Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Ngu Thư đẹp như vậy không biết là trông bà ta thế nào nhỉ? Diệp Phàm cảm thán nói, trong lòng bắt đầu xúc động.
- Hồng nhan gây họa cũng thật không đáng, chủ yếu là vì cung chủ quá đẹp, tuy có thể làm cho nam nhi trong thiên hạ điên đảo nhưng cũng khến cho nữ nhi trong thiên hạ đố kị.
Thỉnh thoảng cũng có những nữ cao thủ âm thầm đến khiêu khích, nhưng cung dủ đều bỏ qua.
Nhưng, nhưng sau đó gặp một người phụ nữ mang theo đuôi binh khí, Hồng Đàm cung bị diệt. Nghe nói bà ta đến từ Tất Bảo Giới. Thu Trì nói.
- Thất Bảo Giới. Lẽ nào trên thế giới này có giới đó sao? Bao Nghị hỏi.
- Không phải nói như vậy được, đó là trong truyền thuyết bịa đặt ra thôi. Truyền thuyết Thất Bảo Giới làn một nơi bí mật. Người bình thường không vào được, bên ngoài có bí pháp phong bí. Thu Trì nói.
- Lẽ nào Thất Bảo Giới chính là La Thất Bảo? Diệp Phàm liền cả kinh. Nhìn Thiên Đao, Diệp Phàm cũng không dấu chuyện liên quan đến La Thất Bảo nói lại một lần.
- Nếu có phong giới phong đóng kín hoặc là giống như nơi có ảo ảnh ở Đường Thủ đạo thì cũng không có gì lạ.
Nhưng, lẽ nào chuyện mà người đàn bà kia làm chính là công việc đi hủy hoại dung nhan. Dấu vết để lại sau này trên khuôn mặt của những người phụ nữ chính là dấu hiệu độc đáo của bà ta.
Những vết dao đó được xử lý một cách đặc biệt nhìn qua như một pho tượng trong bức tranh. Thiên Đao nói.
- Ta không rõ lắm, nếu mọi người không nhắc đến ta cũng không phát hiện ra đâu. Thu Trì lắc đầu.
- Đúng rồi, nói như vậy thì người phụ nữ hủy hoại dung nhan của bà cũng đến từ Thất Bảo Giới sao? Diệp Phàm hỏi.
- Có lẽ là thế, Thu Trì tôi cả đời không tranh đấu với ai, không ngờ là vẫn phải chịu kiếp nạn này.
Dung nhan đối với một người phụ nữ mà nói còn quý hơn cả tính mạng. Mấy năm nay ta sống không bằng chết. Đã rất nhiều lần muốn chế nhưng lại luôn nuôi một tia hi vọng.
Hy vọng, Đao huynh có thể tìm ra loại dược liệu tuyệt thế. Dù không tìm tấy, ta cũng muốn được gặp Đao huynh một lần.
Lần này cuối cùng ta cũng mãn nguyện rồi, dù có chết cũng can tâm tình nguyện. Thu Trì nói.
- Đừng nói ngốc như thế, chúng ta sẽ sống tốt thôi. Thiên Đao nói.
- Lẽ nào bà là hậu nhân của Ngu Thư? Diệp Phàm hỏi.
- Hậu nhân của Ngu Thư, sao có thể chứ? Thu Trì trợn mắt lên.
- Nếu như người phụ nữ ra tay đó là người của Thất Bảo Giới thì bà chính là hậu nhân của Ngu Thư.
Cõ lẽ mỗi một đời hậu nhân của Ngu Thư đều bị trả thù như vậy. Chẳng qua là hết đời này đến đời khác, đôi khi các bà chuyển nhà nên không tìm thấy nhau.
Còn bây giờ lại tìm được rồi. Bà nghĩ kĩ lại xem, mẹ của bà có phải cũng bị người ta phá hủy dung nhan không? Diệp Phàm hỏi.
- A... Thu Trì bỗng bị chấn động thốt lên một tiếng.
- Lẽ nào Diệp tiên sinh nói đúng?
Thiên Đao hỏi với vẻ thân thiết.
- Đúng vây, mẹ ta cũng giống ta. Nhưng sau khi mẹ ta bị hủy dung nhan cha ta đã bỏ bà mà đi.
Hai chúng ta sống nương tựa vào nhau. Lúc ta lên hơn 10 tuổi thì mẹ ta u buồn mà chết. Ta sống một mình đến tận bây giờ. Thu Trì rưng rưng nước mắt: - Sao họ lại nhưu vậy? chuyện của mấy ngàn năm trước. Vì sao vẫn muốn trả thù? Bọn họ quả thực không phải là người.
- Cầm thú! Bao Nghị không nhịn được mắng một câu.
- Xem ra. Bà đã bị bọn họ nhằm vào rồi. Nhưng, sự trả thù này cũng lâu quá rồi, lại đã mấy ngàn năm trôi qua. Hơn nữa, có vẻ như võ công của người đà bà trong Thất Bảo Giới đó rất cao. Năm đó bà 12 đẳng thì chống cự được mấy chiêu? Diệp Phàm hỏi.
- Căn bản là không nhìn thấy người, chỉ thấy mặt đau nhức, sau khi tỉnh lại thì đã thành ra thế này.
Nếu người kia không phải ma thì võ công đến mức nào tôi cũng không dám nghĩ. Cho nên tôi vẫn luôn sống ẩn dật.
Chỉ sợ Đao huynh biết được sẽ phát cuồng, với tỉnh cách của huynh ấy sẽ tìm ra tung tích để giết chết người đó.
Ta sợ huynh ấy sẽ hại đến người vô tôi. Hơn nữa, ta càng sợ người của Thất Bảo Giới sẽ làm hại Đao huynh. Vì thế, lúc đó ta nghĩ huynh ấy không phải là đối thủ của họ.
Thủ đoạn hủy dung mạo ngẫm lại mà khiến người ta ớn lạnh. Chỉ giống như cơn gió tạt vào mặt mà thành ra thế này.
Lúc đõ võ công của ta 12 đẳng. Hơn nữa, thực ra tổ tiên của ta là đến từ Trung Quốc.
Cõ lẽ mẹ ta vì trốn người đàn bà kia mới sang Hàn Quốc. Không ngờ lã vẫn không thoát được.
Ta đang nghĩ, mấy ngàn năm nay gia tộc của ta đều chạy trốn, vì sao mà người của Thất Bảo Giới vẫn tìm ra chúng ta. Thu Trì nói.
- Có thể võ công của người trong Hồng Đàm cung có tính đặc thù. Người của Thất Bảo Giới lợi dụng thuật truy tung nên mới phát hiện ra các bà.
Giống như hệ thống đinh vị toàn cầu GPS vậy. Bà trốn ở đâu cũng tìm ra được. Một khi phát hiện trong gia tộc nhà bà có một cô gái thì họ sẽ phái người đến phá hủy dung nhan của người đó.
Xem ra cách báo thù của gia tộc kia cũng khiến người ta run sợ. Diệp Phàm nói.
- Có lẽ là tiên sinh đoán đúng, nhưng tôi vẫn luông không phát hiện ra được. Trừ phi, con cháu đời sau của chúng tôi không luyện công thì mới không bị phát hiện. Thu Trì nói.
- Chủ nhân. Liệu có phải thủ pháp của Đán Phi Tử không? Lúc này, Huyết Cương phía sau có động tĩnh.
- Thủ pháp gì? Diệp Phàm hỏi.
- Không phải cậu gặp một thế hệ của cha ta phân thân trong rừng ma sao? Sau đó cha ta đánh một trưởng từ trong cơ thể thoát ra khí màu vàng.
Khí màu vàng kia có lẽ chính là ám ký trong cơ thể Đán Phi Tử mà cậu giữ lại. Ví dị như, ám ký hồn khí gì đó.
Dù cho cậu đến chỗ nào người ta đều có thể cảm nhận được. Nhưng. Sau khi cha ta phân tân lại cùng chết một chỗ với y.
Từ nay về sau Đán Phi Tử sẽ không truy tung được cậu nữa. Huyết Cương nói.
- Lẽ nào bọn họ đã để một loại khí gì đó trong cơ thể của Thu Trì, nhưng chúng ta không có được năng lực như cha ông.
Hơn nữa, bí thuật của Thất Bảo Giới rất đáng sợ. Có lẽ võ công của người bên trong cũng kinh người.
Tôi thực sự lo lắng sư phụ à, nếu sư phụ đi La Thất Bảo là Thất Bảo Giới thật thì phiền toái rồi.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, có lẽ phải ly hồn mới có thể nhìn được những cái đó? Huyết Cương nói.
- Có lẽ là thế. Diệp Phàm thở dài.
- Đúng rồi Thu Trì, và nói với tôi về Hồng Đàm cung đi, gnhe nói có cái Hồng bảo thiên vương đỉnh. Chúng tôi muốn mượn mấy ngày để luyện chân cho Thiên Đao. Nếu không ông ta rất mất tự do. Diệp Phàm sợ Thu Trì không chịu nói, cho nên mới dùng Thiên Đao để dụ.
- Chuyện này...
Mắt Thu Trì chợt lóe lên.
- Không cần đâu Thu Trì, ta làm chân giả, chỉ cần có thể đi là được, cả dời ta sẽ ở cùng muội. Thiên Đao nói.
- Muội nói cho huynh biết, dù sao bọn họ vẫn không nguôi báo thù nhà muội. Hiện giờ nhà muội đã không còn ai.
Để tránh tuyệt gia. Thu Trì gật đầu: - Nhưng, muội cũng không biết được bao nhiêu bí mật.
Nghe tổ tiên tương truyền lại Hồng Đàm cung ở rất sâu dưới biển. Vốn dĩ Hồng Đàm cung Biển Bắc,đảo Khâu Ly.
Sau đó xảy ra bi kịch, Hồng Đàm cung cùng với gia tộc đáng hận kia đánh một trận rồi chìm xuống đáy biển.
Cụ thể ở chỗ nào thì tôi cũng không rõ lắm.
- Phiền toái đây, phạm vi xung quang đảo Khâu Ly cũng không phải hẹp. Hơn nữa qua mấy ngàn năm, thời gia thay đổi. Các vị trí địa lý cũng thay đổi. Nhưng tìm kim đáy bể, rất khó! Hồng Tà sờ đầu với vẻ khổ sở.
- Ngoài ra không còn tương truyền nào khác sao? ví dụ như lộ tuyết đồ hoặc bản đồ phạm vi nào đó?
Diệp Phàm có hơi thất vọng.
- Không có, nguyên lời của Cung chủ nói là Hồng Đàm cung đã không còn. Từ đó về sau cũng mất trên thế gian. Có lẽ là vì thế mà cùng không có ghi chép gì về Hồng Đàm cung. Thu Trì nói.
- Mẫu thân muội có để lại di vật gì không? Thiên Đao nói.
- Chỉ có một cái hòm, bên trong đều là ngọc, một cái chai đựng những quân cờ nhỏ, giống như hạt châu vậy, mày xanh biếc. Thu Trì nói, vào trong lấy cái hòm ra.
Vừa mở ra Diệp Phàm liền bị chấn động, hắn cầm hạt châu lên nghe ngóng, có thể khắc định đây chính là những hạt châu được dung dưỡng ở phái Võ Đang.
- Hình như những hạt châu này cũng không có gì đặc biệt, không có gì bí mật. Thiên Đao đợi mọi người xem xong rồi tuận tay ném vào hòm. Chỉ có Hồng Tà và Diệp Phàm là ngẩn người ra.
- Hai vị biết nó sao? Thiên Đao sửng sốt hỏi.
- Hạt châu này gọi là Dung Dưỡng Châu... Diệp Phàm nói.
- Mẫu thân muội để lại những hạt châu này lại làm gì, lẽ nào bảo muội xuống biển chơi sao? thực tế những hạt châu này trong xã hội hiện đại có tác dụng để làm bình dưỡng khí. Chẳn qua nó chỉ là dưỡng khí thôi mà. Thiên Đao nói.
- Có lẽ nào phải dựa vào chính những hạt châu này mới có thể tìn được Hồng Đàm cung dưới Bắc Hải? Diệp Phàm nói.
- Đúng rồi, hoàn toàn có thể. Không có Dung Dưỡng Châu căn bản là không thể xuống sâu được đáy biển.
Bình dưỡng khí xuống quá sâu cũng không chịu được sức nén áp suất. Xem ra như vậy Hồng Đàm cung ít nhất cũng phải ở sâu mấy nhìn mét dưới mặt biển.
Hiện đại dùng tàu ngầm cũng khó mà xuống được. Nhưng, Bắc Hải có nơi sâu như vậy sao? Lâm Nhất Phu hơi nghi ngờ về những điều này.
- Bắc có Quế Lâm sơn thủy, Nam có Bắc Hải ngân than, tôi nghĩ mọi người nói Bắc Hải là chỉ thành phố Bắc Hải kia. Chắc là chỉ biển phía bắc. Ví dụ như, đảo Khâu Ly ở trẻn mặt biển phía Bắc vậy. Diệp Phàm nói.
- Có thể là Bạch Hải chứ không phải Bắc Hải. Cậu xem, đảo Khâu Ly không phải là ở trong phạm vi của Bạch Hải hay sao? Lúc này Bao Nghị góp một câu.
- Có khả năng!
Diệp Phàm vỗ đùi.
- Bạch Hải kia có vĩ độ cao, khí hậu lạnh giá, quanh năm có băng tuyết bao phủ một năm có khoảng 200 ngày tuyết rơi trắng xóa. Bây giờ chúng ta đến đó cũng không thể xuống được. Sắp đến tết rồi, bên đó chắc phải âm mưới mấy độ. Thu Trì nói.
- Bạch Hải hai đầu bành trướng, ở giữ hẹp diện tích khoảng 90 nghìn m2. Độ sâu bình quân là 61m. Chỗ sâu nhất là phía đông bắc Canada Mubarak khoảng 350m.
Còn đảo Khâu Ly chính là thuộc phía bắc Canada Mubarak. Đại bộ phận đáy biển Bắc hải là trầm tích bùn và đất dính.
Đáy của vùng biển Bắc Canada Mubarak là cát, trầm thích đá lắng đọng. Bời biển quanh co, phía tây bắc dốc, tây nam thấp phẳng. Lúc này là Akiyama Linyifu nói.
- Akiyama đại sư, hình như ông thuộc nơi này như lòng bàn tay vậy. Diệp Phàm cười nói.
Đăng bởi: admin