Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Quan Thuật
  3. Chương 301 : Trên bàn rượu pháo đả Mâu Dũng và Tạ Đoan
Trước /3654 Sau

[Dịch] Quan Thuật

Chương 301 : Trên bàn rượu pháo đả Mâu Dũng và Tạ Đoan

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bà xã của Trần lão đầu rất hiền lành chịu khó, vừa đến Sở Thiên các Diệp phủ đã dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, có lẽ hai người thật sự thích nơi này, sau này Trần lão đầu có thể tưới hoa, trồng rau, trở thành một người làm vườn.

Đương nhiên, Diệp Phàm cũng có dặn dò tổng quản Trương phải đối đãi với Trần lão đầu giống như với mình.

Làm trong lòng tổng quản Trương cứ buồn bực, không biết Trần lão đầu có quan hệ thế nào với Diệp Phàm, có lẽ là tiền bối họ hàng gì đó.

Lúc mới đầu quản gia Trương vẫn có chút lo lắng vị trí của mình sẽ bị Trần Khiếu Thiên thay thế, sau đó nghe Diệp Phàm giải thích, quản gia Trương mới yên tâm.

Gần đây quản gia Trương rất là nhanh ý, Diệp Phàm lại là ông chủ khẳng khái, tiền lương cũng đã tăng lên.

Bình thường cũng ít khi thấy người, công việc lại an nhàn, cho nên quản gia Trương thật sự có ý muốn làm việc lâu dài ở Sở Thiên các Diệp phủ.

Đương nhiên, y cũng biết tạm thời vẫn chưa thể, vì Diệp Phàm còn đang khảo nghiệm y cho nên phải cố gắng làm tốt công việc, để ông chủ mới hài lòng.

4 giờ chiều, vì thời gian gấp gáp, hội nghị công tác giao thông, tổng kết kinh tế của thị trấn Lâm Tuyền chính thức triển khai.

Hội nghị tổng kết tình hình giao thông, công tác kinh tế của năm 1995 và giai đoạn ‘kế hoạch năm năm lần thứ 8’ của thị trấn Lâm Tuyền, cũng như nghiên cứu lên kế hoạch công tác kinh tế của năm 1996.

Nghiên cứu thực hiện đường lối phát triển kinh tế và nông nghiệp cơ bản của ‘kế hoạch năm năm lần thứ 9’, trọng điểm là sắp xếp công tác nông nghiệp của năm 1996.

Trong hội nghị Bí thư đảng ủy thị trấn Mâu Dũng đã có bài phát biểu ‘Gian khổ xây dựng nông nghiệp, đoàn kết cố gắng thúc đẩy các hạng mục công tác phát triển trong năm 1996’

Nội dung phát biểu của Chủ tịch thị trấn Diệp Phàm chủ yếu là hồi tưởng lại nội dung học tập hội nghị triển khai công tác tài chính ở thủ đô Yên Kinh.

Hội nghị Yên Kinh đã đưa ra kết luận nhiệm vụ chủ yếu của công tác tài chính năm 1996 là: Tiếp tục duy trì chính sách tiền tệ thích hợp, tăng cường giảm giá hàng hóa.

Ủng hộ kinh tế đất nước xây dựng phát triển; Gia tăng độ giám sát tài chính, thiết thực đề phòng nguy hiểm tài chính, yểm trợ vận hành vững chắc hợp pháp ngành tài chính.

Hiện trạng trong thị trấn chính là vật giá leo thang, tiền lương của công nhân về cơ bản mới phát được một nửa.

Còn có bảy tám xí nghiệp thị trấn còn chưa có lương để phát, phát triển nông nghiệp chậm chạp, tiến triển thu nhập của nông dân thấp đến kinh người.

Nhiệm vụ trọng yếu của thị trấn năm 1996 là thúc đẩy phát triển xây dựng kinh tế, lấy đổi mới nhà máy giấy Lâm Tuyền làm khởi điểm, kéo theo các xí nghiệp tư doanh khác trong thị trấn như nhà máy đồ hộp, nhà máy điện tử, nhà máy khắc đá, nhà máy đồ chơi… cùng phát triển

Phương diện giao thông lấy ‘Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền’ làm xuất phát điểm, toàn lực phát triển giao thông Lâm Tuyền, gọi là ‘Năm điểm xoay quanh trung tâm’

Kế hoạch này lấy Lâm Tuyền làm trọng tâm.

Phía Tây Bắc nối liền đến thị trấn Quy Hồ, Đông Bắc qua Khanh Hương đến thị trấn Giác Lâm, phía Đông nhập vào thị trấn Nam Khê đến huyện, phía Tây Nam nối liền với thị trấn Tà Nham, phía Đông Nam đến thị trấn Vũ Khê, tạo thành một khu vận động kinh tế mô hình huyện nhỏ.

Sau khi ‘Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền’ của Diệp Phàm được trình chiếu trong hội nghị lập tức làm chấn động tất cả những người đang có mặt, xung quanh nhất thời vang lên tiếng thảo luận ồn ào.

- Giám đốc Triệu, kế hoạch này cần bao nhiêu tiền?

Chu Do Dân của phòng Dân chính thị trấn lắc đầu, cho rằng muốn thực hiện được kế hoạch này quả thực chỉ nằm mơ, thậm chí nghi ngờ Chủ tịch thị trấn Diệp có phải nóng đầu quá làm cho hồ đồ không.

- Có lẽ cần hơn 2 ngàn vạn.

Giám đốc sở Triệu Thiết Hải của sở Công an cũng nghe nói rồi, lẩm bẩm.

- Hai ngàn vạn, mẹ tôi, thu nhập tài chính một năm của thị trấn chúng ta được bao nhiêu chứ, mọi người có khẩn trương làm thế nào cũng không thể nào thực hiện được lý tưởng này.

Giám đốc sở Trần Chân Minh của Nhà khách khẽ run rẩy nói.

Nếu thật sự như vậy những ngày tháng sau này của Nhà khách cũng không dễ sống, không có tiền lấy gì ra chiêu đãi người khác.

Hơn nữa xuất phát từ lợi ích trọng tâm, lợi lộc của mình sẽ co rút trên diện rộng rồi.

Trần Chân Minh làm Chủ nhiệm nhà khách, bao nhiêu vụ chiêu đãi lớn nhỏ mấy năm nay, cũng mò được không ít lợi lộc.

So với một số chủ nhiệm ban bệ kiểu cách trong thị trấn mà nói cũng không hề thua kém gì cả.

Hơn nữa Nhà khách là nơi tiếp cận với lãnh đạo thượng cấp, có ưu thế gần quan được ban lộc, Trần Chân Minh ở chỗ này mấy năm cũng không muốn chuyển đi.

- Hình như nghe nói Chủ tịch thị trấn Diệp đã kiếm được nguồn tài chính lớn, thị trấn có lẽ không cần phải bỏ tiền ra.

Triệu Thiết Hải cũng không dám nói chắc chắn.

- Chủ tịch Diệp kiếm được hai ngàn vạn, mẹ tôi, cậu ta đúng là thần sống!

Chu Do Minh không thể không gật đầu, trong lòng thầm nói, “ Như vậy không phải là đồn đại nhưng hình như buổi sáng Bí thư huyện ủy Lý cũng mơ hồ có nhắc đến rồi.”

Hầu hết chủ nhiệm các phòng ban không nắm rõ chân tướng đều cho rằng Chủ tịch thị trấn Diệp nói khoác kế hoạch không thể thực hiện được này.

Cũng có 1 bộ phận cán bộ thị trấn tin rằng Chủ tịch Diệp có lẽ có cao chiêu nhưng nếu nói kiếm được hai ngàn vạn thì chuyện này thật sự kinh thiên động địa quá.

Nếu nói là Chủ tịch thành phố La của thành phố Mặc Hương kiếm được hơn hai ngàn vạn còn có chút khả năng, nếu nói Chủ tịch huyện Trương Tào Trung của huyện Ngư Dương kiếm được hơn hai ngàn vạn phải có đến 80% cán bộ đang ngồi đều sẽ lắc đầu liên tục nói ‘No’

Cho nên Chủ tịch thị trấn Diệp có thể kiếm được hai ngàn vạn đoán chừng là không có căn cứ.

Diệp Phàm nhìn lướt qua mọi người, trong lòng cũng biết rõ mọi người không tin.

Tất cả đều có vẻ mặt khổ sở, có lẽ mọi người đều đang có những tính toán của riêng mình.

Bọn họ tính toán nếu thực hiện bản kế hoạch này có lẽ sau này các ban bệ đều phải tiến hành kế hoạch chi tiêu dè sẻn, thậm chí cơm cũng không dám ăn, lúc đó còn làm quan làm gì nữa, ngay cả quán ăn cũng không có tiền. Thấy mọi người cứ lắc đầu thở dài, Diệp Phàm hắng giọng gõ nhẹ một cái lên bàn nói:

- Được rồi! Xin mọi người yên lặng một lát.

Tôi nghĩ mọi người đều đang lắc đầu âm thầm than thở, có phải đoán đồng chí Diệp Phàm sốt cao hồ đồ rồi không, có phải muốn học các lãnh đạo muốn làm công trình lấy thành tích, khoe thể diện gì không.

Có phải sau này cán bộ của thị trấn chúng ta sẽ thiếu lương, chỉ có thể lĩnh được một nửa về nhà nấu mì gói ăn không? Giá cả lại cao như vậy, mọi người làm sao mà sống.

Còn làm sao vui vẻ, còn làm sao phóng khoáng.

Tôi muốn nói một câu là mọi người muốn sống thế nào thì cứ sống như thế.

Tiền lương tuyệt đối sẽ không giảm bớt một đồng nào, tiền lương phúc lợi cuối năm mà tôi đã hứa hẹn với mọi người sáng nay, mọi người cũng không cần lo lắng, không lâu nữa đến cuối năm thì có thể đến tay mọi người thôi.

Thực hiện ‘Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền’ là đích thân hội nghị thường vụ huyện quyết định, lúc đó Bí thư thị ủy Dương cũng ở đó.

Còn nói về tiền xây đường có lẽ cũng cần hơn hai ngàn vạn, ngày mai có chuyên gia liên quan đến lĩnh vực này trên thành phố sẽ đến Lâm Tuyền chúng ta tiến hành kiểm tra phương án toàn diện, bản kế hoạch này sắp tiến vào giai đoạn thực hành rồi.

Vấn đề tài chính không cần các vị lo lắng, mục tiêu lớn chính là không động đến một đồng tiền nào của thị trấn.

Mọi người muốn thoải mái thế nào thì cứ thoải mái như thế, ha ha, tôi đã kiếm được gần một ngàn tám trăm vạn rồi.

Diệp Phàm vừa nói đến đây, trong phòng họp đã truyền đến một loạt tiếng thở phào như nước thủy triều, sau tiếng thở phào là một trận vỗ tay như sấm mùa xuân vang lên, kéo dài không dứt.

Tất cả đều xuất phát từ sự khen ngợi tận đáy lòng.

Nhìn bộ mặt tươi cười của Diệp Phàm, trong lòng Mâu Dũng giống như đánh đổ bình gia vị, cảm giác đắng cay khổ sở chua chát xen lẫn vào nhau, trong lòng thầm mắng, “ Khoe khoang gì chứ, vênh váo cóc khô, hai ngàn vạn thì sao? Làm như kiếm được mấy tỉ.

Tài sản cá nhân của nhà bố mày đã có hai ngàn vạn rồi.

Có nhiều hơn nữa tiểu tử mày cũng không cầm được, tất cả đều không phải của nhà nước sao.

Mẹ kiếp! Sau này phải tăng cường giám sát tài chính sửa đường.

Tuyệt đối không để cho thằng nhãi này kiếm được ích lợi quá nhiều từ bên trong.

Nhưng để hắn kiếm chác cũng được, quan viên hiện tại đổ tiền bạc vào công trình này quá nhiều rồi, chú dượng của bố mày lại ở Ủy ban kỷ luật, có thể bắt ngươi tống vào nhà giam, có vẻ cũng không tệ.”

Nghĩ tới những chuyện này, ngũ vị trong lòng Mâu Dũng thoáng cái đã tràn ngập vị ngọt, trong lòng cũng có chút bốc hỏa, trái lại hi vọng đồng chí Diệp Phàm kiếm chác gì đó trong công trình lớn như vậy.

Không sợ hắn kiếm chác, chỉ sợ hắn không kiếm, đây chính là tâm lý mờ ám trong lòng Mâu Dũng lúc này.

Cứ như vậy, tiểu tử này lại cảm thấy thư thái, mỉm cười nhìn Diệp Phàm.

Trong lòng cứ vui tươi hớn hở, nhìn từ bên ngoài đều tưởng Bí thư đảng ủy thị trấn cũng vì năng lực của Diệp Phàm mà vui mừng, có ai ngờ trong lòng tiểu tử này lại xấu xa như vậy.

- Nhưng phương diện tài chính sửa đường vẫn có lỗ hổng, những người đang ngồi ở đây đều là nòng cốt của thị trấn Lâm Tuyền chúng ta, cũng có thể nói là cán bộ trung tầng.

Tôi hi vọng mọi người đều có thể hợp mưu hợp sức thi triển ra năng lượng lớn nhất của mình, kiếm tiền ở nhiều cấp độ hơn.

Đương nhiên, không thể thu chi hỗn loạn được, ý tứ của tôi là kêu mọi người đi quyên góp thêm ở thượng cấp.

Sau khi hội nghị cán bộ trung cấp khai mạc đã sắp 6 giờ, mọi người cùng ăn một bữa cơm tương đối thịnh soạn trong phòng ăn của chính quyền thị trấn.

Nhân cơ hội này Diệp Phàm cũng tranh thủ đi bộ tới từng bàn để làm quen với những cán bộ trước mắt của thị trấn Lâm Tuyền.

- Chà! Hậu sinh khả úy.

Khi đi tới từng bàn, Diệp Phàm lại nâng chén rượu lên chạm cốc với mọi người, một giọng điệu không hài hòa truyền ra, cực kỳ ra vẻ ông cụ non.

Đảo mắt nhìn qua, thấy một người có đôi mắt tam giác, đang ngồi bệ vệ bên cạnh chiếc bàn tròn, lão đầu này có thái độ ra vẻ và khinh thường.

“ Chà! Người này nhìn qua mới 40 tuổi, sao lại cảm giác như một lão già vậy? “ Diệp Phàm âm thầm suy nghĩ, trên mặt vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt.

- Chủ tịch thị trấn Diệp, anh ấy là Phí Kỳ vốn là Phó bí thư của xã Khanh Hương.

Triệu Thiết Hải ở bên cạnh vừa vặn quen mặt người này vội vàng đứng ra giới thiệu, tiếp theo chỉ vào ba người trung niên còn lại giới thiệu:

- Ba vị này vốn đều là Phó chủ tịch xã Khanh Hương, phó chủ tịch xã Lưu Xán, phó chủ tịch xã Trương Chính Phàm, phó chủ tịch xã Chu Thầm.

Triệu Thiết Hải giới thiệu cả chức danh của bọn họ, biểu hiện rất tôn trọng.

- Chủ tịch Diệp, tôi…chúng tôi mời anh một chén-

Ba người dày dặn kinh nghiệm này cũng đứng lên cung kính, khẽ khom người nâng chén rượu lên, xem ra vẫn có vẻ sợ hãi vị khách quý mới nổi dậy của Lâm Tuyền.

Bất kể trước khi ăn cơm, Phí Mặc đã dặn dò ba tên đồng bọn phải tỏ vẻ tức giận, nhưng cuối cùng vẫn không đứng vững.

Chỉ có Phí Kỳ vẫn duy trì không đứng lên, sắc mặt lạnh lùng nhìn Diệp Phàm chằm chằm, trong đôi mắt ti hí lộ ra vẻ khinh bỉ liếc nhìn ba tên đồng bọn, trong lòng thầm mắng, “ Đồ vô dụng, bùn lầy không đỡ được tường, tên nhãi họ Diệp đó còn chưa liếc mắt, các ông đã sợ đến thế này rồi.

Còn làm sao liên hợp kêu oan, mẹ kiếp, chiếc mũ quan phó chủ tịch xã đó của mấy người cũng quăng cho chó đi không phải tốt hơn sao?”

- Ha ha, được! Các vị đều là tiền bối, kinh nghiệm công tác phong phú.

Tôi chỉ là hậu bối, lẽ ra tôi phải kính ba vị một chén trước mới đúng.

Diệp Phàm không để ý đến Phì Kỳ, giơ chén lên mỉm cười chạm cốc với ba lão già này rồi một hơi uống sạch.

Quảng cáo
Trước /3654 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quân Tẩu Nghịch Tập Công Lược Bản Beta

Copyright © 2022 - MTruyện.net