Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu gặp nhóm nào không thể tránh được thì hắn ra tay đánh ngất, nghiêm trọng nhất cũng chỉ gãy xương, ước chừng cũng có kha khá công an vũ trang bị Diệp Phàm đánh thương tuy nhiên chưa một ai bỏ mạng.
Không lâu sau thì hắn đã đến giữa công viên Kê Công sơn, từ từ tiến sát suối Kê Câu.
- Người nào, xin dừng lại. Hôm nay phong tỏa toàn bộ công viên Kê Công sơn, không ai được đi vào.
Nhìn thấy mấy chiếc quân sự của Tề Thiên hung hãn lao tới, mấy cảnh sát vũ trang bảo vệ vòng ngoài cũng hơi sợ hãi nhưng đành gắng gượng ngăn cản.
Người đầu tiên tiến lên dùng một động tác chào tiêu chuẩn của quân đội, bởi vì ánh mắt của người thượng úy cảnh sát vũ trang này rất sắc bén, đã nhìn ra đây là mấy chiếc xe quân đội thật sự mà không phải của mấy tên thái tử đảng thích đi trên xe quân đội.
- Mau tránh ra, chúng tôi là đoàn đặc nhiệm Liệp Báo của quân khu Lĩnh Nam đang tiến vào công viên Kê Công sơn thi hành nhiệm vụ thông tin khẩn cấp.
Tề Thiên đang lái xe quát người thượng úy kia, bọn họ bình thường có coi ai vào đâu.
- Được rồi Vu Lực, đem giấy chứng nhận của chúng ta cho bọn hắn xem đi, đừng lãng phí thời gian, tất cả mọi người đều là lính cả, cũng khó khăn như nhau.
Tề Thiên nói.
Người cảnh sát vũ trang sau khi xem qua giấy chứng nhận thì vội vàng chào theo nghi thức quân đội:
- Đồng chí thiếu tá, trong công viên Kê Công sơn đang tiến hành vây bắt tội phạm, vì thế rất nguy hiểm không thể đi vào.
- Nói nhảm! Tội phạm có thể quan trọng hơn nhiệm vụ quân sự sao? Có tội phạm nào có gan tới tìm Liệp Báo gây phiền toái, chán sống rồi sao! Mau tránh ra đi! Làm trễ thời gian sẽ bắt luôn anh đấy.
Tề Thiên tức giận quát ầm lên, ra lệnh cho mấy lính đặc nhiệm tiến lên đẩy xe của cảnh sát vũ trang ra.
Mấy cảnh sát vũ trang chỉ biết đứng ngây ra nhìn mấy chiếc xe quân sự phả khói mù mịt tiến vào công viên.
- Vương Tín, vừa rồi tiến vào có phải là binh đoàn Liệp Báo? Bà nội ơi, lợi hại a!
Một cảnh sát vũ trang mập mạp vỗ vỗ ngực, vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
- Đừng nói nhiều Cổ Hóa, tôi phải nhanh chóng báo cáo cho lãnh đạo, nếu không lại bảo chúng ta thả người đi lung tung vào công viên thì phiền phức to rồi.
Thượng úy Phương Chấn Lâm hoảng hốt, vội vàng cầm máy bộ đàm báo cáo:
- Đội trưởng, có một đoàn tự xưng là lính đặc nhiệm Liệp Báo của quân khu Lĩnh Nam, người dẫn đầu là một thiếu tá, tên là Tề Thiên, đi trên năm chiếc xe quân sự màu xanh tiến vào công viên Kê Công sơn, nói là thi hành nhiệm vụ quân sự khẩn cấp. Tôi đã xem qua giấy chứng nhận, chắc chắn là thật nên không thể ngăn được.
- Cậu làm sao thế mà đi cản Liệp Báo. Có bị thương không? Cản cái rắm! Muốn chết cũng không nên đi làm như vậy chứ. Vừa rồi thiếu tá Tề đó chắc là lành tính đấy, nếu không chắc là mấy người các cậu đã vào nằm viện rồi.
Đội trưởng khẽ mắng, nghĩ xong còn muốn bật cười.
- Vậy...... Đội trưởng......Nếu cục trưởng Hồ của cục an ninh và cục trưởng Chu bên cục công an hỏi thì làm sao? Bị đánh thì không, tuy nhiên cũng bị dọa cho mất vía. Vừa rồi nếu Vương Tín không lùi kịp thì đã bị ăn một báng súng tự động rồi.
Xem ra Thượng úy này rất có trách nhiệm, lại có vẻ thật thà chất phác.
- Không nên để ý bọn họ, nếu bọn họ muốn cản thì tự mình đi đi, chúng ta không cần làm người chết thế, để tôi báo lên là được. Nhớ phải động viên Vương Tín, đừng để ảnh hưởng tinh thần.
Tuy nhiên tôi nhấn mạnh lần nữa với anh, đám người đó đúng là dám nổ súng đấy, nên họ có làm gì trong công viên thì cũng coi như không nhìn thấy! Cho bọn họ thích làm gì thì làm, chúng ta chọc không nổi còn mang vạ thì khốn.
Người đội trưởng kia cũng không khẩn trương.
- Cái gì? Liệp Báo thi hành nhiệm vụ quân sự!
Hồ Bình và Chu Chính Dương đều kinh ngạc, thầm nghĩ “Làm sao trùng hợp như thế? Nếu như nói thằng ranh kia có quan hệ với Liệp Báo thì chắc là không thể nào, chắc là ngẫu nhiên thôi”
- Bỏ đi, bọn họ muốn thi hành nhiệm vụ quân sự thì để bọn họ làm đi, đừng để ý đến họ.
Hồ Bình và Chu Chính Dương sau khi ngạc nhiên thì cũng không để ý đến chuyện này.
Đoàn xe của Tề Thiên rất nhanh đã đến cầu Kê Công, toàn bộ sau khi xuống xe thì giả bộ triển khai đội hình, thực chất là làm ra một tuyến cảnh giới, còn lấy ra mấy trang bị, rất ra vẻ nghiệp vụ quân sự, nhanh chóng tìm kiếm tín hiệu điện thoại của Diệp Phàm.
Lô Vĩ và Lô Vân cùng mấy người lính dưới sự chỉ huy của Tề Thiên từ từ tiến về chỗ ẩn nấp của Diệp Phàm, không lâu sau thì hội hợp. Lô Vĩ lén đem một bộ quân trang đi vào một bụi cây cao ngang người cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm sau khi mặc vào thì đã là một quân nhân, mọi người cùng đi ra ngoài rồi trở về xe.
Bởi vì đám Tề Thiên khi đi đã cố ý đi lần lượt, lúc trở về cũng thế nên mười mấy cảnh sát vũ trang đứng đằng xa cũng không rõ là bao nhiêu người. Hơn nữa bọn họ cũng chỉ tò mò nhìn mà thôi, còn nếu để giám sát thì quả thực không dám.
Trở lại trong xe.
- Vĩ, không ngờ đại ca đây lại phải nhờ mấy em đến cứu,**!
Diệp Phàm rốt cục thở phào, chửi tục một câu rồi. Hai bác sĩ quân y trong xe vội vàng yêu cầu hắn cởi quần áo ra kiểm tra một chút. Tuy nhiên khi Diệp Phàm vừa thấy trong hai bác sĩ quân y có một nữ bác sĩ xinh đẹp thì cũng hơi ngại ngần.
- Thủ trưởng, chúng tôi chịu trách nhiệm an toàn thân thể của ngài nên xin lập tức cởi quần áo. Nếu như bị cảm lạnh thì thật phiền toái.
Một trong hai bác sĩ là một người nam chừng 30 tuổi đứng trong xe chào theo kiểu quân đội, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
- Cái này.....để bảo vị nữ đồng chí kia ra ngoài đã......
Diệp Phàm đỏ bừng mặt.
- Hừ! Thủ trưởng, anh kỳ thị nữ giới đấy. Tôi tên là Trần Yến Như, trước kia công tác ở bệnh viện, cho dù là một vài Thiếu tướng, Trung tướng đến đó cũng cởi quần áo, đây là công việc của tôi.
Trần Yến Như Mi nhướng mày có vẻ hơi tức giận, ý tứ không cần nói cũng biết, người ta là tướng quân cũng phải cởi quần áo, một thiếu tá cũng đòi lên mặt cái gì.
- Thủ trưởng, tôi tên là Cổ Lực, là phó viện trưởng quân y viện của Liệp Báo. Trần Yến Như tuy chỉ mới 26 tuổi nhưng đã tốt nghiệp bác sĩ ngoại khoa đại học y khoa Phục Đán.
Cổ Lực vội vàng giảng hòa, dù sao cũng là lãnh đạo nên khéo đưa đẩy, lúc đi ra đây phó đoàn trưởng Mã đã căn dặn nhất định tôn trọng thủ trưởng.
Phó viện trưởng Cổ Lực dù gì cũng là một sĩ quan cấp bậc Trung tá, còn cao hơn cả Diệp Phàm. Tuy nhiên chức vụ của Diệp Phàm lại là cố vấn của Liệp Báo, cùng cấp với phó đoàn trưởng Mã , cũng có thể coi như là lãnh đạo của Cổ Lực.
Diệp Phàm bất đắc dĩ phải đồng ý, thầm nghĩ “ **! Cởi thì cởi, anh đây mà phải sợ một người con gái sao. Làm khó biết đâu cô ta còn dám đè mình ra để lột ấy chứ”
Hắn bắt đầu đưa tay lên cởi quần áo, tuy nhiên người giật mình bây giờ lại là Trần Yến Như vì cô thấy Diệp Phàm bị thương quá nặng, mệt đến độ kéo khóa quần áo mấy lần còn chưa được.
Cô liền đi nhanh đến giúp hắn cởi quần áo rồi tiện tay cởi cả quần lót, nào ngờ Diệp Phàm đang mệt mà bị Trần Yến Như chạm vào chỗ đó thì dần dần
Dựng lên. Hắn đang muốn tìm một cái lỗ để chui xuống thì Trần Yến Như đưa tay vỗ một cái, mặt không hề đổi sắc:
- Đã bị thương đến bộ dạng này rồi mà vẫn còn khỏe nhỉ, còn không bằng để chút tinh lực đó đi dưỡng thương đi, hừ! Đàn ông các anh đó, suốt ngày nghĩ những cái gì không biết.
Đã thế còn chưa đủ đưa tay véo một cái, đế thêm:- Không tệ! Còn chưa từng thấy qua cái nào lớn như thế, so với mấy tướng quân còn lợi hại hơn, chứng tỏ thân thể anh mạnh đấy. Sinh long hoạt hổ ......
“ Bà cô của tôi à! Anh thật chưa từng thấy ai bạo gan như em, đúng là mở rộng tầm mắt”, Diệp Phàm nghĩ thầm nhưng không dám lên tiếng, kỳ quái là cái kia bị Trần Yến Như chạm tay vào thật sự kiên quyết không chịu cúi đầu làm hắn gấp gáp đến toát mồ hôi.
- Ha ha! Đừng khẩn trương, Trần Yến Như thấy vậy đã nhiều rồi.
Cổ Lực đứng bên cạnh vừa giúp Diệp Phàm rửa vết thương vừa an ủi:
- Thủ trưởng, anh bị thương cũng nhiều đấy, có trên mười vết thương, để chúng tôi tạm sơ cứu xong rồi sau này xử lý kỹ hơn nhé.
Xong chuyện, Diệp Phàm liếc Trần Yến Như một cái cười nói:
- Cám ơn, tiểu thư Trần tiểu thư, ha ha...... Tay cô đúng là rất mềm, rất thoải mái, sau này có bệnh sẽ đến tìm cô sờ nhé! Ha ha.
Nói xong cười phá lên xuống xe, Trần Yến Như cũng hơi ngượng ngùng, quay mặt đi mắng thầm,” Sắc lang”
- Yến Như, như thế nào, tôi đã nói với cô rồi, quan quân Liệp Báo đều là tinh anh, đều là hảo hán, khí phách mười phần, ai! Đáng lẽ cô không nên cố chấp tới đây mà cứ ở trong bệnh viện thì hay không.
Phó viện trưởng nói đùa an ủi.
- Cái gì mà hảo hán, tất cả đều là sắc lang, tôi cứ tới đấy! Có cái gì đáng sợ nào, chẳng lẽ dám ăn tôi à. Bọn họ dù nói thế nào cũng là quân nhân, quân nhân! Hừ!
Trần Yến Như cắn chặt môi, thầm nghĩ, “Họ Diệp, nhớ tôi đấy. Sau này bản cô nương lại không đem cái đồ vật kia bẻ đi xem anh còn dám càn rỡ không. Tuy nhiên phải nói cái kia của hắn cũng thật lớn, phải gấp đôi bình thường, giống như một củ cải vậy......”
Trần Yến Như nghĩ tới đây thì trong lòng bất giác có chút nóng lên, trái tim đóng băng đã mười năm lại có khuynh hướng tan rã, vùng cỏ thơm toát ra nhuận khí nhè nhẹ.....
- Trở về nào.
Diệp Phàm nghiêm mặt hừ nói.
Năm chiếc xe lại rầm rộ xông ra cổng công viên Kê Công sơn. Lần này mấy cảnh sát vũ trang rất thông minh, vừa nhìn thấy đoàn xe đã đánh xe của mình tránh ra, thấy Liệp Báo đi qua còn đứng nghiêm tiến hành chào theo tiêu chuẩn quân đội.
- Két!
Chiếc xe đi đầu đột nhiên ngừng lại, Diệp Phàm ló đầu ra hỏi:
- Ai chỉ huy, tới đây!
- Báo cáo thủ trưởng, tôi tên là Phương Chấn Lâm, là tiểu đội trưởng thuộc trung đội ba, đại đội ba cảnh sát vũ trang Mặc hương, nhận lệnh canh giữ ở cửa công viên Kê Công sơn phòng ngừa tội phạm chạy trốn.
Phương Chấn Lâm nheo mắt, nghĩ là thủ trưởng Liệp Báo muốn tìm hiểu nên đứng nghiêm báo cáo, thầm nghĩ nếu mình thành thật có lẽ họ sẽ bỏ qua.
- Ha ha! Đồng chí thượng úy, rất có trách nhiệm . Tiếp tục chờ đợi, tuyệt đối không thể để tội phạm chạy thoát.
Diệp Phàm nghiêm túc khích lệ, quay sang nói với Lô Vĩ:
- Đồng chí Lô Vĩ, cho các đồng chí kia mỗi người một bao thuốc ngon, trời lạnh thế kia có được điếu thuốc cũng ấm người.