Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diệp Phàm chờ một lúc không thấy cô đưa tay ra thì cảm thấy hơi kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn thì thấy sắc mặt đỏ bừng của Ngọc Mộng Nạp Tuyết mới chợt nhớ ra là quen cô chưa được bao lâu, làm như vậy cũng hơi đường đột, vội vàng đưa tay về gãi đầu, nghĩ một lúc lại bước tới nói vẻ hơi ngượng:
- Ha ha, làm sao vậy? Cứ xem như anh là anh của em, em là bạn học với em gái anh nên anh cũng coi em là em gái, anh trai dắt tay em gái có gì buồn cười chứ.
- Ừ! Không có gì buồn cười cả.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết khẽ trả lời, tuy nhiên nghĩ lại thấy hình như không ổn, cảm thấy những lời này cũng hơi mập mờ, thầm nghĩ, “ Da mặt anh Diệp cũng dày quá chứ, gần bằng đáy nồi rồi, rõ ràng là muốn cầm tay rồi còn nói đường hoàng như thế, làm người ta rất khó có thể cự tuyệt.
Ngay cả chuyện anh em cũng nói ra, hiện giờ giữa nam và nữ ngoài anh em ruột ra còn có kiểu anh em nào nữa chứ, có mà anh em tình nhân ấy, thật quá xấu hổ đi, anh Diệp chắc là cũng đào hoa, mồm miệng dẻo quẹy”
Diệp Phàm không ngờ mình dày mặt lại khiến cho Ngọc Mộng Nạp Tuyết hoàn toàn mất đi hình tượng rực rỡ ban đầu, biến thành một kẻ đào hoa dẻo mỏ.
Cuối cùng Ngọc Mộng Nạp Tuyết vẫn đem bàn tay nhỏ bé đặt vào lòng bàn tay Diệp Phàm, tuy nhiên vẫn cảm thấy hơi e ngại, hơi run run, tuy nhiên qua một chốc lại cảm thấy bàn tay của hắn rất ấm áp.
Cô bỗng nhớ lại tối hôm trước tình cảnh mập mờ tối hôm trước khi anh Diệp tự mình bôi thuốc lên mặt liền cảm thấy bình tĩnh lại, hình tượng Diệp Phàm cũng dần khôi phục.
Lòng dạ của phụ nữ a, khó mà hiểu được! Hai người nắm tay đi dạo phố, tuy nhiên giữa hai bên vẫn cảm thấy hơi gò bó mất tự nhiên.
Diệp Phàm trong lòng hô to uất ức, sớm biết như thế thì tuyệt không nên đáp ứng Lô Vỹ rồi, quá là mất tự do.
Không biết từ lúc nào, Ngọc Mộng Nạp Tuyết đã lẳng lặng rút tay về, Diệp Phàm cũng tế nhị không nói tránh cho cô ngượng ngùng, cảm thấy hơi mất hứng, thầm nghĩ, “ Xem ra mị lực của mình vẫn chưa đủ a, không hề làm cô ấy có chút rung động, tuy nhiên mọi chuyện cũng nên để tự nhiên”.
- Nạp Tuyết, nhà em có mấy người?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Để em tính xem nào, cha mẹ, cô, anh chị em, dì, chị dâu, cũng nhiều đấy, chừng mười người.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết đang đưa tay ra đếm thì chợt nghe một giọng nói của một bé gái:
- Tiên sinh, mua mấy đóa hoa tặng bạn gái đi, loại hoa hồng lớn này màu đỏ như máu, hình như trái tim, như tình yêu của hai người vậy, luôn luôn đỏ rực.
- Chị, bọn chị không phải là…
Ngọc Mộng Nạp Tuyết đỏ bừng mặt, định nói không phải là tình nhân, nhưng lại liếc trộm Diệp Phàm một cái.
- Hi hi, đúng là không phải rồi.
Những cô gái nào yêu mạnh mẽ cũng sẽ nói như vậy, nói như vậy thì tiên sinh anh tuấn này sẽ càng thêm ân cần.
Nếu ngay cả đóa hoa cũng không nỡ mua thì còn có thể biểu hiện tình yêu sao, chị gái xinh đẹp nói có phải không?
Cô bé bán hoa rất dẻo miệng khiến Ngọc Mộng Nạp Tuyết á khẩu không trả lời được.
Chắc những lời này là người trong nhà dạy cho vì cô bé bán hoa trông cũng chỉ mới mười mấy tuổi, còn rất trẻ con.
Cô bé có gương mặt tròn, ánh mắt linh lợi, đeo một cái ba lô lớn rất tương phản với thân hình nhỏ bé.
Điều khiến người ta giật mình là quần áo trên người cô bé lại có nhãn hiệu rất nổi tiếng, chắc là phải đến ba, bốn trăm đồng một bộ.
Diệp Phàm cảm thấy thắc mắt, một nhân viên công tác bình thường mặc quần áo cùng lắm cũng chỉ đến một trăm đồng một bộ.
Cô bé này mặc quần áo nhãn hiệu nổi tiếng như vậy, làm sao tiền lương một tháng của nhân viên có thể mua được, tuyệt đối là con nhà có tiền.
Công chúa một nhà có tiền mà còn đi ra ngoài bán hoa kiếm lời, đây có lẽ là ham chơi. Hiện giờ có một vài thiên kim tiểu thư con nhà giàu cũng hay mặc quần áo nông dân để ra vẻ mình yêu tự nhiên, muốn thể nghiệm cuộc sống gian khổ, tuy nhiên cô bé trước mặt chắc không phải như vậy.
Hắn quyết định thử trước một chút rồi nói sau, nhất thời cũng cảm thấy yêu thích.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết nghe cô bé nói vậy thì trong lòng cũng hơi xao động, khẽ liếc Diệp Phàm, thầm nghĩ không biết hắn có mua thật hay không, vì quan hệ giữa mình và hắn đâu phải là tình nhân.
Nếu quả thực hắn mua thì đến lúc đó mình nhận cũng dở mà không nhận lại càng dở, chỉ sợ người ta dận giỗi, điều này cũng thật khó xử.
Hơn nữa cô lại lo lắng hắn không mua, như vậy nói rõ vị trí của mình trong lòng hắn không hề có.
Nạp Tuyết nhất thời đứng ngẩn ra, trong lòng suy nghĩ lung tung.
- Cô bé, em rất biết nói chuyện đấy, ha ha. Gói hết lại cho anh, muốn tặng dĩ nhiên phải tặng luôn cả trái tim cho người mình yêu phải không, cô bé.
Em thấy anh nói có đúng không?
Diệp Phàm cười quỷ dị, mười phần là bộ dạng anh hùng rơm, đây là bệnh chung của đàn ông.
- Cám ơn anh trai, em tên là Dư Thảo Thảo, sau này rảnh đến nhà em chơi.
Mẹ em đang bệnh nằm trên giường chờ tiền mua thuốc, anh đã cứu mẹ em rồi đấy, cám ơn!
Cô bé cảm ơn liên tục, nước mắt đã ứa ra trên vành mi, hình như sắp sửa quỳ xuống, xem ra không phải giả bộ.
Diệp Phàm vội vàng đưa tay ra đỡ, thầm nghĩ, “ Lại là con nhà nghèo, chắc quần áo trên người cô bé là do một nhà giàu nào đó bố thí, biết đâu là hàng đã dùng rồi, ai! Ngay cả chữa bệnh cũng không tiền, là quốc gia còn đang phát triển a, người nghèo như vậy ở thị trấn Lâm Tuyền còn chiếm tới tám phần”.
Diệp Phàm nghĩ tới khi còn bé có lần em trai cần làm tiểu phẫu tốn hơn một ngàn đồng đã khiến cho cha mình lo bạc đầu bởi vì trong nhà không có nên phải đi mượn, mà mượn cũng không dễ.
Khi đó tiền lương cha mẹ tăng lên cũng chỉ mới trên trăm đồng, hơn một ngàn đồng là một con số rất lớn.
- Em gái, trong nhà em có hoa nữa không?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Có! Còn có hơn ngàn bông.
Đang trồng trong vườn nhà em, đẹp lắm!
Cô bé đắc ý đáp, chắc là trong nhà áp dụng mô hình trang trại nhỏ.
- Đi! Đến vườn nhà em dạo một vòng đi, anh muốn tự mình hái hoa cho chị gái đây.
Mới vừa rồi không phải em nói là chị gái gì đó sao. Anh nghe rồi, dĩ nhiên là sẽ đối xử tốt với chị ấy.
Diệp Phàm lựa lời, nhân thể chiếm chút tiện nghi của Ngọc Mộng Nạp Tuyết, thật ra là ý đùa giỡn.
Hắn vừa nói vừa giúp cô bé mang cái ba lô vào trong xe rồi chạy về nhà cô bé.
Trong lòng Ngọc Mộng Nạp Tuyết cũng cảm thấy xao động, thầm nghĩ, “ Anh Diệp làm sao vậy, nói dễ nghe vậy chứ, có phải định gạt mình hay không, nếu anh Diệp thật lòng là tốt, ai”, nghĩ rồi lại liếc trộm Diệp Phàm.
- Dư Thảo Thảo, trong nhà của em còn những ai?
Diệp Phàm vừa lái xe vừa hỏi.
- Ông ngoại, bà ngoại, mẹ và em, còn có cậu em nữa.
Dư Thảo Thảo đáp rất thành thực .
- Vậy cha em đâu?
Ngọc Mộng Nạp Tuyết tò mò.
Diệp Phàm thầm nghĩ xong rồi, Dư Thảo Thảo không chịu nói cha chứng tỏ cha cô bé đã không còn.
Quả nhiên Dư Thảo Thảo vừa nghe thì sắc mặt nhất thời thay đổi trắng bệch, nước mắt rơi xuống như mưa:
- Cha em qua đời rồi, là bị người khác hại qua đời .
- Thật xin lỗi Thảo Thảo, chị gái không nên nói đến chuyện thương tâm của em, Thảo Thảo đừng khóc, là chị không tốt.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết cũng biết mình gây nên chuyện, vội vàng lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho Dư Thảo Thảo.
- Thảo Thảo, em kể cho anh nghe một chút làm sao mà cha em qua đời, chuyện này chắc là có oan khuất phải không?
Diệp Phàm giật mình.
- Cha em tên là Dư Minh Khế, ba năm trước mở một xưởng giấy nhỏ, sau đó bị người anh em kết nghĩa Trần Hổ Lâm của ông hại chết.
Y nói là có chuyện làm ăn, bảo cha em đứng ra bảo lãnh vay một khoản tiền.
Vào đầu năm nay, khoản tiền của Trần Hổ Lâm đến hạn phải trả.
Y nói là làm ăn thua lỗ không có tiền trả, cầu xin cha em trả tiền trước.
Cha em không còn cách gì nên đành phải bán xưởng giấy và đồ đạc trong nhà để trả ngân hàng, vì thế mà thiếu nợ người ta tới bảy, tám vạn, ngày nào cũng có người tới đòi.
Cha em lo nghĩ đến tái phát bệnh cũ rồi qua đời, trong nhà giờ chỉ còn mẹ em trồng ít hoa nuôi gia đình.
Mẹ em ngã bệnh nằm trên giường không có tiền vào bệnh viện, vì thế em phải mang hoa ra ngoài bán, cũng đã được một tuần rồi, trong nhà cậu cầm thuốc mà cũng không có tác dụng nhiều lắm, nếu như mẹ em qua đời rồi thì làm sao.
Dư Thảo Thảo vừa khóc vừa nói.
- Xưởng giấy!
Diệp Phàm nghe giật mình, hỏi:
- Thảo Thảo, đừng khóc nữa, xưởng giấy nhà em còn làm nữa không.