Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Lão Lang, nữ chưởng quầy này không đơn giản nhỉ. Diệp Phàm nhỏ giọng nói.
- Có, thể mở một hội sở thế này đương nhiên là không đơn giản rồi. Nếu không, hội sở này đã bị người ta đập từ lâu rồi. Lang Phá Thiên nói.
Không lâu sau, hương án được bày trước lôi đài, khói hương nghi ngút.
Cô gái che mặt đi lên phía trước tam bái cửu khấu, nhân viên của hội sở đương nhiên cũng làm như vậy. Đám người Cái Phi Dương cũng khom lưng, vẻ mặt thành kính.
Diệp Phàm và Lang Phá Thiên vẫn ngồi ở bàn nhỏ uống rượu, cảm giác rượu này rất khác biệt, dường như bên trong được pha rất nhiều dược liệu, nhưng lại khiến người ta khó cảm nhận được vị của dược liệu đó.
Đúng lúc này, cô gái cùng với toàn thể nhân viên của hội sở đều quỳ xuống bái lạy.
Diệp Phàm và Lang Phá Thiên khiếp sợ phát hiện, trên lôi đài có một thân ảnh hiện ra, càng lúc thân ảnh kia càng rõ ràng.
Diệp Phàm ngây dại, bởi vì thân ảnh này là một pho tượng đá. Có chút giống với tượng đá trên đảo Thủy Tinh. Chẳng qua pho tượng đá này là hình của một người phụ nữ.
Dáng người cũng giống với đại chưởng quầy của hội sở, nhưng mặt của tượng đá rất mờ ảo, căn bản là không nhìn rõ. Diệp Phàm thi triển đôi mắt ưng, nhất thời, không khỏi kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện dưới chân của tượng đá có vấn đề.
Dưới sự xuyên thấu của đôi mắt ưng, phần chân của người nữ này lúc ẩn lúc hiện, hình như còn có một cái đuôi, tuy nhiên, cái đuôi này giống như còn phân nhánh, nhìn qua có chút giống với đuôi rắn.
Xà Mị ngàn năm, trong đầu Diệp Phàm hiện ra mấy từ này. Con dơi của hắn bay qua.
Tuy nhiên, khi đến chỗ cách tượng đá chừng năm thước là lúc cảm nhận được một luồng hàn băng cực mạnh truyền đến. Diệp Phàm có thể khẳng định, đại chưởng quầy của Thất Bảo hội sở này nhất định là hậu duệ của tượng đá kia. Bởi vì, lực khí mà hai người phát ra đều là băng hàn. Diệp Phàm vội khống chế muốn rút con dơi về, tuy nhiên đã muộn rồi.
Cảm giác ngực có chút buồn buồn, nhất thời cảm thấy có một luồng hàn khí tràn ngập. Diệp Phàm trong nháy mắt cảm giác như mình bị đông cứng lại. Hắn vội vàng, nuốt ngược lại một ngụm máu tươi. Tuy nhiên, cảm giác trước mắt xuất hiện một bàn tay, màu xanh như ngọc.
Diệp Phàm biết, con dơi đã bị ngọc chưởng hút đi rồi. Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện tượng đá như mơ hồ có đôi mắt đang trừng trừng nhìn mình.
Hắn liều mình giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn phun ra hai ngụm máu tươi, giống như toàn bộ nội khí trong nháy mắt bị người ta hút hết, cả người thiếu chút nữa thì té xỉu. Tuy nhiên, may mắn lúc này mọi người đều chú ý đến tượng đá, chứ không ai chú ý đến Diệp Phàm cả.
- Đi mau.
Bởi vì đã mở tấm chắn trên Bá Vương kim thương ra, giọng nói đầy sợ hãi của Thiên Hạo Tử truyền đến, như thể gặp phải chuyện cực kỳ nguy hiểm vậy.
- Con dơi của tôi bị hút đi rồi, tiền bối, hãy mau hỗ trợ tôi một tay, tôi dùng kim thương công kích. Diệp Phàm nói.
- Mau đi đi, nếu không sẽ không kịp nữa đâu. Thiên Hạo Tử kêu lên.
- Nhưng con dơi của tôi Diệp Phàm vừa nói dến đây, Thiên Hạo Tử liền cắt ngang câu nói của Diệp Phàm:
- Cậu muốn con dơi hay là muốn chết. Ta có thể khẳng định, nếu cậu không đi thì thông qua con dơi này, toàn thân cậu sẽ bị băng khí chiếm cứ. Bây giờ có phải cảm giác như sắp bị đông lại rồi không. Đây là hồn khí trong tượng đá hoặc cái gì đó đang công kích não bộ của cậu. Một khi bị tràn ngập băng khí thì cậu không còn Diệp Phàm nữa là sẽ trở thành tượng đá đấy. Bây giờ thử xem, có phải cảm giác toàn thân không chút khí lực nào không.
Diệp Phàm thử, quả nhiên là như vậy. Hơn nữa, cảm giác ngay cả đan điền cũng không thể vận chuyển được.
- Lão Lang, mau cõng tôi đi. Diệp Phàm nói với Lang Phá Thiên.
- Tượng đá này thật là thần bí, chúng ta ở lại xem đã.
Lang Phá Thiên không hiểu được tình trạng của Diệp Phàm, không muốn rời đi.
- Lão Lang, đi mau, Diệp Phàm vội nói, Lang Phá Thiên quay đầu lại không khỏi sợ hãi, bởi vì, lúc này Diệp Phàm mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người mềm nhũn không chút sức sống.
Lang Phá Thiên biết là đã xảy ra chuyện gì, không dám hỏi lại, liền cõng Diệp Phàm lên rồi chạy nhanh ra ngoài. Lúc này mọi người vẫn tập trung vào tượng đá, không ai để ý đến hành động quái dị của đám người Diệp Phàm.
Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn cảm giác luồng băng khi kia vẫn đuổi theo mình. Hắn vội thử, phát hiện ngoài đan điền nguyên bản không thể chuyển động ra, thì chín đan điền khác đều có thể động được.
- Dùng thương công kích, cậu vẫn còn có ngoại đan điền có thể dùng. Thiên Hạo Tử kêu lên.
Một luồng lực lớn truyền đến, Diệp Phàm biết, đây là Thiên Hạo Tử dùng hồn khí tương trợ mình. Hắn vận công toàn lực, rốt cục cũng dồn được chút lực khí cuối cùng để ép thương đâm lại đằng sau.
Ba Một âm thanh trầm đục truyền đến, hàn băng trên lưng không thấy nữa. Tuy nhiên, tiếng kêu thảm thiết của Lô Định Tông lại truyền đến.
Lang Phá Thiên chạy như bay, mất hai phút là ra đến bờ biển. Bởi vì nhân viên của hội sở đều đang viếng tượng đá.
Thấy không có ai, liền lái tiểu du thuyền toàn lực trở về. Tuy nói không có chìa khóa, nhưng Lang Phá Thiên có cách để mở.
- Đến núi Xương Bối kêu hai người Hồng Tà và Lệ Vô Nhai đến. Diệp Phàm nói. Xe chạy như bay, mất hai tiếng đồng hồ đã đi đến núi Xương Bối. Không lâu sau Hồng Tà và Lệ Vô Nhai đã đi ra.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy Diệp lão đại? Lang Phá Thiên lúc này mới có thời gian để hỏi.
Diệp Phàm nói lại một lần, ba người khiếp sợ ngây người. Trong chốc lát Dương Đinh Thiên của phái Võ Đang cũng đã đến. Ba người hợp lực truyền nội khí cho Diệp Phàm, một giờ sau Diệp Phàm mới cảm giác có chút khí lực.
Diệp Phàm lấy ra Bá Vương kim thương, phát hiện có một vết rạn như sợi tóc. Hiển nhiên, phong giới trên cây thương đã bị luồng băng khí kia phá giải. Vấn đề này rât lớn, nếu không có phong giới thì u hỏa bên trong sẽ bị mất hết, Thiên Hạo Tử cũng sẽ bị nguy hiểm.
- Tiềntiền bối còn sống không? Diệp Phàm vội hỏi.
- Haiz, cũng sắp chết rồi, còn Lô Định Tông đã hết rồi. Thiên Hạo Tử nói.
- Sao lại như vậy? Diệp Phàm hỏi.
- Cậu tự nhìn đi. Thiên Hạo Tử nói.
- Không có con dơi, tôi không nhìn được. Diệp Phàm nói.
- Không có con dơi, ánh mắt của cậu vẫn còn mà, ta sẽ giúp một tay. Thiên Hạo Tử nói xong, Diệp Phàm hướng nhãn lực vào bên trong kim thương, quả nhiên đã nhìn thấy. Phát hiện hồn khí của Lô Định Tông trong u hỏa màu xanh lục đã bị băng khí bao phủ. Còn Thiên Hạo Tử cũng bị như vậy, nhưng lớp băng trên thạch tượng của Thiên Hạo Tử rất mỏng, chứ không dày như Lô Định Tông.
- Sau này có biện pháp phá giải băng thì có làm cho hồn khí ông ấy khôi phục được hay không? Diệp Phàm hỏi.
- Không có sau này nữa rồi, cậu không nhìn thấy, ta đang dùng u hỏa chống đỡ với tầng băng này. Đây thật ra không phải là băng, mà là một loại nội khí hàn sắc. Nếu không thể phá bỏ lớp băng khí dính trên người ta thì ta cũng sẽ bị như vậy. Còn hồn khí của Lô Định Tông đã bị băng khí làm đông chết rồi. Chút nữa phỏng chừng u hỏa sẽ cởi bỏ được lớp băng kia, đến lúc đó cậu hãy hấp thu hồn khí của Lô Định Tông. Dù sao ông ấy cũng hoàn toàn chết rồi, cậu hấp thu hồn khí của ông ấy có thể trợ giúp cho cậu trong việc khôi phục công lực, hơn nữa cũng có thể giải được bí mật của Lô Định Tông.
Còn về phần ta, chắc không lâu nữa sẽ ngất đi. Hơn nữa, phong giới trên cây thương đã bị băng khí phá hủy. Ta hoàn toàn dựa vào sự bảo vệ của phong giới này, nếu như không có phong giới bảo vệ sẽ bị lộ ra, cộng thêm việc không có u hỏa làm dịu, nhưng trước tiên ta sẽ dùng một loại bí thuật để bảo tồn hồn khí của mình.
Cái này có chút giống với Quy tức thuật mà võ giả các cậu luyện. Ta dùng phương thức ngủ để khiến năng lượng tiêu hao ở mức thấp nhất.
Trong khoảng thời gian này cậu phải nghĩ cách tìm được u hỏa và khôi phục phong giới trên cây thương mới có thể khiến ta từ từ hồi phục được. Còn phong giới thuật cậu đã học rồi. Một khi cậu có thể đột phá lên bán niệm khí, thì cậu tiếp tục dùng nội bội khí này tương trợ, kết hợp với nhiều người khác để tạo ra phong giới bảo vệ ta.
Còn nữa, hồn khí đã chết của Lô Định Tông sẽ có tương trợ đối với cậu. Lẽ ra cậu đã đến cảnh giới Tiên thiên đại viên mãn từ lâu rồi. Nhưng vì lượng hồn khí của câu chưa đủ. Lần này nếu hấp thu hồn khí của Lô Định Tông sẽ là một chìa khóa để cậu đột phá.
Tuy nhiên, hồn khí của Lô Định Tông chất lượng rất cao, vì khi còn sống ông ấy là cao thủ Thoát thần cảnh. Cho nên, cậu phải hấp thu từ từ. Hơn nữa, ta nhắc cậu trước, hấp thu tiêu hóa hồn khí của ông ấy cũng sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu.
Việc này do cậu quyết định, ta không bắt buộc. Đương nhiên ta hy vọng cậu sẽ hấp thu, tất cả những người làm việc lớn đều phải có tâm lý đánh cuộc.
Một khi thành công cậu sẽ trở thành vương, một khi thất bại thì cậu cũng sẽ mất mạng. Thiên Hạo Tử nói.
- Tôi thích đánh cuộc.
Diệp Phàm quyết định, vì bí mật của Lô Định Tông rất nhiều, Diệp Phàm cũng muốn biết. Hơn nữa nâng cao công lực lấy con dơi lại mới là việc quan trọng.
- Tuy nhiên, bức tượng đá trên đảo Thất Bảo kia sao lại lợi hại như vậy, tiền bối năm xưa được coi là cao giới cường giả rồi. Trên cả Thoát thần cảnh đại viên mãn thì không biết gọi là gì, chính vì vậy Vũ Vương trở thành bí mật thiên cổ. Chẳng lẽ tượng thạch trên đảo Thất Bảo kia là hồn khí có tầng thứ cao hơn nữa sao?
- Có khả năng, hơn nữa, ta tin rằng cậu cũng đã phát hiện ra điều gì đó rồi đúng không? Thiên Hạo Tử nói.
- Đúng vậy, tôi phát hiện chân của tượng đá kia hình như có đuôi như đuôi rắn vậy. Tôi nghĩ, có phải có liên quan đến Xà mị ngàn năm của Vũ Vương không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ta cũng nghi ngờ điều này, tuy nhiên Xà mị đã bị Cửu Chỉ Thần Đạo ăn cắp rồi, sao có thể đến đảo Thất Bảo được.Nếu như nói một hồn khí của Thoát thần cảnh đại vien mãn như ta đến hồn khí Xà mị của Vũ Vương cũng không đối phó được thì không biết Vũ Vương đã đạt đến cảnh giới lợi hại như thế nào, cái này, đúng là khiến người ta sợ run. Thiên Hạo Tử nói.
- Đúng vậy, hơn nữa, Cửu Chỉ có thể ăn cắp Xà mị, chứng tỏ Cửu Chỉ còn lợi hại hơn Xà mị. Tôi cảm thấy, Cửu Chỉ, Vũ Vương và Đán Phi Tử là cao thủ cùng đẳng cấp với nhau. Hơn nữa, dáng người của đại chưởng quỹ của hội sở Thất Bảo rất giống với dáng của tượng đá. Chẳng lẽ cô ta là hậu duệ của Xà mị ngàn năm. Nhưng, Xà mị là một con rắn ngàn năm, sao có thể trở thành người được? Diệp Phàm còn rất nhiều điều nghi vấn. Đăng bởi: admin