Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Tử Bình tiến vào cục chính trị?
Nhị lão gia tử nghe xong chuyện này cũng thấy bất ngờ.
Diệp lão gia tử khi nói với ông chuyện này thì lộ ra vẻ nắm chắc nhưng Nhị lão gia tử lại cảm thấy dường như khả năng chuyện này không lớn.
- Lực cản sẽ không quá lớn, ít nhất đồng chí Giang Thành không phản đối, ba thường vụ khác cũng không dị nghị.
Diệp lão gia tử gần đây vẫn thao tác chuyện này:
- Đoán chừng ba phần tư trong cục chính trị sẽ ủng hộ chuyện này.
- Lão Trần gia không phản đối? Còn có đồng chí Sở Phong cùng đồng chí Phương Hòa có ý kiến gì không?
Nhị lão gia tử hiểu rõ mấu chốt trong đó, dò hỏi.
Tuy bây giờ đồng chí Giang Thành là đương gia nhưng thời gian ông chuyển từ địa phương đến trung ương còn quá ngắn, chưa xây dựng xong uy tín của mình.Đồng chí Sở Phong cùng đồng chí Phương Hòa tuyệt đối có thể ảnh hưởng đại bộ phận ủy viên trong cục chính trị. Nếu như đồng chí Sở Phong cùng đồng chí Phương Hòa đồng ý đề nghị này thì Diệp Tử Bình tiến vào cục chính trị không phải là vấn đề lớn, huống hồ lực ảnh hưởng của lão Diệp gia cũng không thể khinh thường.
- Bên đồng chí Phương Hòa coi vừa mắt Tử Bình. Về phần Sở Phong thì anh sẽ tự mình đi nói, đoán chừng vấn đề cũng không lớn.
Diệp lão gia tử nói:
- Về phần lão Trần gia thì anh biết rõ tâm tư của bọn họ, sẽ không ngăn trở, trái lại còn giúp đỡ.
- Bọn họ muốn xem chê cười a?
Nhị lão gia tử cười lạnh nói.
Điều kiện Diệp Tử Bình rất tốt, bốn mươi tuổi đã là cán bộ cấp Bộ. Tuy tuổi còn trẻ nhưng không phải không có qua tiền lệ, trên thực tế trong đảng có không ít ví dụ, chỉ có điều tương đối ít nổi danh mà thôi. Nhưng nếu bốn mươi tuổi có thể tiến vào cục chính trị thì đúng là lông phượng sừng lân, dù trong thời kỳ sơ kiến quốc cũng không có mấy ai.
Tuổi tác không đủ, rất dễ dàng bị mọi người chèn ép, ý của lão Trần gia đương nhiên rất rõ ràng. Một khi Diệp Tử Bình chịu không được áp lực thì sinh mạng chính trị của người kế nghiệp thế hệ thứ hai của lão Diệp gia coi như dừng bước ở đây.
- Vấn đề này cũng là tồn tại thực tế, không thể không cẩn thận cân nhắc.
Nhị lão gia tử nhắc tới vẻ lo lắng.
Song quyền nan địch bốn tay, ông thật sự lo lắng với tương lai của Diệp Tử Bình.
- Về vấn đề này, Tiểu Khai đã có tính toán chu toàn.
Diệp lão gia tử nhắc tới cháu trai lập tức lộ vẻ tự hào, hiển nhiên là rất an lòng.
- Ah?
Nhị lão gia tử nghe xong cũng phấn chấn:
- Tiểu Khai nói như thế nào?
Hiện tại vừa nhắc tới Diệp Khai, hai vị lão gia tử đều có cảm giác hưng phấn.
- Đơn giản là đối đãi khác nhau, trao đổi lợi ích thôi.
Diệp lão gia tử nói:
- Trợ giúp đồng chí Phương Hòa thông suốt công tác cho đồng chí Giang Thành, thôi động đồng chí Hồng Chính nhập vào thường vụ. Liên hệ đồng chí Sở Phong hủy bỏ ủy viên cố vấn, đưa một phần đại lễ cho đồng chí Giang Thành.
- Hai chuyện này đâu dễ!
Nhị lão gia tử nghe xong, lập tức nhíu mày.
Thường vụ cục chính trị tổng cộng là năm người, là nơi tập trung quyền lực nên đồng chí Hồng Chính nhập vào đó đâu có đơn giản như vậy? Chỉ là đồng chí Hồng Chính là người tích cực đẩy mạnh sự nghiệp cải cách của đồng chí Phương Hòa, nếu quả thật có thể thuận lợi đem ông vào thường vụ thì bên đồng chí Phương Hòa coi như dễ nói chuyện.
Đồng dạng, ủy viên cố vấn là vòng kim cô ở trên đầu đồng chí Giang Thành. Nếu hủy bỏ được chế độ ủy viên cố vấn thì công tác của đồng chí Giang Thành sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Chuyện này nếu thành thì lão Diệp gia tuyệt đối có thể đạt được tình hữu nghị của ông.
- Nói không dễ dàng, kỳ thật cũng dễ dàng, chuyện do người làm mà.
Diệp lão gia tử khẽ cười nói.
- Đi ca đã có chủ ý?
Nhị lão gia tử hào hứng.
- Tiểu Khai nói một câu mà anh cảm thấy rất có đạo lý.
Diệp lão gia tử uống một ngụm trà, khoan thai:
- Muốn nhập cục, trước hết phải phá cục.
- Nói thì nói như thế, nhưng ra tay từ đâu? Nhị lão gia tử cau mày hỏi, thực sự ông không nghĩ ra đột phá khẩu trong mớ phức tạp này?
*********************
- Kỳ thật đột phá khẩu rất đơn giản.
Diệp Khai uống chén súp đỏ, nói với Diệp Tử Bình:
- Đem số năm thường vụ hiện giờ tăng lên chính, hơn nữa cố định con số này lại.
- Gia tăng nhân số thường vụ?!
Diệp Tử Bình chấn động.
Ván cờ biến hóa từ chỗ hở, muốn vào cục trước hết phải phá cục!
Thủ đoạn của Diệp Khai đầu tiên là quấy rối khiến cho cục diện ao tù nước đọng trong cục chính trị sinh ra biến hóa, từ đó đám ủy viên đều nghĩ cách vào thường vụ, sinh ra gút mắc về lợi ích, cần tìm người ra tay sau màn, tình thế sẽ sinh ra hỗn loạn.
- Vỉ có sinh ra tình thế hỗn loạn, mới có thể để làm cho chuyện cha vào cục chính trị thành thuận lý thành chương. Bằng không ủy viên cục chính trị khi mới bốn mươi tuổi quả thực là nghe rợn cả người rồi.
Diệp Khai chậm rãi:
- Hơn nữa mục tiêu của chúng ta là đưa cha xuống đảm nhiệm bí thư thành ủy thành phố Minh Châu!
- Cái gì.
Diệp Tử Bình dù sống ở thế gia chính trị, sớm đã có bản sự hỉ nộ không lộ nhưng nghe xong mưu đồ của con trai vẫn không khỏi được hít vào một ngụm hơi lạnh.
Trù tính của Diệp Khai quá mức kinh người rồi.
Hơn nữa khẩu vị của hắn cũng quá lớn, lại để mắt đến chức vụ Bí thư thành ủy của thành phố trung ương quan trọng nhất nước!
Phải biết rằng, cục diện hiện giờ của cục chính trị gồm 17 ủy viên, dự khuyết một, thường vụ 5, nếu như thoáng cái tăng số thường vụ lên 9 vậy thì số ủy viên phải gia tăng tương ứng, ít nhất phải thêm 6 người mới phù hợp tỷ lệ này.
Thay đổi lớn như vậy nhất định sẽ khiến cho thế lực các nơi tranh đấu, nếu chỉ vì để đẩy Diệp Tử Bình vào cục mà gây ra thanh thế như vậy đúng là chơi lớn, khó trách Diệp Tử Bình cảm thấy líu lưỡi.
Diệp Khai bày mưu nghĩ kế quá sâu, thân đang ở Soviet mà lòng ở đại nội, bày ra một bàn cờ thật lớn!
- Dù cha có thể thuận lợi vào cục, đồng chí Hồng Chính có thể vào thường vụ thì cũng chưa chắc là có thể cam đoan cha tiếp nhận được chức vụ bí thư thành ủy thành phố Minh Châu. Cơ hội lấy được nó thật khó vô cùng.
Diệp Tử Bình lại đưa ra một vấn đề không thể xem nhẹ.
- Loạn trung thủ thắng thôi.
Diệp Khai cười, dùng thìa quấy chén súp, nói với Diệp Tử Bình:
- Đạo lý này giống như món súp hồng truyền thống của Moscow. Chúng ta nhìn qua kỹ thuật nấu món ăn này kỳ thật cũng không có gì, nguyên liệu chủ yếu là thịt bò chín, thịt bò tái, mấy món rau củ như hành tây, cà rốt, cải bắp, gia vị thì có mạch nha, tinh dấm chua, muối, ớt, hồ tiêu hạt, dầu mè, sốt cà chua, bơ, cây thìa là…nhưng vị khá ngon, quan trọng nhất là phải khuấy đều nguyên liệu. Mỗi người một cách nhưng có hai nguyên liệu không thể thiếu là thịt bò chín và tái. Chúng ta lúc cũng thế, tiến vào cục chính trị và nắm lấy chức vụ bí thư thành ủy thành phố Minh Châu, những thứ khác cũng có thể để cho bọn họ tranh đấu.
Diệp Tử Bình nghe xong, trong lòng lập tức khẽ động. Nếu như tạo thành loạn cục như Diệp Khai nói, lão Diệp gia lại triển khai nhằm vào chức vụ bí thư thành ủy thành phố Minh Châu, mà đồng chí Giang Thành cùng đồng chí Phương Hòa cũng tỏ vẻ tán thành, thậm chí có thể làm cho đồng chí Hồng Chính đại lực đề cử chính mình làm người nối nghiệp thì khả năng thành công vẫn cực cao.
- Vậy thì liều một chút đi.
Diệp Tử Bình chậc lưỡi, nếm một thìa súp hồng, quả nhiên cảm thấy mùi vị không tệ.