Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Một quán cơm nhỏ như em một tháng nhiều nhất chỉ kiếm được khoảng hai ngàn đồng, trừ tiền điện, tiền thuê nhà, tiền thuế vệ sinh…thì chỉ còn lại chừng một ngàn đồng, nhiều hơn người ăn lương một chút. Tuy nhiên năm giờ em đã phải dậy khỏi giường rồi, buổi tối có khách uống đến 12h cũng phải chờ, mùa đông rét mướt cũng phải chịu. Ai...... Em chỉ có một thỉnh cầu, chính là hi vọng anh Diệp sau này có thể bảo vệ em, để em có thể thuận lợi mở quán.
Ở dòng suối dưới lầu có một con đường nhỏ, bên cạnh có một cửa hông. Bình thường đều đóng cửa chỉ có ban ngày thỉnh thoảng có người đi ngang qua suối rửa vài thứ. Em biết các cán bộ sợ nhất là mang tiếng nên sau này anh muốn đến cứ gọi điện thoại rồi tới từ cửa hông, tuyệt đối sẽ không có người nào biết được.
Thái Tây Thi nói tới đây thì nước mắt rưng rưng, trông rất thương tâm.
- Hừ...... Xuân Hương, sau này em không phải sợ ai cả, mọi chuyện để anh giải quyết. Đây là mã số nhắn tin và số điện thoại của anh, điện thoại di động thì hỏng rồi, để mai anh đi mua.
Diệp Phàm tìm bút viết ra mã số rồi nói tiếp:
- Xuân Hương, em đem mấy giấy viết nợ để anh cho người lấy về. Đồ chó hoang, sao có thể cho bọn chúng ăn không chứ, đều là tiền mồ hôi nước mắt cả. Móa nó! Muốn làm phản à?
- Không cần anh Diệp, em sợ......
Phạm Xuân Hương run rẩy, lộ ra ánh mắt sợ hãi, chắc nghĩ đến đám ong ve hung hãn kia.
- Sợ gì!
Diệp Phàm vừa nói vừa cầm một cái chén sứ dày đầu giường dùng lực bóp một cái vỡ nát, nhìn Thái Tây Thi đang sợ đến ngây người, cười nói:
- Vì thế em không cần phải sợ. Sau này cứ đàng hoàng mở quán, để anh nói với Hoành Sơn bảo gã đến Lâm Tuyền nói chuyện với hai tên kia.
- Anh Diệp! Em ...... Em tìm đúng người rồi.
Phạm Xuân Hương rốt cục khóc ra thành tiếng, là vui mừng mà khóc.
Diệp Phàm nhìn quanh ngôi nhà thì thấy đây là một ngôi nhà nhỏ năm tầng. Bên dưới dựa vào dòng suối có hai tầng còn bên trên là ba tầng. Trên tầng hai có sáu phòng kín, phòng một để mấy chiếc bàn nhỏ còn lại là chỗ nấu ăn.
- Xuân Hương, trang bị ở đây quá kém, vách ngăn phòng quá mỏng, lấy tay đẩy cũng được. Phải dứt khoát sửa chữa, mặt tiền tầng một phân ra làm hai, gian ngoài để các món ăn và tủ đựng, như vậy vừa có thể quảng cáo vừa đảm bảo mỹ quan. Phòng trong có thể dùng kính mờ làm vách ngăn. Tầng hai, tầng ba cũng phải làm nhà vệ sinh riêng, lát lại gạch nền nhà mới lộ ra khí thế.....
Diệp Phàm nói qua toàn bộ việc sửa sang lại quán cơm một lần cho Phạm Xuân Hương.
- Ai! Em cũng nghĩ vậy nhưng không có tiền thì làm được gì. Tiền thuê phòng còn thiếu năm ngàn chưa xong. Hơn nữa nghe nói chủ nhà mua nhà ở thành phố Mặc Hương chuẩn bị bán giá 20 vạn, quá đắt nên mấy người hỏi mua mà không được. Nếu như trang bị đầy đủ cũng phải thêm vài vạn, có bán em đi cũng không đủ......
Thái Tây Thi bất đắc dĩ nói.
- Bán á! Em xem bao nhiên vạn thì có thể mua?
Diệp Phàm thầm tính toán, đã bán thì phải mua lại, bản thân mình giờ cũng đã có gần 50 vạn, tính ra cũng là một phú ông nhỏ.
Xuân Hương đối tốt với mình như vậy, hơn nữa còn rất hiểu chuyện, luôn nghĩ cho mình, thậm chí đến cả lối đi cửa hông, quan trọng nhất là cô còn là gái tân, vì thế Diệp Phàm quyết tâm mua cái nhà này cho cô. Cô gái này đã không cầu danh phận thì bản thân mình cũng phải gắng sức đem lại hạnh phúc. Dù không thể kết hôn thì về vật chất cũng phải đền bù lại một chút, nếu không cũng uổng công làm đàn ông.
- Chắc khoảng 15 vạn là có thể mua lại.
Phạm Xuân Hương chần chừ một lúc rồi nói.
- Tốt! Em lập tức liên lạc người bán, nói là một thân thích của anh muốn mua.
Diệp Phàm nói nhẹ:
- Sau khi mua xong thì coi như người bà con của anh sẽ không đến ở, anh lấy danh nghĩa họ để cho em thuê.
- Thật sao! Để em lập tức liên lạc.
Phạm Xuân Hương rất cao hứng, cô vẫn luôn lo lắng sau này không thuê được lại, chỗ này điều kiện cũng tốt, không cao hứng mới là lạ.
Sáng hôm sau Diệp Phàm tới huyện thành Ngư Dương mua một chiếc điện thoại di động Motorola đời mới nhất, thuận tiện mua cho Phạm Xuân Hương mấy bộ quần áo đắt tiền và đồ trang điểm, tất cả cũng hơn một vạn.
Trở lại Lâm Tuyền thì đã hơn 12 giờ trưa.
Phạm Xuân Hương đang ngồi trên tầng ba, tầng này là phòng riêng của cô, trừ Diệp Phàm không có những người khác.
Liễu Tuyết Liên đang ở dưới tầng một chỗ giáp với con suối, ở đây cũng có bốn phòng lớn. Hay ngày nay nghe nói hiệu trưởng Trương Gia Lâm đang khai triển thế công với cô, còn phải nói rõ là thế công mãnh liệt.
Bởi vì Trương Gia Lâm về chuyện tình yêu không quen, tuy nói y là người từng trải. Có lẽ trong lòng y vẫn còn một chút áy náy với Lý Tuyết Hoa nên cứ đến quán gọi một đĩa lạc rang, một đĩa dưa muối rồi cứ vậy ngồi ở căn phòng sát với nhâm nhi với rượu.
Phòng này thực ra là phòng kém tiện nghi nhất, vừa quẩn khói vừa quẩn mùi đồ ăn. Tuy nhiên đối với Trương Gia Lâm thì là thiên đường, y có thể nhìn thấy dáng hình mềm mại của Liễu Tuyết Liên.
Trương Gia Lâm nhìn đến si mê, nghe Xuân Hương nói là có khi y giơ một chén rượu ngơ ngác nhìn phòng bếp đến gần 10 phút. Báo hại mấy khách quen còn tưởng rằng trong phòng bếp có gì mới lạ nên xông vào xem náo nhiệt, cuối cùng chỉ hít khói và mùi đồ ăn bỏ đi, còn kịp liếc mắt lườm Trương Gia Lâm một cái, mắng thầm:
- Nhìn cái rắm! Bệnh thần kinh!
Tuy nhiên Trương Gia Lâm vẫn không hề dao động, kiên trì sự nghiệp cách mạng. Tinh thần tuyệt đối không thua gì lúc đứng trên bục giảng dạy dỗ mấy em nhỏ.
Lúc đầu Liễu Tuyết Liên còn cảm giác rất mất tự nhiên, luôn có cảm giác một mũi tên vô hình đang găm vào mông mình. Những lúc bưng thức ăn lên trên liền liếc cho Trương Gia Lâm một cái xém mặt, chẳng những không làm cho y sợ mà lại còn tăng thêm dũng cảm.
Qua một thời gian, Liễu Tuyết Liên cũng dần thích ứng, thỉnh thoảng mới đỏ mặt, khi đi ngang qua thuận chân còn đá y một cái. Trương Gia Lâm chỉ nhíu mày không nói gì, hai người đầu mày cuối mắt, ý cảnh cao xa, có thể nói là tình yêu kinh điển.
Diệp Phàm đứng bên quan sát hồi lâu rồi vỗ tay thở dài:
- Mình thật không bằng anh Gia Lâm tình si a......
Sau đó hắn gọi điện cho Phó Chủ tịch huyện Trương nói:
- Báo cáo anh Trương, Gia Lâm tiến triển thần tốc. Anh phải nhanh lên nếu không Gia Lâm cứ ở mãi đứng lâu ở Lâm Tuyền sợ lãnh đạo học khu nói xấu.
- Nhanh Tiểu Diệp, chuyện này may còn có em. Không cần phải nói giờ cậu coi như là thằng em của Trương Tân Huy này. Tuy nhiên em phải đốc thúc Gia Lâm để nó quyết luôn nhưng cũng đừng dọa cho người nhà Tuyết Liên chạy mất. Em có thể nói cho Tuyết Liên là sau khi ăn hỏi có thể đi làm ở thị trấn Lâm Tuyền. Nghe nói thị trấn Lâm Tuyền gần đây tuyển nhân viên đánh chữ, Tuyết Liên tốt nghiệp trung học, văn hóa không thấp, học ấy tháng sẽ quen. Tạm thời cứ ký hợp đồng lao động rồi một năm sẽ chuyển chính thức. Em bảo Gia Lâm về huyện thành, ở đây anh có một cái máy vi tính cũ, đem về cho Tuyết Liên tập đi...... Ha ha......
Trương Tân Huy chưa từng cảm thấy thư thái như vậy, e là còn vui hơn cả lên chức, tảng đá lớn trong lòng đã được cất đi, tuy nhiên vẫn còn muốn Gia Lâm nhanh chóng kết hôn.
- Anh Diệp, từ từ ăn.
Phạm Xuân Hương bưng đĩa thịt xào gừng lên cười với Diệp Phàm. Thái Tây Thi thuộc về loại phụ nữ phong tình từ trong xương cốt, Diệp Phàm bất giác lại nuốt nước miếng.