Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Hừ! Thiên hạ này vẫn còn là thiên hạ của Đảng.
Không cần sợ! Tôi sẽ giữ bí mật, nếu bọn người giám đốc Hoàng tìm cậu gây chuyện thì cậu cứ gọi điện cho tôi.
Diệp Phàm cố gắng cổ vũ Trần Nhị Ngưu:
- Nếu sau này cậu còn phát hiện ra chứng cớ gì mới.
Chúng ta hẹn gặp nhau trong cung Chung Húc Thánh Quân là được rồi, thường xuyên tới đây cậu không sợ chứ?
- Sợ gì! Nếu thật sự có quỷ trên đời này, người xấu còn có thể sống được sao?
Trần Nhị Ngưu thật ra cũng là ngụy biện, nhưng sau khi nghe cảm thấy thật sự có đạo lý.
Nếu thật sự có quỷ hồn thì người nào đó bị hãm hại nhất định sẽ tìm người hại chết hắn để báo thù.
Hai người nói chuyện một hồi nháy mắt đã gần 6 giờ sáng, Trần Nhị Ngưu bỏ đi trước.
Có lẽ y vẫn có chút lo lắng có người nhìn thấy, Diệp Phàm ngược lại rất hiếu kì về Quỷ Anh Than này.
Nhưng đêm nay hình như không nghe thấy tiếng quỷ trẻ con nào đang gọi liền quay lại trong xe ôm Phạm Xuân Hương ngủ một giấc cho đến khoảng 7 giờ trời sáng rõ mới xuống xe trèo lên trên ngọn núi nhỏ bên đường.
Trên núi có rất nhiều loại cây cối, đứng ở trên cao nhìn trong cốc, nhất thời cảm giác rất thư thái.
- Thiên nhiên! Thiên nhiên tốt thật!
Diệp Phàm lẩm bẩm, thiếu chút nữa khua chân múa tay vui sướng vì hắn phát hiện Quỷ Anh Than này cơ bản chính là một khu đất hoang vô cùng lớn.
Liếc mắt căn bản không nhìn thấy bên trong rút cuộc dài bao nhiêu, ở giữa bãi có một dòng suối nhỏ rộng rãi khoảng 50m, chia toàn bộ Quỷ Anh Than làm hai nửa, mỗi bên rộng chừng mấy trăm mét.
Diệp Phàm vội vàng xuống núi, bảo Phạm Xuân hương quay về trước, ở đây dù sao cũng cách thị trấn không xa, hắn lái xe đưa cô đến chỗ xung quanh có người rồi quay lại chỗ cũ rồi cứ thế men theo đường nhỏ vào trong.
Khe núi này rất lớn, hai bên dòng suối nhỏ là hai vùng thiên nhiên hoang dã, cỏ hoang mọc đầy.
Đi 4 ngàn thước đến bãi đất vắng vẻ mới dần dần trở nên hẹp lại, tuy nhiên sườn núi chỗ tiếp giáp bãi đất này cũng không cao lắm, khoảng hai mươi, ba mươi thước.
Càng đi đến chỗ xa thì càng cao, toàn là do nham thạch màu xanh lộ ra bên ngoài tạo thành, tầng đất rất mỏng, mọc ra những lùm cây cối bụi rậm thấp bé.
Đây quả thực chính là khu vực tự nhiên, Diệp Phàm tại sao lại vui mừng như điên như vậy? Vì hắn cảm thấy nếu có thể chuyển nhà máy giấy Ngư Dương đến đây, quả thực chính là ý trời, hơn nữa hai bờ sông đều có thể xây dựng nhà máy.
Xây mười mấy nhà máy cũng không thành vấn đề, nếu có thể làm một khu quy hoạch mô hình nhỏ của Lâm Tuyền thì càng hoàn mỹ.
Đương nhiên cũng không thể gọi là khu quy hoạch, mà chỉ có thể nói là khu nhà máy tập trung.
Hơn nữa nơi này là bãi đất vắng vẻ, toàn bộ đều là vật vô chủ, đất đai của quốc gia, đoán chừng ngay cả tiền đất xây dựng cũng giảm xuống.
Diệp Phàm suy nghĩ một lát cảm thấy xác định sẽ không dễ dàng như vậy, vì nơi này nếu đã gọi là Quỷ Anh Than chứng tỏ người Lâm Tuyền rất sợ nơi này.
Thỉnh thoảng có những thứ mê tín còn lớn hơn uy lực của khoa học, vấn đề quan trọng là nhà máy chuyển đến đây, công nhân của nhà máy giấy có chịu hay không.
Nếu mọi người đều sợ ma, đều phản đối thì còn làm gì nữa.
Đây mới là trở ngại lớn nhất, bằng không nơi tốt như vậy sớm đã bị người Lâm Tuyền khai phá trồng cây trà rồi, làm gì còn để lại cho Diệp Phàm nhặt lấy.
Đây thật sự là vấn đề lớn? Người ở nông thôn rất mê tín, nếu mọi người không đồng ý chuyển tới khiến công nhân gây chuyện thì phiền phức lớn.
Sức mạnh của quần chúng là lớn nhất, Diệp Phàm đã lĩnh hội rất sâu sắc vấn đề này.
Lần trước khi mình xui xẻo bị Phó cục trưởng Cổ của Cục công an huyện bắt đi, Lý Tuyên Thạch đã tổ chức hơn một ngàn người đến trụ sở huyện ngồi thị uy phản đối, khiến Bí thư Lý Hồng Dương và Chủ tịch huyện Trương Tào Trung bị hù dọa đến toát mồ hôi lạnh, đây là thứ mà người làm quan sợ nhất.
Diệp Phàm ngơ ngác ngồi ở khe suối suy nghĩ suốt hai tiếng, gọi điện thoại cho Tề Thiên, kêu hắn thông báo cho Phạm Bằng, để anh chàng đó lại nói chuyện một chút với anh họ Chu Quân Nghĩa ở đài truyền hình, làm phiền anh ta một lần nữa tới quay phim chụp ảnh nhà máy giấy Ngư Dương và Quỷ Anh Than.
Ý nghĩ của Diệp Phàm chính là nhân cơ hội bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền dứt khoát đem chuyện liên quan đến nhà máy giấy Ngư Dương và khu nhà máy mô hình nhỏ Quỷ Anh Than giải quyết xong.
Tề Thiên nghe thấy cũng vô cùng tò mò, thuận miệng nói một câu:
- Chuyện này cũng không dễ đâu, đại ca, em thấy anh hồ đồ mất rồi. Nếu đã có là quỷ con vậy kêu chúng ta đi bắt quỷ con ra thì sao, ha ha ha.
Muốn đánh tan sự nghi ngờ của công nhân thì phải bốc thuốc đúng bệnh, nếu điều tra bí mật của quỷ con kêu khóc, chân tướng lộ rõ thì ai còn sợ nó nữa
- Đúng, đúng, đúng là tôi hồ đồ rồi, thằng ranh cậu, đầu óc thật là linh hoạt.
Vậy tối nay cùng xuống đây bắt quỷ thì thế nào? Bố mày thật sự muốn bắt được mấy con quỷ cho người của nhà máy giấy xem xem
Diệp Phàm cười ha hả
- Đúng vậy thủ trưởng! Đoàn trưởng Thiết ra lệnh cho tôi hôm nay phải mang thuốc tới, chuyện này thật đúng lúc, không cần phải bịa ra lý do để mời
Tề Thiên nói xong cười tinh quái:
- Đại ca, anh thật là ghê gớm, lại dám ép dầu trên người Đoàn trưởng Thiết.
- Tôi chỉ là làm cu li, giúp đám anh em tốt các cậu đường chạy thôi, ài!
Diệp Phàm thở dài buông điện thoại.
- Không nhìn thấy bộ mặt thật, chỉ do người đang ở trong cuộc. Xem ra mình là người trong cuộc, loại hành động này cần phải có người ngoài tới giúp đỡ.
Diệp Phàm thở dài nói.
Quay lại phòng mình ở trụ sở chính quyền, Diệp Phàm đóng cửa lại bắt đầu mở túi giấy ra.
Phát hiện bên trong ngoài một tập hóa đơn dày ra còn có một quyển chứng từ, bên trong hóa đơn có ba phần có hóa đơn thật, gần bảy phần là đồ photo.
Từ chủng loại hóa đơn thì thấy rất đa dạng, thủ đoạn chi trả gì đều có, Diệp Phàm nhìn mà trợn mắt líu lưỡi, thầm nghĩ, “ Đáng học tập! Thật là mở rộng tầm mắt! cái đầu của tên giám đốc Hoàng Hải Bình này thật là nhanh nhạy.”
Đối chiếu hóa đơn và chứng từ, cuối cùng phát hiện thủ đoạn bên trong. Ví dụ chi phí đến huyện đi nhà tắm, phòng mát xa, tiệm uốn tóc đều hết thành hóa đơn chính thức của khách sạn Ngư Dương.
Loại thủ pháp treo đầu dê bán thịt chó này là bình thường nhất, là một trong những thủ đoạn thịnh hành nhất trong giới quan trường Trung Quốc trước mắt.
Nhưng người kiểm toán loại hóa đơn này nếu tinh ý một chút nhất định sẽ phát hiện ra vấn đề, ví dụ ngày 1 tháng 6 Quốc tế thiếu nhi năm nay, Hoàng Hải Bình đại diện cho nhà máy giấy Ngư Dương đi tặng quà hộp bút, đồ chơi…cho mấy trường tiểu học lân cận xung quanh.
Chi phí ăn ở một đêm ở khách sạn Ngư Dương cao hơn 2000 tệ, làm sao có thể phát sinh loại chuyện hoang đường này chứ.
Phòng đắt nhất trong khách sạn huyện Ngư Dương một đêm cũng chỉ có 200 tệ, hơn 2000 tệ này lẽ nào một người phải ngủ tới 10 phòng sao? Thật sự vô cùng buồn cười, hóa đơn đểu như vậy cuối cùng nộp lên đơn vị cấp trên của nhà máy giấy Ngư Dương, cũng chính là nhân viên công tác do phòng thương mại huyện phái tới kiểm tra sổ sách sẽ xét duyệt qua, tỏ rõ bên trong có bao nhiêu trò mờ ám, thường xuyên nói quan viên là sâu mọt, đây chính là chiêu thuật của những con sâu một này gặm nhấm tài sản quốc gia.
Số tiền Hoàng Hải Bình ở một đêm trị giá bằng tiền lương một năm của công nhân nhà máy giấy bình thường.
Nghe nói nhà của Hoàng Hải Bình ở trên huyện, vậy tại sao phải tới khách sạn ở, chuyện này thật sự là có chút mờ ám nhưng đây cũng chỉ là thủ đoạn nhỏ thường dùng của các quan viên.
Chuyện này Diệp Phàm không muốn đi điều tra, hắn chỉ muốn bắt được những chuyện lớn hơn một chút là được, dù sao mình cũng không phải ở Cục kiểm tra, cũng không có nhiều thời gian và sức lực như vậy.
Bên trong có một bút toán chứng từ rất lớn, thu hút sự chú ý của Diệp Phàm.
Trong chứng từ rõ ràng ghi là ngày 2 tháng 3 năm 1995, nhà máy giấy Ngư Dương từng xuất xưởng mấy xe chở giấy bán giấy các tông cho một người tên là Long Hưng ở Thủy Châu, tổng giá trị đạt đến khoảng 65 vạn, lúc ấy sau khi chỉ thu về 10 vạn tiền đặt cọc thì không thấy lấy tiền về.
Nhưng gần đây trong sổ cái thu chi của nhà máy giấy tuyệt đối không có bút toán lớn như vậy.
Vì 65 vạn dù sao cũng là con số lớn, trí nhớ của Diệp Phàm lại cực tốt, lúc ấy nghe giám đốc sở Tài chính Trịnh Lực Văn từng báo cáo mấy lần.
Không nghe nói khách hàng lớn còn thiếu nhà máy giấy Ngư Dương số tiền lớn 60 vạn
Thật ra số tiền bút toán nhỏ một vạn, hai vạn, ba vạn hợp lại thành năm, năm sáu chục vạn vẫn chưa thu về cũng xem như là khoản nợ tam giác rồi.
Số tiền đó đi chỗ nào rồi? Lẽ nào đã thu về mà không nhập sổ sách, hoặc là căn bản không có thu về, hoặc là vốn dĩ không có chuyện này.
Cuốn chứng từ này là giả, Trần Nhị Ngưu nghe tin vỉa hè rồi ghi chép linh tinh?
Diệp Phàm cứ quanh quẩn với những suy nghĩ này trong đầu rồi quyết định xem đây là lý do đột phá để đi điều tra, xem xem ai là người đang nói dối.
- Lực Văn, cậu lập tức đưa sổ sách kiểm tra của nhà máy giấy cho tôi, xem xem ở trong có phải có ghi chép giao dịch nhà máy giấy các tông Long Hưng ở Thủy Châu không?
Diệp Phàm hỏi.
- Được, Bí thư Diệp, tôi lập tức đi kiểm tra
.Trịnh Lực Văn rất nghe lời hắn.
Tổ công tác nhà máy giấy đã thành lập, không quá mười người, Diệp Phàm bổ nhiệm Trịnh Lực Văn làm Phó tổ trưởng.
Đoàn Hải của tổ công tác đập Thiên Thủy cũng là Phó tổ trưởng, hai người hợp lại chịu trách nhiệm công tác thanh tra hàng ngày
Đoàn Hải trước kia làm ở huyện ủy, có vài phương diện y thật sự rất khá, hai người dẫn theo tổ công tác đã thanh tra hai đợt nhà máy giấy Ngư Dương, nhưng không phát hiện ra chỗ nào kỳ lạ.
Cuối cùng hạch toán chuẩn xác một chút, cho ra bản khai như sau: Công nhân viên chính thức của nhà máy giấy Ngư Dương là 685 người, công nhân hợp đồng là 320 người, công nhân tạm thời là 225 người, cộng lại số người đạt tới 1230 người.
Trang bị máy móc thêm nhà xưởng trừ đi chi phí khấu hao, định giá 200 vạn, đất xây dựng định giá 200 vạn, tất cả tổng tài sản định giá 400 vạn.
Nợ ngân hàng và nguyên vật liệu gốc, máy móc thiết bị…chi phí cộng lại 400 vạn, tiền lương thiếu công nhân, chi phí thuốc men cộng lại 200 vạn, cứ như vậy so sánh đối chiếu thì nhà máy giấy Ngư Dương trên thực tế đang thiếu nợ hơn 200 vạn, là một điển hình của xí nghiệp thiếu nợ hỗn loạn.
Lãnh đạo huyện cũng tạo điều kiện góp vốn, nên không thể theo đó khai trừ một công nhân nào cả, trừ phi họ vi phạm điều lệ công xưởng hoặc là phạm pháp mới được.
Tình hình trước mắt như vậy nhìn qua cũng không có kẻ ngốc nào muốn bơm tiền vào nhà máy giấy Ngư Dương, Diệp Phàm nhìn đống giấy tờ sổ sách lộn xộn mà đầu trướng lên còn to hơn đầu heo.
Loại cục diện rối rắm này làm sao giải quyết, nhưng khi nhìn hóa đơn và sổ sách chi tiết rõ ràng của Trần Nhị Ngưu, lại dâng lên một tia hy vọng.
Có lẽ lần đầu tiên chỉ là tiếp xúc mang tính chất thăm dò của Trần Nhị Ngưu, đoán chừng trò mèo trong tay Hoàng Hải Bình không chỉ dừng ở đây, Diệp Phàm cũng đành phải tạm thời làm một ngư ông, chờ Trần Nhị Ngưu nghĩ thông suốt, giao lại cho mình toàn bộ lá bài chưa lật thì mới quyết định tiếp được.
Giữa lúc đang lo lắng thì Trịnh Lực Văn gọi điện tới, nói là đã thanh tra rồi.
Ngày 2 tháng 3 năm nay quả thực xuất xưởng một khối lượng hàng, là phân nhóm vận chuyển đến nhà máy giấy Long Hưng của Thủy Châu.
Lượng mua bán lúc đó là 15 vạn, đã thu về tiền đặt cọc 10 vạn, còn có 5 vạn thiếu nợ vẫn chưa thu về.
- Mẹ kiếp! Giá trị mua bán 65 vạn mà có thể đổi thành 15 vạn, số tiền hàng này xử lý quá kém.
Cuối cùng là người nào nói dối, chỉ có thể sau khi tới nhà máy giấy Long Hưng ở Thủy Châu điều tra mới biết được.
Nhưng muốn điều tra chân tướng là tương đối khó, không dễ dàng, có lẽ hhv và nhà máy giấy Long Hưng có giao dịch lâu dài, giải quyết những thứ không thể lộ ra ngoài sáng này hơi có chút khó làm.
Diệp Phàm không kìm được, sau khi mắng chửi một hồi lâu, phục hồi lại tinh thần lẩm bẩm nói:
- Mẹ nó! Có thể báo cáo gian dối như vậy, thì hạng mục lớn báo cáo sai sự thật đoán chừng cũng không ít.
Nhà máy giấy Ngư Dương từ chủ nhiệm phân xưởng đến trưởng phòng tiêu thụ, đều bị xưởng trưởng Hoàng Hải Bình một tay khống chế rồi.
Nơi này quả thực chính là một cái lưới lớn, rắc rối phức tạp, đoán chừng còn dính dáng đến một số quan viên trên huyện.
Hoàng Hải Bình chính là một con nhện chủ trận bên trong lưới.
Ài! Mình chỉ có thể làm một con bọ ngựa ăn nhện thôi.
Diệp Phàm than thở không thôi, rất là phiền lòng.
Vừa đến phòng làm việc Đảng chính thì chủ nhiệm Vương Nguyên Thành tới trình bày về chuyện nhân tình phương diện nhân sự, Diệp Phàm nghe xong cũng gật đầu đồng ý.
Không lâu sau đám người Thiết Minh Hạ, Tiếu Trường Hà cũng lục tục kéo tới cũng hi vọng Phó bí thư Diệp có thể chiếu cố tới một số đồng nghiệp của mình ở xã Khanh Hương, Diệp Phàm dĩ nhiên cũng đáp ứng.
Mâu Dũng đến rất dứt khoát, thẳng thắn mở một tờ danh sách bổ nhiệm và miễn nhiễm nhân sự đề nghị Phó bí thư Diệp khi suy nghĩ sắp xếp nhân sự thì suy nghĩ cẩn thận một chút, có thể dựa vào tờ giấy này, thiếu chút nữa khiến Diệp Phàm tức đến nổ phổi, cuối cùng lưu lại một nửa để nghiên cứu
Khúc Anh Hà, chủ nhiệm chính thức ban tổ chức nơi quan trọng trực tiếp quản lý nhân sự cũng đưa lên một tờ bảng biểu, là do Phó chủ nhiệm ban tổ chức Lý Xuân Thủy đưa tới, vì chủ nhiệm là do Khúc Anh Hà kiêm nhiệm.
Diệp Phàm lật ra xem một lát, phát hiện hầu như bao phủ hơn một nửa các phòng, các ban của Lâm Tuyền, và các sở trực thuộc thị trấn.
- Xuân Thủy, danh sách này là em và Phó chủ tịch thị trấn Khúc cùng bàn bạc làm đúng không?
Diệp Phàm có chút tức giận vì có mấy phòng đã bị Bí thư Tần và Chủ tịch thị trấn Mâu và mấy Phó chủ tịch thị trấn cướp đi rồi, Khúc Anh Hà còn bố trí người là có ý tứ gì.
Đây không phải là ép mình đã đáp ứng chuyện của người khác lại phải suy nghĩ lại một lần nữa? Trước đó mình đã mở tờ danh sách đưa cho Xuân Thủy xem qua trước khi chuyện xảy ra rồi, ai ngờ ban tổ chức lại không để ý, đây đúng là có ý bức vua thoái vị.
- Phó bí thư Diệp, tôi cũng không còn cách nào.
Bên trong có hai phòng ban là tôi kiến nghị, những cái khác đều là phó chủ tịch thị trấn Khúc trực tiếp sắp xếp, tôi cũng đành phải nộp lên cho ngài.
Lý Xuân Thủy có chút dáng vẻ sợ hãi, rất oan ức nói.
Diệp Phàm dứt khoát cầm bút lên gạch sạch ‘xoẹt xoẹt xoẹt’ mấy vị trí đã bị cướp đi, đặt bút xuống, nói :
- Cầm về kêu Phó chủ tịch Khúc suy nghĩ lại một lần nữa, sắp xếp cho hợp lý.
Căn cứ vào năng lực, thành tích, sở trường của mỗi người mà sắp xếp công tác cho thích hợp.
Mười mấy phút trôi qua, hắn phát hiện Xuân Thủy đã cầm bản danh sách bị gạch rất nhiều vị trí nhân viên, yên lặng đứng ở bàn đối diện.
Diệp Phàm ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì thấy Lý Xuân Thủy đã ướt nhòe nước mắt.
- Làm sao vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi…tôi không làm nữa, mấy ngày nay ngày nào cũng có mấy đoàn dài xếp hàng trước bàn tôi, ngay cả đi vệ sinh cũng có người đuổi theo vào xin sắp xếp cho mình vị trí tốt.
Sắp xếp vị trí cũng sắp xếp đến điên đầu rồi, vị trí thì nhiều như vậy, số người cũng có đến mấy trăm người.
Số người của thị trấn Lâm Tuyền chúng ta là 323 người, xã Khanh Hương cũng có 151 người.
Cộng lại là 474 người, nhưng vị trí thì có bao nhiêu, tính đi tính lại cũng chỉ có 50 vị trí chủ nhiệm phòng cộng thêm phó chủ nhiệm.
Đem gần 500 người sắp xếp vào 50 vị trí, sắp bị đánh vỡ đầu rồi
Lý Xuân Thủy vừa nói đến đây, Diệp Phàm không kìm được bật cười.
- Anh còn cười nữa, tôi sắp sợ đến chết rồi.
Lý Xuân Thủy bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái.
- Được rồi! Tôi không cười nữa, cô tiếp tục đi.
Diệp Phàm trở lại vẻ mặt nghiêm túc.
- Cương vị cũng giống nhau, phòng ban kém một chút thì không có ai đi, chỗ tốt thì kèn cựa vỡ đầu.
Phó chủ nhiệm Ban tổ chức như tôi giống một quả bóng, bị các Bí thư, chủ tịch thị trấn các anh đá đi đá lại.
Người này nói là phải sắp xếp ai, người kia lại chào hỏi nói là người nào đó là thân thích của họ.
Những người này ai tôi cũng không đắc tội được, tôi chỉ là một Ủy viên tổ chức nhỏ bé, chỉ là một con sâu nhỏ cấp thấp.
Tôi có cách gì chứ, những đại nhân vật như các anh, ai tôi cũng không dám đắc tội.
Vừa rồi em họ của tôi cũng bị anh gạch đi, tôi quay về nhất định bị cô ấy chửi cho mất mặt, tôi còn sống làm sao nữa? Không làm nổi nữa….tôi thật sự quá mệt mỏi rồi….
Lý Xuân Thủy lại tủi thân đến mức bỏ gánh không làm nữa, khi bắt đầu chỉ là nhỏ tiếng nghẹn ngào, một phút sau giọng nói bắt đầu lớn dần lên, phát triển đến cuối cùng trực tiếp khóc nức nở, nếu tiếp tục đoán chừng sẽ còn gào khóc, vai run bần bật, mũi cũng co lại, hù dọa đồng chí Diệp Phàm vội vàng xông lên phía trước khép cửa lại, tránh cho người ngoài nhìn thấy còn tưởng mình có phải ức hiếp gì Lý Xuân Thủy không, tạo ra tin đồn gì thì phiền toái.
Hắn đi tới trước mặt Lý Xuân Thủy, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai nhỏ của cô, hạ giọng an ủi:
- Xuân Thủy, làm việc chính là như vậy.
Đặc biệt là chúng ta vừa mới triển khai công tác sáp nhập xã vào thị trấn, xác định là vô cùng không như ý, phiền phức! Nhưng chuyện này có thể từ từ giải quyết, cô cũng đừng vội, chắc chắn sẽ có cách.
Chúng ta sắp xếp được một người là được một người, đừng nói là cô, áp lực của tôi còn lớn hơn cô, những thứ phải suy nghĩ quá nhiều, làm việc sao có thể thoải mái được chứ.
Chỉ cần sau khi sáp nhập vào thị trấn xong, thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Dưới sự an ủi của Diệp Phàm, Lý Xuân Thủy mềm nhũn ngã vào trong lòng anh Trư, khóc đến trời đất u ám, một lúc lâu mới bình tĩnh lại một chút.
- Xuân Thủy, khá hơn chút nào không?
Diệp Phàm nhẹ nhàng vuốt mái tóc thơm ngát của Xuân Thủy.
- Vâng.
Lý Xuân Thủy liếc nhìn Diệp Phàm, rời khỏi lồng ngực của người ta.
- Vừa rồi cô nói ai là em họ cô, tôi bổ sung cho cô.
Diệp Phàm cười nói.
Buổi trưa, Tề Thiên và Chu Quân Nghĩa cùng với Lô Vỹ đến thị trấn Lâm Tuyền, kỳ lạ là ngay cả MC đài truyền hình Vu Phi Phi cũng đi theo, nói là tò mò chuyện bắt quỷ.
Lô Vỹ cũng mang theo một vị khách quý, cũng chính là Sở Vân Y của thành phố Mặc Hương,bạn học của em gái Diệp Phàm ở ‘Học viện âm nhạc Thủy Châu’
Anh chàng này tiến triển nhanh thật, cũng không biết làm sao câu được.
Nghe nói khi Lô Vỹ ở thành phố Mặc Hương vừa vặn gặp Sở Vân Y về nhà chơi, dựa vào cái lưỡi dài ba tấc, lợi dụng sự hiếu kỳ của con gái để đưa đến đây chơi.
Sở Vân Y dáng người thanh tú, trong các hoa khôi của trường học viện âm nhạc Thủy Châu, mặc dù nói không bằng Ngọc Mộng Nạp Tuyết, nhưng cũng xếp vị trí thứ 10.
Chuyện này không hề đơn giản, phải biết rằng học viện âm nhạc Thủy Châu là nơi tập trung của mỹ nữ, giống như vương quốc của con gái, oanh oanh yến yến khiến người ta say đắm, là thiên đường của bọn đàn ông.