Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Anh phải cầm đi mà, hà tất phải dùng cách đó đúng không? Nếu anh cần cả người em cũng có thể cho nha mượn. Mộc Nguyệt Nhi ưỡn ngực, cười khanh khách không chút sợ hãi mà nói với Diệp Phàm. Hơn nữa, còn khe khẽ nhún ngực một cái ra vẻ kiên quyết.
- Ôi... em lại thế rồi, nói chuyện đứng đắn với anh đi. Diệp Phàm thở dài.
- Anh bị đánh cho mặt mày xám lại, cô gái kia mạnh hơn anh nhiều. Mộc Nguyệt Nhi bình tĩnh trở lại.
- Ừ, có lẽ là bán niệm khí. Từ lúc nào mà bán niệm khí không đáng giá như vậy?
Diệp Phàm có chút bực bội.
- Cũng chưa nhìn thấy mấy người, Dương Đinh Thiên của Võ Đang, còn có Thiên Đao, hơn nữa lại thêm nha đầu kia.
Nhưng, hình như nha đầu kia không cần mạng của anh. Với khả năng của anh thì chắc chắn không thể đánh lại được cô ta.
Đương nhiên, chân chạy trốn nhanh, đánh không lại được thì vẫn có thể chạy. Lẽ nào nha đầu kia cố tình đùa giỡn anh. Lạ thật! Mộc Nguyệt Nhi nói.
- Anh cũng thấy bực bội, hơn nữa anh phát hiện ra hình như đầu óc cô ta có vấn đề.
Diệp Phàm nói, vuốt y phục trên người.
- Đầu óc có vấn dề mà có thể luyện đến bán niệm khí, làm gì có chuyện có thiên tài kiệt xuất đến vậy. anh xem, hình như nha đầu kia còn nhỏ hơn anh? Đầu óc có vấn đề sao có thể chứ? Mộc Nguyệt Nhi sịt mũi căn bản là không tin.
- Có lẽ về phương diện võ công cô ra rất tốt nhưng em không nhìn ra. Ở cách nói chuyện và lối suy nghĩ không phải có vấn đề sao?
Chúng ta đã gặp ba lần, lần nào cũng câu nói là "tiền của tôi", nếu không thì lại là "tìm anh trai", anh cái quái gì chứ, cô ta cũng chưa tìm thấy.
Hình như cô ta cũng giống như hai câu nói này.
Diệp Phàm
- Không chỉ có hai câu nói này, không phải người ta cũng từng nói "khó coi chết đi được, xấu chết đi đươc".
Cô ta không nói nhiều nhưng toàn là thật. Có thể nào là trước kia thông minh luyện đến bán niệm khí, sau đó ngốc nghếch không.
Có lẽ bị tình nhân lừa tiền mà tức giận phát điên như vậy. Mộc Nguyệt Nhi tự cho rằng đã trinh thám được rồi, dương dương tự đắc.
- Chuyện của em thật vớ vấn, phải tìm cũng phải đi tìm tình nhân đó chứ. Diệp Phàm tức giận.
- Khà khà, biết đâu nhìn anh lại giống giống với tình nhân của cô ta. Cho nên mới có hiểu lầm. Vẻ mặt của Mộc Nguyệt Nhi vui như kẻ khác gặp tai họa: - Bị quấn vào chuyện này cũng thật là phiền toái, anh tự đi cầu phúc đi.
- Giống nhau thì có gì sai sao? không thể nào thiên hạ lại có người giống như vậy? Diệp Phàm rùng mình một cái.
- Anh về nhà hỏi lại cha mẹ anh đi, chưa biết chừng lúc nhỏ anh có một huynh đệ cùng sinh đôi bị thất lạc ấy chứ. Mộc Nguyệt Nhi nói.
- Vớ vẩn, chuyện liên thiên, về nhà.
Diệp Phàm tức giận nói, nhưng trong lòng cũng chột dạ. Bụng nói em trai Diệp Tử Kì cũng là nhặt được, lẽ nào mình cũng là nhặt được.
Không thể nào?
Sự xuất hiện của Diệp Phàm, những chuyện này vốn dĩ đều là vì Diệp Phàm dựng lên. Cho nên, cuộc họp lúc sáng giống như một cuộc tọa đàm, đến giờ ăn cơm trưa đã nói xong.
Hơn nữa, Diệp Phàm còn giới thiệu về Kiều Báo Quốc cho các anh em công nhân.
Còn nói đến hai đồng chí Nhậm Thời Mãn và Phong Hồ Ninh, hai đồng chí này có việc cũng không đến, đối với suy nghĩ của hai đồng chí này Diệp Phàm cũng lý giải được.
Hai ngày sau. Tỉnh ủy Thiên Vân lại có quyết định điều chỉnh nhân sự.
Thứ nhất, xóa bỏ quyết định xử phạt đồng chí Diệp Phàm.
Thứ hai, cho dù đồng chí Nhậm Thời Mãn không đảm nhiệm chức vụ Bí thư, ủy viên khi kinh tế Hoành không, không đảm nhiệm chức chủa tịch tập đoàn Hoành Không, thì vẫn điều chỉnh đồng chí Nhậm Thời Mãn về Tỉnh, phụ trách cải tạo khu Lục Loan.
Thứ 3, đồng chí Khương Quân Sơn nhận chức vụ Bí thư Đảng ủy khu kinh tế Hoành Không.
Thứ tư, do đồng chí đảm nhiệm chức chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hoành Không, ban cho thức gián đốc. Phục chức Phó chủ tịch tỉnh Thiên Vân, phục chức Uỷ viên quản lý khu kinh thế Hoành Không, chức Phó bí thư Đảng ủy, quản lý ủy viên cho đồng chí Diệp Phàm.
Thứ 5, chính thức điều đồng chí Kiều Báo Quốc đảm nhiệm chức Phó bí thư tập đoàn Hoàng Không, giám đốc điều hành.
Diệp Phàm suy nghĩ là hiểu ngay. Sắp xếp tỉnh Thiên Vân như vậy là hợp với lẽ thường.
Vì sao mà vị trí của Phương Hồ Ninh không có sự thay đổi. Đó là Ninh đại làm theo ý tưởng của chủ tịch tỉnh Khúc Chí Quốc.
Còn vì thể hiện sức ảnh hưởng của Diệp Phàm ở tập đoàn Hoành Không, cũng là vì làm ổn định lại cảm xúc của đám công nhân trong tập đoàn này.
Cho nên, cho Diệp Phàm chức chủ tịch ban giám đốc. Xem ra như vậy, đồng chí Diệp Phàm vẫn là lãnh đạo tối cao của tập đoàn Hoành Không.
Đương nhiên cũng sẽ có tác dụng kiềm chế sự nổi lên của Phong Hồ Ninh. Tuy ông ta là Bí thư đảng ủy nhưng bên trên có Chủ tịch Diệp Phàm, bên dưới lại có Tổng giám đốc Kiều Báo Quốc.
Từ trên xuống dưới về cơ bản là khống chế quyền lực của Phong Hồ Ninh. Nhưng quyền lực bên ngoài tượng trung vẫn để cho đồng chí Khúc Chí Quốc có thể diện lớn.
Đương nhiên, vì quan hệ của Diệp Phàm và Kiều Báo Quốc. Cho nên, Diệp Phàm cũng không có thể lại hợp để gánh vác chức Bí thư đảng ủy tập đoàn Hoành Không. Nếu vậy thì tập đoàn đó chẳng khác nào biến thành tập đoàn của gia đình.
Hơn nữa, rút Nhậm Thời Mãn về khu Lục Loan, đó là thành mỉa mai ông ta. Tuy khu Lục Loan ở tỉnh nhưng sự phát triển không thể bằng khu kinh thế Hoành Không được. Như vậy biến thành châm chọc vào phạm vi quyền lực của Nhậm Thời Mãn rồi.
Đương nhiên, cũng là do trước kia Lâm Thời Mãn vỗ bàn là mới có sự trừng phạt như vậy. Cũng chỉ như bồi thường lại cho Diệp Phàm phải chịu oan trong thời gian trước.
Sau khi tuyên bố quyết định xong. Tuy Nhậm Thời Mãn cười, cũng đang vỗ tay. Nhưng trong lòng Diệp Phàm cũng hiểu, chắc chắn là ông ta đang thầm bực chết đi được.
Hôm nay là ngày thất bại của đồng chí Nhậm Thời Mãn, còn Khương Quân Sơn cũng tiến hành chuyển giao công việc cho Nhậm Thời Mãn.
Ngay cả Phong Hồ Ninh cũng có sự thu hoạch, hơn nhiều cái danh hiệu Bí thư đảng ủy. Sau này tập đoàn Hoành không phát triển đi lên, công lao của ông ta cũng không nhỏ.
Đương nhiên Khương Quân Sơn cũng vui mừng. Khu kinh tế Hoành Không phát triển là chuyện tốt. Cho công việc của mình chủ yếu vẫn là ở tỉnh nhưng tóm lại vẫn tốt.
Còn thành viên trong Hội đồng quản trị của tập đoàn Hoành Không cũng vì Diệp Phàm mà có chút thay đổi.
Diệp Phàm được điều chỉnh đến Chủ tịch ban giám đốc. Cho nên, hắn cũng chiếm luôn chúc Phó chủ tịch hội đồng quản trị do Phong Hồ Ninh tiếp nhận.
Còn ủy viên Dương Chấn Đông cũng bị điều ra ngoài, Kiều Báo Quốc tiếp nhận chức vụ này. Chuyện này, cũng không phải Phó bí thư anh là thành viên ban giám đốc mà tôi lại không được làm thành viên trong đó nữa, điều đó không hợp lý.
Đương nhiên, tập đoàn Hoành Không vẫn còn một đồng chí nằm trong Ban giám đốc nữa đó là đồng chí Cung Chí Quân.
Vì sao mà đồng chí Cung Chí Quân này lại không bằng đồng chí Dương Chấn Đông nhưng bị loại bỏ lại là đồng chí Dương Chấn Đông?
Nguyên nhân này đương nhiên là vì Diệp Phàm. Dương Chấn Đông kia đến từ chỗ của Nhậm Thời Mãn, vẫn luôn đối đầu với Diệp Phàm.
Trước hôm bổ nhiệm Tỉnh ủy Thiên Vân cũng có trưng cầu ý kiến của Diệp Phàm. Cuối cùng đương nhiên được Diệp Phàm đánh vào Hội đồng quản trị.
Lý do đương nhiên có thể chỉ là nói bậy thôi. Bởi vì đồng chí Cung Chí Quân còn trẻ đầy triển vọng. Hơn nữa, Ninh Chí Hoàn cũng biết Cung Chí Quân đến, cho nên Dương Chấn Đông tự nhiên sẽ bị lược qua.
- Bí thư Nhậm, bọn họ làm như vậy là trả đũa, là trả đũa đấy. Dương Chấn Đông tức quá chạy đến chỗ Nhậm Thời Mãn than thở.
- Haiz, lão Dương à, bình tĩnh một chút đi! Nhậm Thời Mãn hỏi thăm rồi ngồi xuống.
- Bí thư Nhậm, tôi có thể bình tĩnh được sao? Không đề cập tới, Dương Chấn Đông tôi cũng không nói gì. Tôi là người đàn bà góa không có ai ngủ cùng.
Nhưng bây giờ lại đã tôi ra khỏi Ban giám đốc. Bọn họ dựa vào cái gì, Cung Chí Quân thời gian đế tập đoàn Hoành Không còn chưa lâu bằng tôi, chức danh trong bộ máy đó còn thấp hơn tôi.
Vì sao anh ta ở lại còn tôi thì lại phải ra ngoài. Đây rõ ràng là trả đũa tôi àm. Là Diệp Phàm trả thù, có lúc tôi đã phản đối ý kiến của hắn trong cuộc họp.
Hắn căn bản chính là chủ nghĩa bá quyền.
Dương Chấn Đông giận giữ nói. Ông ta lờ mở chỉ ra rằng tôi vì ủng hộ cho quyết định của Nhậm Thời Mãn ông nên mới bị Diệp Phàm làm như thế.
- Chuyện này cậu có thể phản ứng lên trên, bớt giận trước đi đã. Nhậm Thời Mãn an ủi.
- Phản ứng có ích gì không? Bí thư Nhậm, chi bằng anh dẫn tôi về tình. Tôi đi theo anh, Uỷ ban tỉnh không phải đang mốn chỉ huy cải tạo khu Lục Loan sao? Anh là tổng chỉ huy, tôi có thể làm thủ hạ cho anh. Dương Chấn Đông nói, đây mới chính là mục đích mà ông ta đến đây.
- Đừng nóng vội, chuyện này từ từ sẽ đến. Tập đoàn Hoành Không tuy chỉ là xí nghiệp cấp ngành nhưng mạng lưới của chính phủ trong đó không nhỏ đâu. Nhậm Thời Mãn nói, Dương Chấn Đông rất thất vọng.
Lúc Nhậm Thời Mãn nói chính là đang đùa. Đường đường là một tổng chỉ huy như ông cần có một người kia mà thành vấn đề sao?
- Tôi tin Bí thư Nhậm chỉ cần mở lời thì sẽ dễ dàng thôi. Dương Chấn Đông đang cố nài nỉ.
- Đồng chí Chấn Đông, cậu cho rằng tổ chức Tỉnh ủy là tôi mở ra có phải không? Thấy Dương Chấn Đông như vậy, Nhậm Thời Mãn hừ lạnh một tiếng.
Lời này rất nhiêm trọng, trong lòng ông ta đang bực chết đi được, vậy mà vẫn còn phía an ủi tên Dương Chấn Đông đáng ghét trước mặt mình.
- Vậy thì được, tôi sẽ chờ từ từ.
Trong lòng Dương Chấn Đông hoàn toàn thất vọng. Còn trong lòng Nhậm Thời Mãn thì từ việc "ân cần thăm hỏi" tổ tông 6 đời nhà Dương Chấn Đông biến thành chuyện tào lao mấy câu rồi cáo từ.
- Phế vật vô dụng, bản thân vô dụng còn lải nhải trước mặt ông đây, muốn uy hiếp ông sao, cái thứ gì không biết? Dương Chấn Đông vừa mới đi, Nhậm Thời Mãn dã đóng cửa lại mắng một câu.
- Ha ha ha, hả dạ quá đi! Trong Chu Tước sơn trang, Bao Nghị đang cười ha ha.
- Đó là, đó là, lần này phạm vi điều chính không nhỏ. Lại đùa dai với Nhậm Thời Mãn, không thể ngờ được! Lam Tồn Quân cười ha ha nói.
- Đây chính là Diệp Phàm của chúng ta đã đấu tranh thắng lợi. Vì sao mà Diệp Phàm lại không nhường cho Lâm Thời Mãn có đường về tỉnh. Chuyện này chỉ cần nhìn là đã hiểu ngay. Bao Nghị cười nói.
- Đừng nói lão đồng chí Nhậm như vậy, chuyện này thực ra là đánh vào Hội đồng quản trị. Diệp Phàm lắc đầu.
- Đánh vào Hội đồng quản trị, không thể nòa. Rõ ràng là Nhậm Thời Mãn thua rất thảm mà. Lam Tồn Quân có phần không hiểu.
- Lúc trước không phải là tôi còn thảm hơn sao, xử nặng hơn nữa là tạm thời cách chức. Còn Nhậm Thời Mãn hiện tại chỉ là đổi địa bàn mà thôi.
Chỉ có điều khu Lục Loan cũng không kém nhiều so với khu kinh tế Hoành Không của chúng ta. Nhưng người ta vẫn là Phó chủ tịch, ủy viên Tỉnh ủy đấy thôi.
Không đình chỉ 2 chức vụ của ông ta, đến phạt cảnh cáo miệng cũng không có. Cậu nói xem là ông ta thảm hay là tôi thảm? Diệp Phàm nói. Đăng bởi: admin