảm thấy được, người đàn ông này không ngừng tỏa ra hàn khí.

Hàn khí như vậy khiến độ ấm xung quanh cô như bị giảm xuống!

Này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cố Niệm Hề có chút kinh ngạc xoay người lại, nhìn về phía người đàn ông có gương mặt tuấn tú.

Đàm Dật Trạch, ngay cả anh cũng không tin tưởng em sao?

Nhưng mà, nhìn đến đôi mắt màu đen của Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề có chút nghi ngờ.

Bởi vì, trong con ngươi của Đàm tham mưu trưởng không có một chút gì tức giận với cô! Hắn rốt cuộc bị làm sao vậy?

Hắn không tức giận với cô mà tức giận với người khác?

Cố Niệm Hề đoán không sai!

Đàm Dật Trạch tức giận, nhưng không phải vì cô, mà là vì nhưng bức ảnh!

Nhìn xấp ảnh trên tay Mạc Nghiên, lúc này Đàm Dật Trạch có thể đoán ra nguồn gốc của bức ảnh.

Chết tiệt!

Thời gian Cố Niệm Hề ở thành phố này chỉ mới gần một năm, trong thời gian ngắn như vậy nhưng lại có rất nhiều ảnh.

Điều này chứng minh, chủ nhân của bức ảnh là người ở xung quanh Cố Niệm Hề…

Phát hiện này làm cho Đàm Dật Trạch nhất thời cảm thấy nguy cơ ở mọi phía!

Hắn đã cùng vật nhỏ kết hôn rồi, vì sao vẫn có người rình rập vật nhỏ?

Xem ra, hắn phải ra tay mới được!

Nếu không, đợi đến lúc vật nhỏ bị cướp đi rồi, Đàm Dật Trạch hắn có hối hận cũng không được!

“Những bức ảnh này từ đâu? Cố Niệm Hề, cô còn mặt mũi nào mà hỏi tôi!” Mạc Nghiên đập bàn trả, nhảy dựng lên. Do phải chờ Đàm Dật Trạch trở về nên Mạc Nghiên có chút buồn bực, đầu tóc rối cả lên! Giờ phút này nhìn Mạc Nghiên không còn chút hình tượng thục nữ nào nữa.

“Nghiên Nghiên, con nói cái gì vậy? Niệm Hề dù gì cũng là chị dâu của con!” Ông nội Đàm nhìn xấp ảnh có chút kinh ngạc, nhưng ông cũng đã từng trải qua mưa to gió lớn, đơn giản mà nói.

“Nghiên Nghiên! Trước kia em đã từng học quy củ, bây giờ những điều đó bay đi đâu rồi? Em nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?” Đàm Dật Trạch cũng hợp thời mở miệng.

Nhìn những tấm ảnh này, Đàm Dật Trạch không suy nghĩ nhiều.

Hắn mặc kệ người đó là ai, hắn chỉ biết là hắn không nguyện ý để Cố Niệm Hề bị tổn thương, cho dù giờ phút này hắn ghen tị đến chết đi!

“Ông ngoại, anh họ! Bây giờ hai người muốn con nói chuyện với tiện nhân này sao? Chẳng lẽ hai người không thấy, con tiện nhân này làm những điều xấu xa sau lưng chúng ta sao?” Từ nhỏ, Mạc Nghiên đã được mọi người cưng chiều, dung túng. Nhưng từ khi Niệm Hề xuất hiện, cô cảm thấy tất cả tình cảm thuộc về mình đều bị cô ta cướp đoạt!

Đặc biệt là hiện tại, người mà Mạc Nghiên yêu thương nhất cũng đứng về phía Cố Niệm Hề chỉ trích cô! Điều này khiến hốc mắt của Mạc Nghiên đỏ lên.

Mà Mạc Nghiên lại càng không nghĩ đến, người mở miệng sau câu nói của cô không phải là Cố Niệm Hề, mà là anh họ lạnh lùng của cô!

"Tiện nhân?" Đàm Dật Trạch trước sau cũng không buông Cố Niệm Hề ra, họ chỉ cách nhau một lớp vải, độ ấm ở lòng bàn tay hắn đặt tên người Cố Niệm Hề. Thật sự Cố Niệm Hề không thích ân ái trước mặt mọi người, nhưng cô không thể thoát khỏi bàn tay to lớn của Đàm Dật Trạch nên tốt nhất là cứ để yên!

Nhìn người đàn ông này thật ôn nhu, nhưng giới hạn chỉ trước mặt vật nhỏ.

Môi mỏng của hắn khẽ mở, chỉnh lại người vừa mới mắng vật nhỏ, đôi mắt trở nên u ám, khóe miệng của hắn vẫn cười như cũ. Nhưng nụ cười này giống như là một lưỡi dao sắc bén đưa người ta vào chỗ chết!

Ôn nhu và tàn nhẫn cùng một lúc!

Nét mặt như vậy Cố Niệm Hề không mấy xa lạ. Lúc trước cô cùng Đàm Dật Trạch kết hôn, mỗi ngày bọn họ đều đấu trí với nhau, cô cũng khá quen thuộc với biểu tình của người đàn ông này. Cố Niệm Hề còn nhớ rõ, cho dù lúc trước người đàn ông này có biểu hiện vẻ mặt này với cô, nhưng trong con ngươi của hắn có chút luyến tiếc.

Ngay tại lúc này Cố Niệm Hề mới biết, người đàn ông này luôn cố gắng ôn nhu trước mặt cô. Trong nháy mắt, chóp mũi cô ê ẩm, cái đầu nhỏ không tự giác dựa vào lồng ngực hắn.

Mà người đàn ông cũng tự nhiên chú ý đến hành động này, hắn vuốt nhẹ lưng cô, ý bảo mọi chuyện ở đây đều có hắn!

"Mạc Nghiên, chẳng lẽ em không biết có những điều nên nói, những điều không nên nói! Làm trò giương oai trước mặt lão bà của tôi. Chẳng lẽ em sống càng lâu thì càng thiếu suy nghĩ?" Đàm Dật Trạch mang theo Cố Niệm Hề trong ngực tiến lên vài bước.

Con ngươi đen chống lại Mạc Nghiên!

Trong nháy mắt, Mạc Nghiên hoài nghi không biết có phải độ ấm xung quanh đột nhiên giảm xuống hay không, thời điểm Đàm Dật Trạch nói câu đó, Mạc Nghiên cảm thấy bản thân mình đang tự dấn thân vào một vết nứt to lớn, như muốn lấy đi lý trí cuối cùng của cô khiến cô cực kì ân hận.

"Anh họ, chẳng lẽ anh không nhìn thấy bằng chứng trước mặt sao? Chẳng lẽ anh còn muốn bảo vệ cho con hồ ly tinh này sao?" Thời điểm này nhìn anh họ, Mạc Nghiên có chút sợ hãi, lần đầu tiên cô đối mặt với anh họ lãnh khốc mà mọi người hay nhắc đến. Thường ngày người đàn ông này rất ôn hòa, nhưng tất cả chỉ là ngụy trang, đến đụng đến điểm mấu chốt của hắn, hắn mới biểu lộ vẻ mặt lãnh khốc.

Mà Cố Niệm Hề chính là điểm mấu chốt của Đàm Dật Trạch!

Lần thứ hai Mạc Nghiên nói năng vô lễ với Cố Niệm Hề, ngữ khí của hắn ngày càng lạnh thêm. Đột nhiên hắn buông thắt lưng của Cố Niệm Hề ra, bước nhanh đến chỗ Mạc Nghiên. Mỗi bước chân của hắn khiến Mạc Nghiên cảm thấy được không khí chết chóc đến gần.

"Hồ ly tinh? Lần này tôi chắc chắn việc em sống càng lâu càng thiếu suy nghĩ, nếu em muốn được trở lại bụng mẹ một lần nữa thì tôi không ngại giúp em đâu!"

Từ trước đến giờ Đàm Dật Trạch không đánh nữ nhân, nhưng nếu động đến điểm mấu chốt của hắn, cho dù là nữ nhân đi nữa hắn cũng không tha!

"Anh họ." Thời điểm nhìn thấy từng bước chân của Đàm Dật Trạch đang đến gần mình, Mạc Nghiên rốt cục cũng có chút sợ hãi. Bởi vì cô có cảm giác, anh họ không chỉ muốn đánh cô mà còn muốn lấy luôn cái mạng của cô.

"Tiểu Trạch, không được!" Mọi người vẫn thường nói Đàm Dật Trạch rất giống ông nội Đàm, cho nên giờ phút này ông cũng có thể biết được đứa bé này muốn làm cái gì. Ông cố ý quát lớn, hy vọng có thể cản hắn!

Dường như Đàm Dật Trạch cố tình không nghe những gì mọi người nói, hắn đi từng bước một đến gần Mạc Nghiên, thậm chí tay hắn còn nắm chặt thành quyền, chuẩn bị đấm vào mặt Mạc Nghiên.

Nhưng vừa lúc đó phía sau truyền đến một âm thanh:

"Lão công! Dừng tay!" Thanh âm của Cố Niệm Hề từ trước đến giờ rất mềm mại, nhưng đây là lần đầu tiên Đàm Dật Trạch cảm nhận được sự kiên định trong lời nói.

Trong nháy mắt, ông nội Đàm còn tưởng hôm nay Mạc Nghiên không tránh được trận đòn, bởi vì tính tình của Đàm Dật Trạch ông là người rõ nhất. Ông biết được sự tình, làm sao có thể dễ dàng nói hai chữ tha thứ? Cho dù là Đàm lão gia cũng không có đủ năng lực để khuyên nhủ Đàm Dật Trạch.

Nhưng bây giờ chứng kiến Đàm Dật Trạch ngừng động thủ vì một câu nói của Cố Niệm Hề! Chưa có ai khuyên ngăn được hắn, nhưng chỉ cần một câu nói của Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch đã dừng lại!

Điều này khiến cho mọi người ở Đàm gia đều khiếp sợ!

Nhưng mà hai diễn viên này lại hồn nhiên không biết dừng lại!

Nghe được âm thanh của Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch xoay người lại, nhanh chóng đem cô dựa vào lồng ngực của mình: "Vật nhỏ, em xác định tha cho Mạc Nghiên?"

Thanh âm của hắn, nghe có chút thở không ra hơi!

"Lão công, em thấy bản thân có thể xử lý được việc này." Không cần Đàm Dật Trạch ra tay, cô cảm thấy mình có thể tự xử lý.

Ít nhất! Cô không nghĩ mình là gánh nặng của Đàm Dật Trạch.

"Tốt lắm cho em một cơ hội, nếu xử lý tốt thì anh bỏ qua, còn không thì cứ chọn phương án để tự anh giải quyết!" Thời điểm nói câu này, thanh âm của hắn thật lạnh, giống như ở trước mặt Mạc Nghiên, hắn và cô ta không có chút quan hệ gì với nhau.

"Tốt." Nói xong, Cố Niệm Hề rời khỏi vòng tay của Đàm Dật Trạch, chậm rãi đi đến chỗ Mạc Nghiên.

"Cô... Cô muốn làm gì tôi?" Mạc Nghiên hoảng sợ, vừa nãy Đàm Dật Trạch cứ như bóng ma đang tiến đến, bây giờ đến Cố Niệm Hề nhích lại gần mình, cả người cô run rẩy nhìn Cố Niệm Hề.

"Tôi không nghĩ sẽ làm gì cô! Tôi chỉ muốn hỏi xấp ảnh này cô lấy từ đâu, từ chỗ nào đến!" Cố Niệm Hề cầm những ảnh chụp được rải ra khắp bàn trà.

Trong tấm ảnh này, cô đang mặc một cái áo khoác màu đỏ, đứng chờ tại trạm xe bus.

Nhìn tấm ảnh, đôi mắt Cố Niệm Hề có chút mập mờ.

Xem xong ảnh chụp, Cố Niệm Hề lần thứ hai nhìn đến Mạc Nghiên. Nhìn Cố Niệm Hề không chút sợ hãi. tưởng chừng như trên thế giới này không gì có thể làm cô lung lay.

"Cô là người làm những chuyện này, bây giờ còn không rõ sao? Tôi tìm được xấp ảnh này trong phòng làm việc của Mộ Dương. cô có dám nói cô không câu dẫn anh ấy?" Sự cố chấp của Mạc Nghiên khiến Cố Niệm Hề có chút thú vị, nhưng rất nhanh Cố Niệm Hề liền khôi phục lại vẻ mặt, ảm đạm cười: "Em chồng, cô lặp đi lặp lại tôi câu dẫn vị hôn phu của cô, nhưng nhìn tấm ảnh chụp này cô thấy gì? Đây là ảnh chụp lén. tôi đâu có chụp cùng vị hôn phu của cô?"

Cố Niệm Hề chất vấn Mạc Nghiên. giọng điệu bình thản, vẻ mặt như vậy khiến người ta cảm thấy cô tài trí hơn người.

Hỏi xong câu đó Cố Niệm Hề yên lặng chờ Mạc Nghiên trả lời.

Gió đêm thổi qua, những sợi tóc bị thổi rối tung, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, xinh đẹp đến kinh động lòng người.

Giờ phút này Mạc Nghiên bị cô gái xinh đẹp kia chất vấn.

"Tôi... Tôi không tìm thấy ảnh chụp chung của hai người, nhưng điều đó chứng minh được gì, chắc chắn hai người đã giấu đi những bức ảnh đó rồi." Suy nghĩ một lát, Mạc Nghiên cũng ý thức được xấp ảnh này chẳng có sức thuyết phục nào, nhưng trời sinh tính cố chấp, cô nhất định không đầu hàng.

"Đúng vậy, cô không tìm thấy ảnh tôi và vị hôn phu của cô chụp chung. Vậy tôi hỏi cô, ảnh chụp lén này chứng minh được gì? Nếu cô cứ cầm xấp ảnh này chạy đi nói lung tung, xen vào tình cảm cô tôi và lão công, tôi nhất định sẽ không tha cho cô." Lời nói của Cố Niệm Hề hết sức nhẹ nhàng, cô không hề lấy thân phận thiên kim tiểu thư ra gây áp lực.

Nhưng điều đó không có nghĩa là, Cố Niệm Hề nhịn để người khác mắng chửi mà không trả thù!

Chà đạp cô, đụng đến giới hạn của cô, Cố Niệm Hề chắc chắn có thể hung hăng đem người đó tàn nhẫn chà đạp dưới chân.!

Mà Mạc Nghiên từ bé được cưng chiều, chưa ai dám giương oai trước mặt cô, thế nhưng bây giờ Cố Niệm Hề không chút giữ hình tượng cho cô, sắc mặt đột nhiên không tốt: "Cô..."

“Tuy tính tình Mộ Dương lạnh lùng, nhưng từ nhỏ đến giờ, cái gì anh ấy cũng làm cho con, con cũng là vị hôn thê của anh ấy! Nhưng bây giờ anh ấy nhiều lần làm mọi việc vì người phụ nữ này mà không nói cho con biết. Thậm chí cô ta còn làm trò khiến ông ngoại quở trách con! Con đã sớm nhận ra mối quan hệ bất chính của cô ta, bây giờ bị con tóm rồi mọi người lại nói những điều vô nghĩa như thế này…”

Nói xong, Mạc Nghiên thấy Ông nội Đàm vẫn chưa lên tiếng, liền mở miệng: “Ông ngoại! Người xem người rước loại cháu dâu như thế nào! Đoạt vị hôn phu của con còn chưa nói, còn muốn đem con đuổi ra khỏi nhà, mọi người đối xử với con như vậy sao?”

“Nghiên Nghiên, không phải từ nhỏ ta đã dạy con, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ thật kĩ! Bây giờ chuyện còn chưa rõ ràng, con nháo cái gì?” Ông nội Đàm tức giận. Không nghĩ tới mình quá dung túng đứa cháu ngoại khiến nó không biết quy củ, làm trò trước mặt mọi người còn không nói, bây giờ còn chỉ vào mặt ông.

“Con nháo cái gì? Nếu không nháo, Mộ Dương có lẽ đã bị người khác cướp đi rồi!” Thời điểm nói ra câu đó, Mạc Nghiên rơi lệ!

Trước mặt mọi người, cô rơi lệ!

Thật sự, cô bất đắc dĩ phải làm chuyện này. Thời điểm phát hiện xấp ảnh đó trong phòng làm việc của Mộ Dương, cô mơ hồ nhận ra cái gì đó, nhưng không dám tin.

Bởi vì đó là Mộ Dương…

Người mà cô ái mộ từ khi còn nhỏ!

Thật vất vả cô mới có thể cùng Mộ Dương đính hôn, sau đó bọn họ sẽ tổ chức hôn lễ, cô không ngờ sau này sẽ có người xen vào chia rẽ họ.

"Em chồng, tôi rất thông cảm với cô. Nhưng nếu sợ không giữ được người đàn ông của mình thì đừng tùy tiện đến đây giương oai với tôi, cô cho rằng làm như vậy sẽ giữ lại được người đàn ông cô thích sao? Cô cho rằng, cô mắng tôi thì Mộ Dương sẽ một mực yêu cô sao?" Nhìn nước mắt của Mạc Nghiên, tâm của Cố Niệm Hề có chút ê ẩm, nhưng nghĩ đến vừa nãy cô ta diễn trò trước mặt mọi người, mắng cô là 'Tiện nhân" khẩu khí trong lòng Cố Niệm Hề khó mà nuốt xuống.

Nếu nhờ những giọt nước mắt đó mà thuyết phục mọi người thì chẳng phải Cố Niệm Hề lúc nào cũng bị người khác ức hiếp sao?

Mạc Nghiên không ngờ lúc này Cố Niệm Hề nói nguyên một câu đánh trúng điểm yếu của cô.

"Nếu không thể thì đừng nên làm trò khôi hài này, tôi không có thời gian đùa với cô." Nói xong, Cố Niệm Hề xoay người chuẩn bị liên lầu.

Thời điểm đi ngang qua Đàm tham mưu trưởng, Cố Niệm Hề xem xét nét mặt người đàn ông này! Hoàn hảo, sắc mặt Đàm Dật Trạch bình thường, điều này có nghĩa là Đàm tham mưu trưởng không trách cô vì làm hơi quá đáng!

Đúng là Cố Niệm Hề có chút quá đáng, nhưng Mạc Nghiên không thể trách cô! Ai bảo lúc trước người đàn ông này nói: Cô không phải là quả hồng để mặc cho người ta bóp méo! Nếu ai làm cô không vui thì cứ phản công! Mọi chuyện cứ để hắn gánh vác.

Hiện tại Cố Niệm Hề vẫn có nhớ những lời này!

"Còn nữa, em chồng nếu cô vẫn không nghe lời tôi nói thì cứ gọi Mộ tiên sinh đến đây chất vấn, hỏi hắn xấp ảnh này từ đâu." Một câu nói vô cùng đơn giản, nhưng mọi người có thể hiểu được, cho dù có chuyện gì đi nữa thì xấp ảnh đó không phải do Cố Niệm Hề, mà là do Mộ Dương...

"Nghiên nghiên, không phải ông ngoại đã nói với con rồi sao. Đứa nhỏ này, được dung túng cưng chiều từng ngày. Mau dọn xấp ảnh rồi về nhà đi, nếu còn làm phiền chị dâu nữa thì đừng bước chân vào Đàm gia này." Ông nội Đàm tuy rằng thương yêu cô nhưng cái gì cũng ở trong phạm vi. Nếu làm chuyện xấu thì ông cũng chẳng bao che.

"Ông ngoại... Con." Mạc Nghiên còn muốn nói nữa nhưng thấy ông ngoại không nghe cô, chỉ lạnh lùng nhìn cô nên Mạc Nghiên cũng ý thức được vừa nãy mình mới trình diễn cái gì. Lúc này cô cố nén lại nước mắt, dọn xấp ảnh trên bàn trà rồi chậm rãi chuẩn bị rời đi

Nhìn bộ dạng của Mạc Nghiên, Cố Niệm Hề thừa nhận bản thân mình chẳng qua là "rất không cẩn thận" vươn chân ra...

"Rầm!" Một tiếng vang thật lớn, Cố Niệm Hề liền thấy Mạc Nghiên ôm xấp ảnh nằm trên mặt đất.

"Cô... Tôi đã đi rồi, sao cô còn làm vậy với tôi?" Trên thế giới này, có người chỉ đối xử tốt với những người làm điều tốt với mình, còn khi gặp chuyện xấu thì không thích nghi được.

Mà Mạc Nghiên chính là loại người này.

Cô ngã trên mặt đất, dùng đầu gối đau nhức đứng lên.

"Em chồng, tôi không giữ cô lại, chỉ là vừa nãy sơ ý, trượt chân một chút." Khóe miệng Cố Niệm Hề điềm tĩnh cười, đôi mắt to tròn, nhìn cô như vậy chẳng giống như là cố tình.

Mọi người trong Đàm gia thấy Cố Niệm Hề như vậy, đều tưởng rằng cô trượt chân một chút!

Mà sau khi Đàm Dật Trạch nhìn thấy màn này, khóe miệng hắn liền run rẩy!

Xem ra vật nhỏ học tập rất nhanh!

Hồi ở thành phố D, hắn chẳng qua biểu diễn một màn như vậy, không ngờ cô lại học hỏi. Hơn nữa còn thực hiện rất tốt!

"Nghiên nghiên, nếu chân đau như vậy thì ông bảo Tiểu Trạch đưa con về!"

"Không cần! Con tự trở về!" Mạc Nghiên không cần người khác thương hại!

Cô hung hăng nhìn những người trong Đàm gia một phen mới chậm rãi đi ra khỏi chỗ này, trò khôi hài rốt cục cũng hạ màn...

Sau khi Mạc Nghiên rời khỏi Đàm gia, Đàm tham mưu trưởng liền đưa cô trở về phòng.

Chẳng qua, vừa vào trong phòng liền có chút phiền toái, Cố Niệm Hề ngồi trên giường, tay cầm quyển sách.

"Vật nhỏ, có tâm sự gì không?" Tắm rửa xong Đàm tham mưu trưởng nằm trên giường lớn của họ, giọng nói ôn nhu khác hẳn khi nãy.

"Lão công! Em hỏi anh chuyện này, được không?" Nghe được tiếng người đàn ông này hỏi mình, Cố Niệm Hề bỏ quyển sách xuống.

"Tốt! Em hỏi anh một việc, anh hỏi lại em một việc, trao đổi công bằng, đồng ý không?" Đàm Dật Trạch mỉm cười ôm Cố Niệm Hề vào trong ngực.

"Cái đó... Được rồi!" Nhìn sắc mặt của Đàm tham mưu trưởng, thấy hắn bình thường Cố Niệm Hề mới hỏi: "Lão công, anh tin tưởng em không? Em cùng.. Mộ tiên sinh, em không có cái gì với anh ta cả!"

Nghe đến câu này, Đàm Dật Trạch nhìn cô gái vẻ mặt ảo não trong lồng ngực mình khoa tay múa chân, dường như sợ những lời mình biểu đạt còn chưa rõ!

"Anh biết!" Cặp mắt màu đen kia đầy nhu tình, không có chút phòng bị...

"Vậy được rồi! Làm em lo lắng muốn chết!" Thấy sắc mặt Đàm tham mưu trưởng không có gì thay đổi, tảng đá trong lòng Cố Niệm Hề cuối cùng được gỡ bỏ.

"Vì việc này nên nguyên buổi tối em nhìn trộm anh?" Hắn cười!

Trước kia hắn rất ít khi thấy hắn cười, theo như tiểu Lưu nói, quanh năm suốt tháng đi theo hắn, chẳng thấy hắn cười một cái!

Nhưng từ khi gặp Cố Niệm Hề, hắn phát hiện mình càng ngày càng cười nhiều hơn!

"Là em sợ anh giận! Lão già kia, anh thật tốt!" Đàm tham mưu trưởng luôn tin tưởng mình! Thấy Đàm tham mưu trưởng luôn cười, Cố Niệm Hề đặt tay lên cổ hắn cọ cọ, tựa như là niềm vui của mèo con!

"A... Giờ đến lượt anh hỏi em. Nói đi, vừa nãy là em cố ý đúng không?"

"Lão già kia... Anh nhìn ra?" Cố Niệm Hề cười, nụ cười giảo hoạt như tiểu hồ ly.

Thật ra, hôm nay buông ra những lời vũ nhục Mạc Nghiên, nhưng cũng không làm cho Cố Niệm Hề đỡ tức, một cước làm Mạc Nghiên ngã lăn ra mới làm tâm tình cô tốt hơn.

Nhưng không biết lão già kia có tìm cô tính sổ hay không nữa!

Bầu không khí như vậy khiến nữ nhân trong ngực cảm thấy hắn có ý định làm chuyện xấu...

"Em biết không thể gạt được anh, nhưng cho dù em làm chuyện xấu anh cũng gánh vác hậu quả! Anh không thể đổi ý...Anh không thể đánh em a...!"

Vật nhỏ ỷ vào sự cưng chiều của hắn...

Phát hiện này khiến hắn vô cùng vui sướng! Hắn cảm thấy vật nhỏ đã trưởng thành rất nhiều!

Hắn có thể bảo vệ cô thật tốt nhưng có những lúc hắn không ở nhà! Như vậy không phải cô sẽ chịu không ít thương tổn sao?

Bây giờ! Hắn cảm thấy vậy nhỏ rất trưởng thành.

Cho dù cô có làm bao nhiêu chuyện xấu thì hắn cũng không thể bỏ mặc cô được!

"Lão già kia... Chẳng lẽ anh muốn đánh em sao?" Cố Niệm Hề thấy hắn mãi không làm gì liền có chút nóng nảy.

"Lão già kia, chẳng phải anh nói sẽ không đánh em sao?" Niệm Hề trầm mặc, càng ngày càng ảo não!

"Được rồi! Anh muốn đánh thì đánh đi, nhưng nhớ phải nhẹ một chút!" Cố Niệm Hề nói!

Buông hắn ra, cô tự động đưa mông nhỏ cho hắn đánh!

Đánh đi đánh đi, ai bảo hôm nay cô làm trò xấu trước mặt Đàm tham mưu trưởng! Đánh đi đánh đi!

Quay đầu Cố Niệm Hề mới phát hiện, người đàn ông nào đó đã ôm cô vào trong lòng. Môi của hắn ghé sát tai cô nói: "Vật nhỏ, chúng ta không chơi trò đánh người, đêm nay chúng ta chơi trò mới đa dạng đi!"

Thấy khóe miệng Đàm tham mưu trưởng có độ cung tà ác, còn có động tác dưới thân hắn, Cố Niệm Hề không khó đoán ra cái trò "Mới đa dạng" này là có ý gì

Chẳng qua bị hắn khi dễ như vậy ít nhất cô cũng cảm thấy vui vẻ hơn so với bị hắn đánh đòn đúng không?

Vì thế, đêm nay cô gái nhỏ nào đó ở trong phòng ngủ thuận theo ý của Đàm tham mưu trưởng, nghiêm chỉnh trôi qua một đêm kiều diễm...

____

Ngày hôm sau khi... Tỉnh lại, Cố Niệm Hề đương nhiên không quên mắng thầm trong lòng.

Đàm tham mưu trưởng có phải đem cô coi là sĩ binh trong quân đội hay không?

Từ lúc thân thích của cô rời đi, mỗi buổi tối hắn liền giống như con gà trống sung huyết làm cô giống như thao luyện sĩ binh trong quân đội.

Này không, khiến cô ngay cả ngồi cũng cảm thấy có chút khó khăn.

Mà cái người khởi xướng kia, sáng sớm đã mang theo tinh thần hưng phấn mà đi làm.

Cố Niệm Hề hiện tại tuy rằng mệt, nhưng khóe miệng vẫn lộ lên độ cung thản nhiên. Nếu không phải nhìn trên mặt đất... Áo mưa vứt đầy, cô cảm thấy sẽ cười như vậy cả ngày mất.

Nhưng sau khi nhìn thấy thứ kia, Cố Niệm Hề phát hiện nụ cười của mình cũng cứng lại rồi.

Xem ra, Đàm tham mưu trưởng thật sự không muốn có đứa nhỏ đúng không?

Nhưng dựa theo lời nói của Tô Du Du, cô hẳn là nên tìm ra dấu vết Đàm tham mưu trưởng bên ngoài có tiểu tam mới đúng!

Đến hôm nay đã là cuối tuần, nhiều ngày Cố Niệm Hề cũng không phát hiện ra được Đàm tham mưu trưởng có chỗ khả nghi nào. Chẳng qua trong chốc lát, người đàn ông nào đó liên xuất hiện trên tầng cao nhất của tập đoàn Bác Á.

Bác Dạ Triệt nhìn thấy hắn liền bưng ra bộ trà cụ. Chẳng quan hôm nay uống trà cũng không phải là Bích Loa Xuân mà là trà Tây Hồ Long Tỉnh.

Đây không phải là loại trà tốt, Đàm Dật Trạch chỉ cần ngửi mùi liền biết.

Tốt xấu gì ông nội Đàm ở nhà cũng có trà ngon. Cho nên ở bên cạnh ông nhiều năm, Đàm Dật Trạch đương nhiên cũng hiểu chút ít.

"Đàm tham mưu trưởng, mời" Bác Dạ Triệt đem trà nóng đến trước mặt Đàm Dật Trạch nói.

Trái ngược với lần trước tới chơi, hôm nay Đàm tham mưu trưởng không mặc quân phục xanh biếc. Hắn không mặc quân trang liền thiếu đi một phần sắc bén. Nhưng trước sau vẫn không thể làm giảm bớt được lực uy hiếp của người đàn ông này đối với mọi người.

Hiện tại hắn ngồi ở chỗ này vẫn có thể làm cho người ta cảm thấy áp lực vô hình. Phảng phất ở trước mặt hắn, người bên ngoài vẫn phải cúi đầu.

Nếu không phải người ngồi trước mặt hắn đây là lão hại hắc đạo Bắc Dạ Triệt nghe danh đã sợ mất mật, chỉ sợ người khác cũng sớm quang mũ chạy trốn một bên.

"Mời!" Đối mặt với Bác Dạ Triệt, Đàm Dật Trạch cũng chỉ khẽ động khóe môi.

Nhưng hắn , không có đụng đến bộ trà cụ kia.

Đôi mắt màu đen lúc sáng lúc tối không biết đang suy nghĩ điều gì.

Mà Bác Dạ Triệt cũng rất kiên nhẫn, người đàn ông này không mở miệng nói chuyện, Bác Dạ Triệt cũng không mở miệng nói chuyện

"Bác tổng, hôm nay Đàm mỗ tôi đem chút phiền toái đến cho ngài." Cuối cùng Đàm Dật Trạch cũng mở miệng nói với Bác Dạ Triệt.

"Đàm tham mưu trưởng có chuyện gì cứ nói ra đi! Bác Dạ Triệt tôi nhất định sẽ giúp!" Hắn chờ Đàm Dật Trạch nói câu này!

"Tốt lắm, tôi tin tưởng năng lực của Bác tổng, muốn truy một người chắc hẳn không khó nhỉ?"

Nhìn Bác Dạ Triệt, lúc này Đàm Dật Trạch mới cúi đầu uống một ngụm trà.

Nói trà nóng nhưng thật ra nhiệt độ chỉ có chút cao mà thôi. Nhưng mà nó không làm ảnh hưởng đến vị của trà.

"Không khó! Không khó! Nhưng không biết Đàm tham mưu trưởng muốn tìm ai?"

“Lão bà của tôi bị thương.” Đặt chén trà sang một bên, Đàm tham mưu trưởng ngẩng đầu, đôi mắt lướt qua cánh cửa phòng nghỉ.

Thời điểm nhìn ánh mắt của người đàn ông này, cộng thêm câu nói sắc bén của hắn. Một phen hành động này, Bác Dạ Triệt tự nhiên cũng hiểu được ý tứ của hắn.

Lúc này Bác Dạ Triệt mở miệng hứa hẹn: “Cho tôi thời gian hai ngày! Hai ngày sau Bác Dạ Triệt tôi tự nhiên đem lại hai tiếng công đạo cho Đàm tham mưu trưởng.”

Nói cách khác, trong hai ngày nữa Bác Dạ Triệt phải tìm ra được người mà Đàm Dật Trạch muốn!

Mà Đàm Dật Trạch vừa nghe câu nói của Bác Dạ Triệt xong, hai mắt hắn tối sầm.

Hai ngày?

Hai ngày sau, là ngày giỗ của mẹ Đàm Dật Trạch!

Từ năm ngoái, Đàm Dật Trạch đã tính toán vào ngày giỗ của mẹ hắn, hắn sẽ dẫn Cố Niệm Hề đến.

Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện này, Đàm Dật Trạch không biết có nên đưa Cố Niệm Hề đi không. Đặc biệt, hắn không biết lúc Cố Niệm Hề thấy mẹ hắn nằm dưới bia mộ sẽ có cảm tưởng như thế nào.

Nhưng như vậy thì không kịp.

Về chuyện của vật nhỏ, hắn sẽ tìm thời gian nghĩ ra biện pháp.

Trước mắt mới quan trọng, hắn phải tìm ra kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện mới được!

Nghĩ vậy, đôi mắt màu đen của hắn trở nên âm trầm một chút: “Tốt lắm! Hai ngày nữa Đàm mỗ tôi muốn Bác tổng có một lời giải thích.”

Ý tứ của lời nói này rõ ràng là: Hai ngày sau Bác Dạ Triệt phải tìm ra người kia! Bằng không đừng trách hắn vô tình!

Mà nói xong lời kia, Đàm Dật Trạch đã muốn đứng lên, đi ra khỏi cửa chính.

Hắn hiện tại phải suy nghĩ làm sao nói chuyện đó với vật nhỏ!

“Tốt! Một lời đã định.”

Bác Dạ Triệt tự nhiên cũng hiểu được ý tứ của Đàm Dật Trạch, lập tức nhận lời.

Lúc sau, bóng dáng của Đàm Dật Trạch biến mất khỏi cánh cửa chính, một thân ảnh khác từ trong phòng nghỉ đi ra.

“Cha nuôi! Tại sao người lại đáp ứng hắn? Thời gian hai ngày ngắn như vậy, trong biển người mờ mịt làm sao mà tìm được người đó?” Cô gái có chút không phục ngồi trên ghế sa lon, hai tay nện vào ngực Bác Dạ Triệt, tỏ vẻ không phục.

“Ni Nhã, cha nuôi không phải nói quá, nhưng người đàn ông này chúng ta không nên trêu vào! Đặc biệt là động vào lão bà của hắn, kia giống như là chọc vào ổ kiến lửa vậy!” Bác Dạ Triệt trấn cô gái nhân đang tựa vào ngực mình.

Thời gian hai ngày, hắn hy vọng mình có thể tìm ra được người kia…

---

Bởi vì tay bị thương nên không thể đi làm, nhưng ngay cả việc đơn giản như phụ làm đồ ăn cũng không được. Cho nên Niệm Hề bị cô Lưu cự tuyệt, không cho vào bếp.

Đàm tham mưu trưởng sau khi vào nhà liền thấy một cảnh tượng.

Cố Niệm Hề đặt một tay lên đầu Nhị Hoành, ngước mặt lên trời suy nghĩ.

“Vật nhỏ.”

"Lão già kia? Tại sao anh lại trở về?" Nghe được giọng nói của Đàm tham mưu trưởng, Cố Niệm Hề hân hoan chạy đến bên người hắn. Nhị Hoành cũng hưng phấn đứng lên, phe phẩy cái đuôi.

"Hôm nay không cần đi làm sao?"

"Hôm nay anh nghỉ!"

"Nghỉ?!" Kia thật đúng là khó tin được!

Từ lúc bọn họ ở thành phố D về, Đàm tham mưu trưởng không nghỉ ngơi quá một ngày!

“Hôm nay anh được nghỉ, bây giờ em cùng anh đi đâu một chút đi!”

Có lẽ do hiếm khi nghe được những lời như vậy từ miệng người đàn ông này, trong lòng Cố Niệm Hề hưng phấn nhảy múa, tự nhiên xem nhẹ ánh mắt hơi ảm đạm của hắn.

"Lão công, anh muốn hẹn hò với em sao?”

Quảng cáo
Trước /169 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cố Chấp Không Muốn Rời Xa

Copyright © 2022 - MTruyện.net