Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hơn nữa, điều mà hồn khí sợ nhất chính là lúc thần xuất hiện, có vật để kí gửi còn đỡ. Điều này cũng là may mắn là hồn khí của các cao thủ thần cảnh vẫn còn giữ lại.
Ngày đó còn có ước mơ là tìm thân thể của trâu bò để chuyển kiếp, nhưng lúc đấy lại có mấy thân thể hợp với bọn họ chứ?
Cho nên, đa số hồn khí của các cao thủ may mắn còn sót lại cuối cùng cũng biến mất theo thời gian rồi.
- Được .cái .nói liền một hơi, lão ma tôi không nhanh được, không được rồi.
Con chó đen vừa mới làm cho đất trời tối đen, đoán chừng không thể sống nổi qua buổi tối ngày mai, haiz, thôi bỏ đi, đây cũng là số mệnh rồi.
Sau khi tôi mất thông tin rồi anh hãy thay tôi đi tìm sư muội của ta là Thiên Tâm sư muội, là ni cô là được rồi. Tôi đoán là có mối liên quan nào đó với hoang đảo có ba góc kia.
Haiz, đây là lão ma tôi đã hoàn thành Hồng Huyết đao thuật rồi, điều mà lão ma tôi hài lòng nhất chính là võ công Huyễn Ma, cậu cầm đi.
Còn nữa, cấm thành kinh tử.. Giây phút này Huyễn Ma tự nhiên lại lo đến chuyện hậu sự, giao cho rất tỉ mỉ.
Ngay cả nơi giấu đồ cũng giao lại, rất rõ ràng, xem ra, lão ma không xong rồi.
- Lão ma, việc này.tôi xin lỗi, tôi thật sự không thể cứu ông. Yên tâm đi, chuyện của sư muội ông cứ giao cho tôi đi, một khi tôi có thực lực tôi nhất định sẽ đi tìm cô ấy. Khẩu khí của Diệp Phàm kiên định, trong lòng rất buồn rầu, hắn khá là đau buồn, trong lòng nghĩ không biết lão ma có chuyện không hay xảy ra, cùng với hồn khí cuối cùng của tôi giống như xui xẻo, ví dụ như, Thiên Hạo Tử vậy.
- Không sao, đây cũng là do số mệnh quyết định thôi, lão ma tôi không trách ngươi. Nếu như cậu lo liệu được chuyện của sư muội tôi như lời cậu vừa nói, đó là tia hy vọng cuối cùng còn xót lại của tôi, ta nhờ cậu, cậu yên tâm đi, ta sẽ đến tìm cậu. Vẻ mặt Huyễn Ma lúc này khá là rộng rãi.
- Huyễn Ma, ông không thể chết. Diệp Phàm nói có chút nghẹn ngào.
- A, đây là cái gì? Huyễn Ma nói có chút ngạc nhiên vui mừng.
- Cái này là cái gì? Diệp Phàm hỏi:
- Cái này màu vàng, cây thánh giá, cậu lấy ở đâu? Huyễn Ma hỏi:
- Cậu nói cái này à, tôi cũng không rõ lắm. Không phải là cây thánh giá màu đen ở trên ngôi mộ biến thành sao? Tôi còn nghe thấy y tên Thiên Tuế, cây thánh giá này có vẻ giống "tiêu Kim Thiên". Người đó giống như người đeo mặt nạ bị trói vào cây thánh giá to vậy.
- Thiên Tuế, không phải chứ, cậu không nghe lầm chứ? Huyễn Ma kêu lên, lúc này lão ma dường như có sinh khí vậy, nhưng thật ra lại khiến cho Diệp Phàm có chút không hiểu.
- Không phải tôi nói rồi sao. Người anh em Thiên Địa Ma trong Cửu Thiên Thập Địa Ma của chúng tôi kêu "Thiên Tuế", chẳng lẽ lại là đại sư huynh sao? Làm sao có thể như thế được. Huyễn Ma nói.
- Nhất thời tôi cũng quên mất, nhưng đại sư huynh của các người sao lại bị con chó cột vào cây thánh giá vây, giống như là chưa chết vậy. Diệp Phàm thật sự nghi ngờ. - Hơn nữa, lúc trước không phải ngươi nói toàn bộ Cửu Thiên Thập Địa Ma đã chết hết rồi sao?
- Đã chết rồi, nhưng đại sư huynh của chúng tôi không ở đó lúc đấy, nghe nói đã chết rồi, không thể tin được là bị con chó đen kia ám. Con chó đen con mẹ nó thật đúng là đồ phá hoại, cũng thật lợi hại, một con chó lại có thần khí như vậy? Huyễn Ma giận giữ mắng.
- Tôi không hiểu, nhưng, không đúng. Con chó lợi hại như thế, chắc chắn còn mạnh hơn nhiều so với cao thủ thoát thần cảnh đại viên mãn. Mà đại sư huynh của ông cũng chỉ mạnh hơn ông một chút thôi có phải không? Sao có thể giống như đánh được mấy chiêu với con chó đen kia được? Diệp Phàm hỏi:
- Mạnh hơn nhiều. Theo như truyền thuyết thì đại sư huynh đã vào được bán cảnh giới của cảnh giới sau rồi, đại sư huynh cũng có nhiều duyên cơ lắm, nhưng cảnh giới kia thì chúng tôi cũng không rõ lắm. Đó là phạm vi của Vũ Vương bọn họ, bí mật từ nghìn năm nay. Huyễn Ma nói.
- Ôi mẹ ơi, luyện võ thuật cửu chỉ có thể luyện đến cảnh giới này hay sao, Cửu Chỉ quả thật đã thành thần rồi. Diệp Phàm giận giữ nói.
- Không nói nữa không nói nữa, ta muốn đi vào trong tiêu Kim Thiên nghỉ ngơi. Huyễn Ma nói.
- Cái đó cũng hợp với hồn khí của ngươi sao? Diệp Phàm sửng sốt.
- Đương nhiên rồi, không nhìn à đây là binh khí của ai dùng, ít nhất cũng là thất phẩm trở lên. Còn mạnh hơn nhiều so với Diệt Hồn thương nhiều. Huyễn Ma nói xong, Diệp Phàm có cảm giác nhẹ hẳn, biết người này đi vào trong tiêu Kim Thiên rồi.
- Ha ha, tự nhiên có kim hỏa, tốt lắm. Huyễn Ma phá lên cười, đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm dò xét, phát hiện trong tiêu Kim Thiên tự nhiên có màu vàng như thiêu đốt vậy, giống như cái lò luyện vậy.
Người này ngồi xếp bằng chân giống như đang hấp thụ màu vàng.
- Đúng rồi tiểu tử à. Vừa rồi tôi đã nói những gì rồi? Huyễn Ma đột nhiên mở hai con mắt nghĩ đến vấn đề hết sức quan trọng.
- Đương nhiên rồi, đó là di nguyện, Hồng Huyết đao thuật, Ảo Ảnh công, ông yêu sư muội của ông, yêu cầu tôi tìm sư muội của ông, tìm cây hạt đậu ở trong vườn trúc. Không thể tin được Huyễn Ma à, ông có nhiều bí mật thật đấy. Diệp Phàm cười gượng.
- Ngươi Huyễn Ma ngại lập tức cúi đầu xuống. - Haiz, đồ của lão phu đều giao hết cho ngươi, tính sai rồi tính sai rồi.
- Đây là ông giao tiều thuê nhà. Khí thế Diệp Phàm vang dội.
- Anh lại còn nói, nhà này chính là của đại sư huynh của ta, sao phải trả tiền thuê nhà cho cậu?
Huyễn Ma bất mãn quát.
- Cái gì, có tin là tôi niệm thần chú đá ông ra lập tức không. Cái nhà này bây giờ đã là của tôi, Thiên Tuế đã giao cho tôi. Ngay cả đại sư huynh của ông cũng không được dùng. Diệp Phàm nói dứt khoát.
- Xem như cậu lợi hại. Huyễn Ma mở mắt không nói gì, người này thật đúng là sợ tên tiểu bối họ Diệp đá ông ta ra khỏi cái tiêu, như vậy cũng xong đời rồi.
Thật ra thì Diệp Phàm cũng không hiểu được làm sao với cái tiêu Kim Thiên này, vừa rồi chỉ là phô trương thanh thế thôi, ngược lại lại có thể lừa được Huyễn Ma.
Sau khi xác định được phương hướng liền đi ngay, băng qua cây cối sông nước, nhưng thật ra cũng thuận lợi đi được mấy chục cây số.
Nhưng tự nhiên lại gặp đoàn người của vận động Địa Mông ngay phía trước, đoán chừng có hai trăm người, lập tức trốn đi.
Bị ép tới nỗi không thể dậy nổi, Thiên Đao tức giận, người này bước ra, cây bảo kiếm trong tay anh ta vung lên không trung như vũ khí xoay qua chém mấy chục cái đầu bay đi.
Đám người vận động Địa Mông sợ tới mức phát run lên, đúng lúc này, hai tên có đeo cây thánh giá trước ngực lẩm bẩm.
Hai cây thánh giá kia bay ra đè lên cây bảo kiếm của Thiên Đao, Thiên Đao cũng mệt rồi.
- Người anh em, hãy chơi với cây thánh giá màu vàng này, giết chết lũ con cháu này đi. Diệp Phàm tức giận, tiện tay ném tiêu Kim Thiên ra, dùng cách xoay tròn đập hai cây thánh giá màu đen kia.
Hai tiếng bang bang vang lên, thật sự có tác dụng. Ánh sáng chợt lóe trên không trung, cây thánh giá màu vàng đánh cây thánh giá màu đen vài cái, cây thánh giá màu đen tự nhiên bị chặt đứt rơi xuống đất.
Tiêu Kim Thiên bay qua, tên đeo cây thánh giá đen kia ngã xuống đất. Những người khác nhìn thấy nhanh chóng chạy đi giữ mạng, nhưng bảo kiếm của Thiên Đao cũng không ngồi không, một kiếm, lập tức chém người thành hai mảnh máu phun ra.
- Hai ba tên thủ lĩnh đã chết rồi, chạy mau. Có người sợ hét to lên, rống lên một tiếng, còn hơn một trăm binh lính quay đầu bỏ chạy.
Nhưng đám người Diệp Phàm không thể buông tha cho bọn họ như thế được, nhanh chóng đuổi theo, đã giải quyết được hơn trăm tên này đẩy xuống nước.
Trương Hùng nhặt được một cái vũ khí liên lạc, thử xoay tròn tự nhiên liên lạc được với thiếu tá Mông Đạt, không lâu sau đó hai cái máy bay bay tới.
- Anh hùng, các anh thật sự là những anh hùng! Thiếu tá Mông Đạt nhìn thấy những thi thể của vận động Địa Mông nằm ngổn ngang dưới đất, hai con mắt đổi màu.
- Chúng ta làm một trận nhỉ có phải không thiếu tá Mông Đạt. Diệp Phàm cười cười.
- Ha ha, chúng tôi sẽ hỗ trợ việc cho các anh. Thiếu tá Mông Đạt cười nói, đương nhiên cao hứng khi nói đến vinh quang rồi.
- Không! Đây là hành động bao vây thành công của thiếu tá Mông Đạt, không liên quan gì đến chúng ta. Diệp Phàm lắc đầu.
- Diệp Phàm, anh đúng là người bạn tốt của Mông Đạt chúng ta, cảm ơn. Mông Đạt cảm động rơi nước mắt.
- Ok ok! Diệp Phàm giơ ngón tay cái lên, thiếu tá Mông Đạt nhiệt tình ôm Diệp Phàm một cái. Bởi vì, Diệp Phàm nghe thấy thiếu tá Mông Đạt là một trong những người có năng lực trong quân đội của Đức.
Thuận lợi trở về điểm xuất phát, sau khi thiếu tá Mông Đạt đăng báo quân đội Đức lập tức phái hơn một ngàn binh lính đem những thi thể này đi.
Vào ban đêm, các báo khắp nơi đưa tin tướng quân Đức Lý của quân đội chính phủ, hành động của thiếu tá Mông Đạt phụ trách lần này coi như là một thắng lợi lớn. Giết được toàn bộ người của vận động Địa Mông, thu được súng ốngđánh chết
Thiếu tá Mông Đạt đứng nghiêm trang trước hội trường tuyên bố thông tin này, Diệp Phàm thấy, thiếu tá quân chủ lập tức biến thành thượng tá. Chính là tăng hai cấp.
Sau đó hai bên vây quanh hô to tên Mông Đạt.
Buổi sáng ngày hôm sau, rất nhiều thân vương tự mình đến tặng quà và hàng ngàn tấm chi phiếu bằng đô la mỹ. Nhưng Diệp Phàm kiên quyết không nhận.
- Chủ tịch tỉnh Diệp, tôi chính là người bội phục người anh em nhất đấy. Có thời gian thì mời đến nhà tôi ở Shate một chuyến. Rất nhiều người nhiệt tình.
- Có thời gian tôi nhất định sẽ tới chơi. Diệp Phàm cười nói, rất nhiều thân vương bắt tay.
- Chủ tịch tỉnh Diệp, ý của thân vương chính là có thể mời anh đến TQ làm vệ sỹ không.
Lương một năm là 5 triệu đô la mỹ, đến lúc đó, còn có thể đảm nhiệm chức huấn luyện viên cho gia đình các hoàng thân quốc thích. Thân vương nói.
Bắt đầu từ bây giờ, yêu cầu con cháu đều học võ công của TQ. Lúc này Cái Ngô quản lí của Tát Đa Nhĩ nói.
- Việc này khá là khó, trình độ của Lisha các người cũng rất cao. Nhưng, các anh nhất định phải tìm người cao thủ hơn anh ta, loại cao thủ này rất khó tìm thấy ở Trung Quốc chúng ta. Diệp Phàm xoa cằm.
- Nếu chủ tịch tỉnh Diệp có thể tìm thấy chúng tôi còn có thể trả thù lao mà. Cái Ngô nói. Đăng bởi: admin