Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diệp Phàm nghĩ ông chủ lớn gia tài có mười mấy tỷ bỏ ra mấy trăm vạn hẳn là không thành vấn đề. Tuy nhiên muốn giải khai thủ pháp bế huyệt triệt mạch trên người công tử Nam Cung chắc cũng không dễ dàng, quan trọng nhất là ông lão Trần Khiếu Thiên phải nói ra bí quyết của thủ pháp. Một Vũ Sư thượng đẳng lục đoạn e là sẽ quý bí thuật của mình hơn cả mạng sống, muốn giao ra là rất khó khăn.
- Anh Triệu, phó cục trưởng Vu đã hỏi cung ông lão họ Trần chưa? Nói không chừng là thủ đoạn của lão.
Diệp Phàm thuận miệng nhắc nhở.
- Hỏi rồi, ông lão kia như một cái hầm cầu vậy, vừa thối lại vừa cứng. Hỏi làm sao cũng ngậm tăm, nếu không phải trước đó thấy nói chuyện còn tưởng là câm.
Triệu Thiết Hải nói vẻ bất đắc dĩ, ngay lúc này đột nhiên máy nhắn tin của y vang lên, Triệu Thiết Hải chạy xuống dưới lầu gọi điện thoại rồi trở lên phòng nói với Diệp Phàm:
- Em cho anh mượn xe lên huyện một cái, cục trưởng Vương muốn anh báo cáo chi tiết chuyện Trương Hi Lâm và phương hướng giải quyết. Xe anh bị người ta mượn đi rồi, mẹ kiếp! Đúng là số khổ, đã 11h đêm rồi còn phải chạy lên huyện, còn để cho con người ta sống không đấy.
Triệu Thiết Hải tức giận mắng.
- Cầm lấy, nhưng anh đừng chạy nhanh quá đấy, em thấy anh uống cũng nhiều rồi.
Diệp Phàm nhắc nhở rồi ném chìa khóa xe.
- Hiểu rồi! Yên tâm đi, là lái xe của anh lái, sẽ không xây xát xe em đâu. Ha ha, anh đi đây, thằng em từ từ uống một mình đi. Nếu không để anh ra tìm cô nào vào cho.
Triệu Thiết Hải nói đùa rồi đi xuống dưới lầu.
Diệp Phàm ngồi uống một mình thêm một lúc nữa, nhìn lại thì đã thấy hơn 12 đêm. Hắn cũng đã ngà ngà, chân nam đá chân chiêu, cảm thấy hơi mắc tiểu, thấy phòng vệ sinh vẫn sáng đèn thì thầm nói, “ Thái Tây Thi, đèn điện phòng vệ sinh cũng không tắt, để sáng cả đêm thật lãng phí!”
Hắn đưa tay đẩy cửa phòng vệ sinh, vì say nên cũng không đứng vững, cũng không nghĩ cửa khép hờ nên ngã chúi vào trong.
- A! Anh...... Anh......
Bên trong đột nhiên truyền ra một tiếng thét kinh hãi chói tai, Diệp Phàm đang mơ mơ màng màng giương mắt nhìn lên, nhất thời há hốc mồm!
Thái Tây Thi thân thể trần truồng tuyệt đẹp, khắp người đầy bọt xà phòng đang đứng trước mặt hắn. Bầu ngực nở nang cong vút ẩn hiện sau lớp bọt xà phòng trông càng quyến rũ, hơn nữa cô đang hoảng sợ nên cứ phập phồng kích thích. Hai tay đầu tiên che ở trước ngực rồi lại cảm thấy dưới u cốc quan trọng hơn nên vội vàng dời xuống đó, khép nép nghiêng mình.
Thái Tây Thi dường như cũng nhất thời hơi ngơ ngác, xấu hổ đứng đó không nói nên lời, chỉ có bộ ngực phập phồng làm Diệp Phàm nuốt nước miếng, sẵn hơi rượu đang phừng phừng nên mệnh căn phía dưới nhanh chóng dựng lên thẳng tắp .
Dường như có một tiếng gọi thôi thúc mãnh liệt từ đáy lòng hắn thúc giục bản thân tiến lên phía trước, vẹt tay Thái Tây Thi để xem giải đất thần bí phía dưới. Hắn hắng giọng một cái rồi cầm lấy cổ tay đang run rẩy kia.
- Ừ! Không có **?
Diệp Phàm kinh hãi, lại càng tò mò, thuận tay kéo cả người Thái Tây Thi vào lòng rồi nghiêng người ngồi trên bồn tắm, một tay đã mò xuống chỗ kín của Thái Tây Thi. Quả nhiên một sợi *** cũng không có, chỉ có một giải đất mềm mại có hai mép màu đỏ khiến Diệp Phàm thiếu chút nữa phun máu mũi.
Còn Thái Tây Thi lúc bị Diệp Phàm kéo vào thì khẽ giẫy dụa một chút rồi cũng để kệ hắn. Kể từ khi Diệp Phàm giúp cô giải quyết vấn đề của Lâm Tuyền nhị bá thì Thái Tây Thi đã quyết tâm muốn hiến thân cho Diệp Phàm, nếu không có người bảo kê thì quán chắc cũng không ổn. Mà trong nhà cô còn có một mẹ già bệnh tật, mấy đứa em còn ăn học, cái gì cũng cần đến tiền.
Mới vừa rồi thấy Triệu Thiết Hải đi, Thái Tây Thi đóng cửa lại dự định sau khi tắm xong thì lên phòng VIP thi triển chút quyến rũ để Diệp Phàm động tình. Ai ngờ còn chưa chờ cô xuất thủ thì Diệp Phàm đã tới trước cửa, lúc đầu còn xấu hổ nhưng sau rồi cũng để mặc hắn chơi đùa.
Thấy Diệp Phàm nhìn sững vào giải đất thần bí của mình, trong lòng Thái Tây Thi đau xót, khẽ run rẩy trong ngực của hắn rồi ghé sát vào tai buồn bã:
- Em là mạng Bạch Hổ (chắc là chỗ đó trắng xóa à, ^^, dân gian còn gọi là âm hộ vô mao bần chí tử)! Ai! Anh Diệp, anh đừng có làm bậy nhé, em chỉ sợ hại anh thôi, chồng trước của em cũng bị em khắc chết......
- Bạch Hổ, anh còn là Thanh Long đây (giờ thì hổ gì mà chẳng xơi, ^^), sợ cái cóc khô!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, hai tay bắt đầu chinh chiến, một lát sau thì Thái Tây Thi đã thở hồng hộc. Đặc biệt sau khi ngón tay của Diệp Phàm chạm vào lạch đào nguyên vuốt một cái thì Thái Tây Thi “á” lên một tiếng, mặt mày càng đỏ lựng, mà dưới chân đã ướt đẫm.
Thấy Diệp Phàm thành thục giải trừ võ trang cầm thương ra trận, Thái Tây Thi nhẹ giọng:
- Chờ đã anh Diệp, trên người em còn đầy xà phòng, để em tắm rửa sạch sẽ đã.
Trong lòng cô cũng đang âm thầm kêu khổ:
- Xong rồi, sao mà bằng cả quả dưa chuột thế kia, quá to đi.
- Tốt! Cùng tắm nào, chúng ta chơi trò uyên ương nước.
Diệp Phàm cười dâm đãng......
Một lát sau, trong phòng của Thái Tây Thi bắt đầu nổi sóng. Diệp Phàm hăng hái đi vào rất nhanh, cả thân hình đàn áp lên người Thái Tây Thi còn Thái Tây Thi cũng mở lòng ấm áp ôm lấy “Tiểu Diệp”. ‘A’, Thái Tây Thi đau đến nhíu mày hai chân vắt cao ôm chặt lấy Diệp Phàm, ngay cả nước mắt cũng ứa ra, Diệp Phàm đang ngà ngà nên cũng không hề hay biết.
Ai! Hồ đồ a!
Sau một trận cuồng phong, Diệp Phàm dạng chân ngủ say sưa.
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào quán Xuân Hương nhưng hôm nay Thái Tây Thi lần đầu tiên không dậy sớm mở cửa, ngủ lấy lại sức. Diệp Phàm vừa mở mắt, Thái Tây Thi bên cạnh lập tức lên tiếng:
- Anh Diệp, để em mua đồ ăn sáng cho anh.
- Đừng đi, chơi đùa với anh lần nữa nào, ha ha......
Diệp Phàm cười dâm đãng lại kéo Thái Tây Thi định ra tay.
- Đừng, anh Diệp, chỗ đó của em đang sưng lên, anh để cho em mấy ngày nữa nhé.
Thái Tây Thi bị dọa đến xanh mét, tối qua cô phải cắn răng chịu đựng, giờ chỗ đó đã sưng phồng lên như một quả bóng da nhỏ.
- Ừ! Để anh xem nào.
Diệp Phàm thuận miệng đùa giỡn, vừa cúi đầu nhìn thì há hốc mồm, vội hỏi:
- Em...... Buổi tối hôm qua là.
Bởi vì Diệp Phàm nhìn thấy trên giường có một vệt máu đỏ tươi không khỏi hơi áy náy. Người ta là lần đầu tiên mà bản thân mình lại không biết, tuy nhiên lại hơi hoài nghi vì tối qua ở phòng vệ sinh như không nhìn thấy Thái Tây Thi là lần đầu tiên . Diệp Phàm cho là mình say rượu hoa mắt nhưng ngay sau đó lắc đầu.
- Không phải là...... Em...... Em là thứ...... Lần đầu tiên.
Thái Tây Thi đỏ bừng liếc Diệp Phàm một cái rồi ấp úng.
- Cái gì! Thứ...... Lần đầu tiên, lần đầu tiên...... ...... Làm sao..... . có thể?
Diệp Phàm thất thanh kêu lên. Điều này cũng quá kinh ngạc vì Thái Tây Thi là quả phụ, tuy nói là mới hai ba, hai bốn tuổi nhưng đàn bà là đàn bà, khôn thể gọi là con gái.
- Anh Diệp, chồng em là một thợ đá, có lần không may bị tảng đá lăn trúng chỗ kia nên tàn phế. Sau đó đi chữa trị cũng không lành, sau khi kết hôn em mới biết được, anh ấy lúc đó bảo muốn dùng tay nhưng em không chịu, bảo là chữa lành mới được.
Tuy nhiên sau đó nửa năm thì đã đi rồi, ai! Em mạng khổ, từ nhỏ đã mạng Bạch Hổ, khắc chồng khắc con. Em sợ anh......Em sẽ không bám anh đâu, em biết mình không xứng mà. Ai! Một quả phụ muốn mở một quán ăn cũng còn nhiều khó khăn nữa là.
Thường xuyên có mấy tên ong ve đến ăn rồi vỗ mông bỏ đi, ai dám đòi tiền bọn chúng. May còn có Xuân Thủy đôi khi ra mặt đòi được một ít, tuy nhiên ba năm qua cũng thiếu gần một vạn rồi.
Vừa nói tới đây thì Diệp Phàm vỗ tay đánh bịch một cái lên đầu giường rồi nói:
- Kỳ cục! Ừ! Xuân Thủy cũng không tệ lắm! Là một cô gái tốt. Sau thì thế nào?