Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Các sĩ quan của Liệp Báo đều có tiếng sống là người của Liệp Báo, chết làm quỷ Liệp Báo.
- Mai nha đầu, sĩ quan tên là Diệp Phàm đó là một thiếu tá cố vấn của Liệp Báo chúng ta, do đích thân đoàn trưởng Thiết sắp xếp, chức vị đồng cấp với phó đoàn trưởng Mã, còn là người lãnh đạo trực tiếp của chúng ta, thuộc về mấy người quan trọng nhất của Liệp Báo .
Dương Luyện Liên cười nói.
- Dì thử tra cụ thể hơn xem như tuổi tác và gia thế hắn thế nào.
Mai Diệc Thu định điều tra rõ hơn để định đối sách, cô cũng không ngốc, năng lực biết người biết ta trăm trận trăm thắng dĩ nhiên là kiến thức quân sự tối thiểu.
- Không tra được, dì đăng nhập vào mạng thì được báo là hồ sơ mật, quyền hạn không đủ, chắc là cố vấn Diệp rất có lai lịch.
Dương Luyện Liên vừa nói thì suy nghĩ một lát rồi như phát hiện ra điều gì không ổn, thuận miệng hỏi:
- Nha đầu này, tại sao muốn tra hắn. Hắn chính là lãnh đạo chúng ta, không phải cháu nổi lòng xuân muốn kết bạn với hắn phải không?
Nếu là một lão già hom hem thì thảm rồi, tuy nhiên chắc cháu đã gặp qua hắn, nói cho dì biết đi. Nếu đúng thì khi gặp hắn dì sẽ nói góp thêm cho vài lời, ha ha ha
Dương Luyện Liên rất vui vẻ vì căn bản là hiểu lầm.
- Dì Dương, dì nói gì vậy, ai thèm làm bạn với hắn, một gã đàn ông xấu xa, có gì mà giỏi, hừ hừ.
Mai Diệc Thu cảm thấy hai má nóng bừng lên, sợ bị Dương Luyện Liên đùa lần nữa thì vội vàng cúp điện thoại, mắng thầm, “Muốn cùng làm bạn với mình à, chờ cho đàn ông trong thiên hạ chết hết đi, hừ!”
Tuy nhiên nghĩ đến vẻ mặt băng lạnh sát thần của đoàn trưởng Thiết, Mai Diệc Thu lại cảm thấy đắng ngắt, ngồi trên ghế sa *** một hồi lâu mới phục hồi tinh thần, uống cạn cả nửa bình nước, lẩm bẩm nói:
- Làm sao bây giờ, làm sao đây? Họ Diệp chết tiệt này, cái đồ đầu heo nhà ngươi đứng có trước mặt đoàn trưởng Thiết đâm chọc nhé, van ngươi đấy, ta sợ.
Mai Diệc Thu lúc này trông hết sức đáng thương, mặt mày tái nhợt, tâm tư loạn chuyển, trong lòng cảm thấy đủ cả chua cay mặn ngọt.
Một mình ngồi trong phòng uống rượu, không lâu sau thì cạn hết một chai, lảo đảo ra khỏi phòng hát Kính Tạc.
Vừa ra phòng hát, Tề Thiên có việc đi trước, trước khi đi còn nói nhỏ với Diệp Phàm:
- Đại ca, anh phải đề phòng Mai Diệc Thu và Hứa Thông, em trai của cô ấy bị đánh tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Còn Hứa Thông cũng rất xấu tính, bạn bè gã cũng vậy, anh cần phải cảnh giác.
- Ha ha, không có chuyện gì, đại ca của cậu là ai, một đám tôm tép thì sợ cái gì chứ?
Diệp Phàm gật đầu cười.
- Mai Tử, ngồi lên xe anh chở em về.
Diệp Phàm quay đầu lại bảo Mai Tử.
- Không, không được, em ngồi xe bus về được rồi.
Mai Tử vẫn còn cảm thấy sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, xem ra còn chưa hồi phục.
- Lên đây đi, anh còn một chuyện muốn nói với em.
Ánh mắt của Diệp Phàm rất chân thành.
- Vậy cũng tốt!
Mai Tử hơi nhăn nhó trèo lên xe.
- Mai Tử, sau này em định thế nào, phòng hát Kính Tạc thì chắc chắn không thể tiếp tục rồi.
Diệp Phàm hỏi.
- Không có chuyện gì, không có chỗ này thì chỗ khác, ai! Không đi không được, chị em em trong nhà vẫn chờ em gửi tiền về, nếu không ngay cả phí sinh hoạt hàng cũng không có.
Mai Tử lộ vẻ bất lực, sắc mặt ngày càng tái hơn.
- Mai Tử, không thể tiếp tục như vậy, chỗ giải trí ở đâu cũng vậy thôi. Nếu đi chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, có nhiều chuyện một thiếu nữ như em không thể chống lại, giống như tối nay nếu không gặp anh thì sẽ xảy ra chuyện gì chắc em biết rõ, ai!
Diệp Phàm thở dài nói, cuộc đời quả là không công bằng..
- Cũng hết cách rồi, em cũng đâu muốn đi, nhưng không đi thì sao có cơm ăn. Nếu có người làm nhục em thì em sẽ tự tử.
Mai Tử ứa nước mắt, ngay cả chữ tự tử cũng nói ra, trên mặt đầy vẻ kiên nghị.
- Như vậy đi, nếu em tin anh thì đi với anh đến chỗ này, có thể anh sẽ giúp được.
Diệp Phàm nói.
- Ông chủ Diệp, em tin anh.
Mai Tử gật đầu:
- Thật ra thì em cũng là một sinh viên đại học Hải Giang, vừa nhập học năm nay, chúng ta coi như đồng môn.
- Không ngờ đấy, em học hệ âm nhạc sao?
Diệp Phàm ngạc nhiên, không nghĩ tới lại có thể gặp được một đồng môn, thoáng cái mà mình đã là khóa trước rồi, trong lòng ít nhiều cảm thán.
- Ừ! Vũ đạo em cũng học, nhạc khí cũng thích, còn sở trường là hát.
Mai Tử thoáng tự hào, tuy nhiên vẻ buồn bã phảng phất trên mặt thật khiến người ta đau lòng.
Không lâu sau!
Xe chạy đến Sở Thiên các Diệp phủ, Mai Tử ngạc nhiên, hỏi:
- Ông chủ Diệp, đây là nhà anh sao?.
- Ừ! Anh cũng không thường xuyên ở đây.
Diệp Phàm gật đầu.
- Đẹp thật! So với một số biệt thự lớn thì thanh nhã hơn, lộ rõ phong vị xưa, đi bộ trong rừng ở đây thì thật là thoải mái, ở chỗ này luyện thanh đúng là lý tưởng.
Mai Tử sau khi xuống xe thì hết vuốt ve mấy bông hoa rồi lại hái mấy lá cây đưa lên miệng nhấm thử, giống như một đứa trẻ chưa lớn vậy.
Sau khi vào đại sảnh, dì Trương liền bưng trà lên, Trương thật ra là do Sở Thiên các thu xếp nhưng thật ra là một bà con xa của quản gia Trương, ở trong một những cửa hàng phía dưới.
Bình thường dì kiêm luôn việc quét dọn nhà cửa, mỗi khi Diệp Phàm trở về luôn có đồ đạc phục vụ sẵn, gần giống như gia nhân đời xưa.
Nghe nói Trương kể từ khi chồng mất liền ở vậy không tái giá, bảo một cô bé đến ở cùng, hiện giờ cô bé đang học năm đầu trung học.
Nhà của dì nằm ở căn cuối cùng trong dãy cửa hàng, gần sát với Sở Thiên các.
, chỉ cần đi qua mười mấy bậc đá là có thể vào nên cũng tiện quét dọn cho Sở Thiên các Diệp phủ.
Diệp Phàm cũng rất thỏa mãn với sự sắp xếp này, cửa hàng dưới chân núi và trên biệt thự đều có người trông coi, chắc là Nam Cung gia lúc đầu xây dựng cũng đã tính toán kỹ.
- Ông chủ Diệp, nhà của anh thật lịch thiệp trang nhã, hòa hợp với thiên nhiên.
Mai Tử khen.
- Ừ! Yêu thích nơi này không?
Diệp Phàm đặt mông ngồi lên chiếc ghế lót da hổ, cười nói.
- Yêu thích, tuy nhiên chắc là em không có phúc phận ở đây, tuy nhiên nhà của người nghèo chúng em cũng không tồi, tuy không thể so sánh với nhà giàu nhưng có cách sinh hoạt riêng của mình. Nhà chúng em ở thôn trang cũng rất xinh đẹp.
Mai Tử rất tự chủ, tuy nói yêu thích nhưng không hề mù quáng có mới nới cũ.
Đối với thái độ làm người của Mai Tử, Diệp Phàm cũng thầm gật đầu, những cô gái như nàng hiện giờ không nhiều lắm. Dựa vào giọng hát và thân hình của Mai Tử, nếu muốn kiếm tiền từ đàn ông chắc không phải là chuyện khó khăn gì.
- Mới vừa rồi nghe em nói có học đàn tranh, có thể biểu diễn một lần không, anh rất yêu thích cổ nhạc, thanh âm của nó nghe rất kỳ ảo.
Diệp Phàm cười nói.
- Có thể, em đàn rất hay đấy, ngay cả mấy giáo viên dạy cũng khen em như vậy.
Mai Tử về chuyện này rất tự tin.
- Được rồi! Được rồi, đem đàn ra cho cô Mai Tử đàn một khúc.
Diệp Phàm cũng cao hứng quay sang nói với Trương Cư Sơn, tiếp đó nói thêm:
- Trương, dì đi lấy mấy cái chén tới đây, tôi muốn uống rượu, mở một bình Mao Đài đi, hình như trong tủ có đấy.
Mao Tử đàn một khúc Cao sơn lưu thủy nghe thật mênh mang, như đóa u lan trong thâm cốc làm người say mê. Tiếng đàn dịu dàng trong biệt viện như thấm vào da thịt, Diệp Phàm và Trương Cư Sơn như mê mẩn, dĩ nhiên ở đây là do tiếng đàn chứ không phải do rượu Mao Đài.
- Trong quyển “Tây lâu kí bệnh ngộ” có nói: Thanh âm như bức họa, mỗi tiếng một nét, uyển chuyển vô cùng, núi cao sông sâu cùng hòa hợp. Tiếng đàn của cô Mai đúng là có loại phong tình này. Không tệ! Không tệ!
Diệp Phàm thuận miệng khen.
- Tiếng đàn của cô Mai làm tôi nhớ lại hồi còn bé, lúc thường xuyên vào núi kiếm củi, phảng phất đời người như mộng.
Trương Cư Sơn gật đầu.
- Tôi thì không biết nói cái gì, công tử, chỉ cảm thấy rất dễ nghe.
Trong mắt Trương hình như đã ứa nước mắt, chắc nghĩ đến chuyện gì thương tâm.
- Chị Mai, chị đàn hay quá, có thể dạy em đàn không.
Cô bé ngồi bên Trương chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói.
- Khiến mọi người chê cười rồi, thật ra thì ở hệ âm nhạc mọi người đều đàn như vậy cả, có là gì đâu.
Mai Tử khiêm nhường nói.
- Như vậy đi, Mai Tử, sau này em rảnh tới giúp Trương chăm sóc nhà cửa và vườn tược nhé.
Em đàn rất tốt, hát cũng được, vừa rồi nghe em nói còn học khiêu vũ, chắc là cũng rất khá.
Sau này có thời gian, anh sẽ xem xét kỹ thuật nhảy của em, thù lao một tháng một ngàn nhé, được không?
Diệp Phàm cười nói.
- Một ngàn đồng?
Mai Tử kêu lên thất thanh, chắc cho là giả.
- Làm sao? Có phải ít quá hay không, hay là em không muốn, tùy em quyết định nhé.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào Mai Tử.
- Không, không phải đâu Diệp tiên sinh, là nhiều lắm, nhân viên chính quyền ở quê em, tiền lương mỗi tháng chỉ có ba trăm thôi, cho nên…
Mai Tử vội vàng giải thích.
- Vậy là em đồng ý, cứ quyết định như vậy đi. Cư Sơn, ông trả trước bốn tháng tiền lương cho Mai Tử.
Diệp Phàm cười nói, thật ra hắn muốn giúp đỡ cô gái thanh thuần này, không muốn cô bị hủy hoại trong những chỗ nhơ nhớp kia.
Tuy nói trên thế giới này, người nghèo có rất nhiều, mình cũng không thể đồng cảm hết nhưng giúp được ai thì giúp vậy.
- Cám ơn Diệp tiên sinh, em, em..
Mai Tử đã nhanh chóng rưng rưng, cũng không biết nói gì cho phải.
- Ha ha, không có chuyện gì.
Chỗ ở của anh cũng cần thêm người, dì Trương cũng bận quá rồi.
Diệp Phàm giải thích:
- Buổi tối em cứ ở đây luôn đi, dì Trương sắp xếp cho cô ấy một căn phòng, ngày mai là chủ nhật rồi, em cũng được nghỉ mà.
Mai Tử hơi chần chừ, thời giờ người có tiền thường chơi chiêu này, chỉ cần ở một thời gian sẽ biến thành vợ bé của hắn.
- Mai Tử, cô ở cùng Điềm Nhi nhé.
Dì Trương vừa nhìn thì biết ngay tâm sự của Mai Tử.
- Ừ!
Nếu ở cùng Nguyệt Điềm Nhi thì cũng không có chuyện gì, Mai Tử cũng cảm thấy bớt nghi ngại nên gật đầu.
Vào buổi tối, Mai Diệc Thu còn đang trong phòng buồn rầu , nghĩ cách giải quyết để sao cho khỏi bị đẩy ngã, cũng cảm thấy quá mất mặt nếu trực tiếp gọi điện cho Diệp Phàm.
Cuối cùng cô không chịu nổi, dứt khoát lấy điện thoại ra gọi.
- Thiếu tá Tề, tôi là Mai Diệc Thu, cố vấn Diệp có trở về trụ sở không vậy?
Mai Diệc Thu hỏi.
- Tôi làm sao mà biết, một cấp dưới nho nhỏ như tôi nào dám đi hỏi chuyện cấp trên, không phải đi tìm họa sao?
Tề Thiên đang an nhàn xem TV, vừa nghe Mai Diệc Thu gọi điện tới thì hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ, “ Chẳng lẽ tiểu bì nương phục thiện rồi, dường như không giống với tính cách của cô ta. Mẹ kiếp! Rơi vào tay anh cũng phải cho nếm chút lợi hại chứ, nếu không, hừ!”
Tiểu tử này lập tức nghĩ cách sửa trị Mai Diệc Thu một phen, lập tức nói ra câu từ chối.
- Ừ, cái này….này.
Mai Diệc Thu lắp bắp mấy phút cũng không nói được điều gì, Tề Thiên trong lòng tự đắc a!
Gã cố ý hừ nói:
- Làm sao vậy thiếu tá Mai, cô muốn nói cái gì, tôi không hiểu.
- Hừ! Tiểu tử này chơi trò đây.
Mai Diệc Thu dĩ nhiên cũng nghe ra chút ý vị trong giọng Tề Thiên, dứt khoát bỏ mặt mũi xuống nói:
- Tôi muốn hỏi cố vấn Diệp đang ở đâu?
- Tôi biết nhưng cũng không dám nói lung tung, cô chắc cũng đã điều tra cố vấn Diệp rồi, chắc là không biết vì quyền hạn chưa đủ.
Tôi và cô thuộc về trung tầng của Liệp Báo, càng phải biết tầm quan trọng của việc giữ bí mật, cho dù là Cố Thiên Kỳ ở ngay bên chúng ta chỉ cũng đến mức ấy.
Cố vấn Diệp là sĩ quan cao cấp thần bí nhất của Liệp Báo chúng ta.
Tôi đâu dám tùy tiện nói ra, nói ra chỉ có nước ra tòa án binh. Tôi còn muốn ở lại Liệp Báo nên không dám, trừ khi được hắn đồng ý.
Tề Thiên thuận miệng trả lời, trong đầu chỉ muốn hát vang bài “Nông nô chuyển mình” , xả bớt nỗi tức giận, mắng thầm, “ Con trùng mẹ, giờ cũng biết chọc phải người không nên chọc rồi à! Ha ha ha. Cao hứng, con mẹ nó , thoải mái quá.
Ông mày trước kia bị mày khi dễ như chó, hiện giờ là lúc trả lại rồi, không gây khó khăn còn đợi khi nào.”
- Nói nhiều! Rốt cuộc anh có nói hay không?
Tính cách cao ngạo của Mai Diệc Thu bắt đầu phát tác, trong lòng cũng hiểu tiểu tử Tề Thiên cố ý gây khó khăn cho mình, rủa thầm, “ Tề Thiên, ngươi cứ chờ đó cho bản cô nương, chờ đi, chờ đi, không đánh cho anh sưng như đầu heo thì tôi không còn mang họ Mai”
- Xong đời, giọng của tiểu bì nương nghe chừng đã cứng rắn rồi, nếu quả thật làm cô ta phát bực thì ngày sau chắc cũng không hay.
Biết đâu cô ta lại chẳng tìm mình thi đấu quốc thuật. Một thiếu tá tiểu đoàn trưởng như mình cũng không thể nấp trong phòng cả ngày, chuyện này thủ hạ của mình biết được thì làm sao mà sống, mặt mũi không ra sao, tài nghệ không bằng người thật là khó khăn.
Tề Thiên vừa nghe giọng của Mai Diệc Thu có chiều hướng gắt gỏng thì biết cô ta đã lên cơn điên nên cũng hơi chột dạ.
Chuyện các sĩ quan giao đấu quốc thuật là chuyện thường xuyên ở Liệp Báo, có giao đấu mới tiến bộ, không giao đấu thì làm sao có tiến bộ, cảnh giới thường chỉ đột phá trong khói lửa. .
Huống chi Mai Diệc Thu nếu nói lên chuyện này còn là thiên kinh địa nghĩa, cho dù đoàn trưởng Thiết biết rõ cũng chỉ có cách giương mắt đứng nhìn mà cười.
Vừa nghĩ tới hung danh của tiểu bì nương họ Mai này, bắp đùi Tề Thiên như nhũn ra, ý nghĩ gây khó khăn cho cô ta vừa rồi bay sạch.
- Thiếu tá Mai, chỗ ở của lãnh đạo tôi không thể nói cho cô biết.
Tề Thiên suy nghĩ rất nhanh:
- Tuy nhiên tôi biết cố vấn Diệp đang còn tâm tư làm việc bên ngoài, tạm thời chưa nghĩ ở lại Liệp Báo.
- Nói nhanh lên nào!
Mai Diệc Thu nghe ra chút ý vị nên giục giã.
Cô ta thầm nghĩ chắc tiểu tử này cũng không tốt lành gì, chắc là biết chuyện gì rồi, chỉ cần biết vấn đề về thiếu tá Diệp vậy thì dễ làm rồi, chỉ sợ không có lòng mà thôi.
Mỗi người đều có một chỗ yếu, nếu bắt được chỗ yếu này thì có thể chế ngự, hừ, chỉ bằng dung mạo của mình nếu cần sử ra mỹ nhân kế cũng được.
- Thân phận hiện giờ của cố vấn Diệp là một phó bí thư thị trấn Lâm Tuyền huyện Ngư Dương tỉnh Nam Phúc, đang tiến hành đại quy hoạch Lâm Tuyền.
Kế hoạch này là dùng tài chính ba, bốn ngàn vạn để sửa đường hoàn chỉnh vùng này, thị trấn đó cũng quá nghèo, cuộc sống nông dân hết sức cực khổ, đường xá xuống cấp trầm trọng, tuy nhiên tài chính đầu tư cần rất lớn, chắc là phải mấy trăm vạn.
Ai! Cố vấn diệp là một vị quan tốt, muốn làm chút công đức cho dân chúng, khổ nỗi không có tiền nên chuyện gì cũng khó thành.
Những chuyện này là tôi lén nói với cô, ngàn vạn lần đừng nói cho anh ấy biết, nếu không thì tôi thảm rồi.
Tiểu tử này cũng quá âm độc, gã bỗng nhiên nghĩ tới Mai gia ở Yến Kinh xác định là rất nhiều tiền.
Cho dù là Mai gia không xuất tiền thì cha của Mai Diệc Thu chính là phó tư lệnh của quân khu Lĩnh Nam, một khi ra tay tuyệt đối có thể ép được Cô Quân Kỳ đem chuyện làm thao trường vào thôn đập Thiên Thủy.
Tập đoàn quân số hai của Cố Quân Kỳ cũng trực thuộc quyền quản lý của quân khu Lĩnh Nam.
Vì thế có thể từ trong miệng hổ lấy ra một bát canh cũng đủ cho bản đại quy hoạch Lâm Tuyền của Diệp Phàm hưởng thụ rồi.
Tiểu tử này sau khi nói xong thì tự đắc lẩm bẩm,” Lão Đại, em đã nỗ lực hết mức rồi, thậm chí biến thành đại sư hóa duyên cho anh rồi đấy, tuy nhiên chuyện này cũng thích làm, nếu thành thì viên Lôi âm Cửu Long hoàn nhất định tới tay rồi, sau đó đột phá cảnh giới thì còn sợ gì nha đầu họ Mai này nữa.