Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Đạt Lạc Hoa là tình nhân được Lạp Thiết Cát tín nhiệm sủng ái nhất, tuy nhiên, bởi vì mẹ của Lạp Thiết Cát không thích cô ta.
Mà Lạp Thiết Cát là người con có hiếu. Cho nên, bọn họ cũng không công khai quan hệ của mình. Bình thường cũng rất bí mật, chúng tôi biết được tin tức này cũng là ngẫu nhiên thôi.
Mà Đạt Lạc Hoa cũng không có ở trong tay chúng ta, tuy nói quan hệ của cô ta với Lạp Thiết Cát không thể công khai. Nhưng mà, bất cứ lúc nào nàng cũng ở bên cạnh Lạp Thiết Cát.
Nghe nói cô ấy cũng là một cao thủ thần bí. Hiện là đội trưởng đội cảnh vệ nữ của Lạp Thiết Cát. Cho nên, người này chỉ thử cái biết ngay là giả.
Thái Hoành Sa nói.
- Trên đời này làm gì có hai người lại giống nhau như vậy chứ? Cho dù là tìm người thay thế cũng rất khó làm được có phải không?
Bao Nghị còn đang vật lộn với ý nghĩa của chính mình.
- Không phải là chúng ta cố ý làm khó dễ, nhưng chắc chắn anh ta không phải là Lạp Thiết Cát. Còn vì sao phải tìm người thế thân, chúng ta không có khả năng biết được.
Thái Hoành Sa nhún vai, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Đương nhiên, anh ta có thể cung cấp cho chúng ta một chút tin tức bí mật, chúng tôi cũng phải cảm ơn các anh.
- Giao dịch gần như đã thành công, cảm ơn thì khỏi cần.
Diệp Phàm khoát tay áo. Đột nhiên vỗ một chưởng vào người tên kia.
- Huyễn Ma, có một chút ảo tưởng. Chúng ta nói ra những lời khách sáo, cuối cùng tên con cháu nhà rùa kia hại mấy người Hồng Tà tốn công vô ích rồi.
Diệp Phàm hừ nói.
Huyễn Ma không có biện pháp nào, đành phải dùng lực thôi. Bởi vì lúc này tiến vào trong tiêu Kim Thiên, vẫn có thể xem đó là một chỗ ẩn nấp tốt. Hồn khí lại có thể có chiều hướng tốt.
- Anh tên gì?
Diệp Phàm hỏi, Trương Hùng đứng bên cạnh phiên dịch.
- Tôi là Lạp Thiết Tư.
Lạp Thiết Tư đáp.
- Anh có quan hệ thế nào với Lạp Thiết Cát?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi là em trai của Lạp Thiết Cát. Hai chúng tôi là anh em sinh đôi. Cho dù là mẹ chúng tôi cũng khó nhận ra hai chúng tôi.
Lạp Thiết Tư nói.
- Sẽ có một điểm nào đó khác nhau, không thể giống nhau như đúc được phải không?
Diệp Phàm ép hỏi.
- Đương nhiên rồi. Sau đó mẹ tôi kiểm tra cẩn thận mới phát hiện là có điểm không giống nhau. Đó chính là phần háng dưới không giống nhau.
Của Lạp Thiết Cát có một nốt ruồi lớn to bằng hạt gạo, của tôi không có. Tuy nhiên, khi chúng tôi lớn mẹ tôi sẽ không nhận ra được.
Cũng không thể cởi quần ra để xem được. Cho nên, mẹ sẽ đánh dấu cái gì đó trên quần áo chúng tôi mặc.
Trên cổ tay áo của Lạp Thiết Cát có dấu hiệu hùng ưng. Của tôi không có, cho nên, mẹ tôi chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra được.
Lạp Thiết Tư nói.
- Hiện tại Lạp Thiết Cát ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Nghe nói ở sườn núi Kham Đông.
Lạp Thiết Tư nói.
- Nói cụ thể ra đi, ví dụ như, ở chỗ nào của sườn núi Kham Đông. Hoặc là nói chỗ ở của anh ta có đặc điểm gì? Còn nữa. Có bao nhiêu người đi theo bảo vệ.
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này tôi cũng không rõ lắm, anh ấy không nói cho tôi biết đang ngụ ở chỗ nào. Hơn nữa, trong vòng vài ngày sẽ lại đổi chỗ ở. Còn người đi theo bảo vệ có hơn chục người đi theo. Đó là người bảo vệ anh tôi. Còn Tác Nguyệt là đội trưởng đội bảo vệ, bất cứ lúc nào cũng đi theo anh của tôi.
Lạp Thiết Tư nói.
- Tác Nguyệt lợi hại vậy sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Rất lợi hại, có một lần tôi thấy cô ấy đánh nhau cùng với mười mấy cao thủ trong đội. Một mình cô ấy đá gãy đùi bảy người. Sau đó không ai dám khiêu chiến lại với cô ấy nữa.
Lạp Thiết Tư nói.
- Như thế nào nữa?
Diệp Phàm hỏi, Lạp Thiết Tư đều nói hết, Diệp Phàm muốn nghỉ ngơi, tướng quân Đức Lý không nhịn nổi đặt một câu hỏi.
- Lạp Thiết Tư, cậu nói lần này laị có hành động, là hành động gì?
Khiến cho Lạp Thiết Đầu chấn động, lại có thể tỉnh lại không nói.
- Tên ngu ngốc này, hiện tại tôi chính là hồn khí. Thi triển ảo ảnh công không thể đánh gãy được. Đánh gãy được là rõ ràng rồi.
Huyễn Ma tức giận mắng.
Tướng quân Đức Lý cũng cảm thấy được mình nói chen vào làm phá hỏng mất ‘bầu không khí’.
- Ngại quá.
- Tôi đã nói với tướng quân Đức Lý anh, tôi đang thi triển một bí thuật từ xa xưa của Trung Quốc chúng ta. Anh ta đã cung cấp nhiều rồi, không cần hỏi nữa. Ôi..
Hai tay Diệp Phàm giơ lên, về mặt đi lại của liên minh tự do thật ra không sao cả.
- Đúng rồi tướng quân Đức Lý. Nếu Lạp Thiết Tư không biết được quan hệ của anh trai anh ta với Đạt Lạc Hoa. Tại sao nói đến đây anh liền mắng.
Diệp Phàm hỏi.
- Tuy rằng anh ta không hiểu được quan hệ của anh trai anh ta với cô gái đó, nhưng chắc anh ta sẽ nghe nói qua từ mẹ của mình.
Đạt Lạc Hoa là ai Lạc Thiết Tư cũng không rõ lắm. Tuy nhiên, nếu đứng trước mặt anh ta cô ấy còn có thể lắc lư người.
Cô ấy chính là Lai Tác Nguyệt mà Lạp Thiết Tư đã nói.
Đức Lý liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói,
- Đại sư, anh có không thi triển lại một lần nữa bí thuật thần bí của anh không, ít nhất cũng phải vạch kế hoạch cấp bộ chứ.
- Tôi đã thử rồi, tuy nhiên, bí thuật này chỉ có thể thi triển ba ngày một lần. Thi triển thêm lần thứ hai sẽ rất háo lực, sẽ làm thương chính mình. Hiệu quả cho người thứ hai cũng rất kém, tướng quân Đức Lý là bằng hữu của tôi, vì tướng quân Đức Lý tôi sẽ thử lại một lần. Tuy nhiên, không thể quá hy vọng.
Diệp Phàm nói, lần này sẽ thương lượng lại lần thứ hai với Huyễn Ma.
- Công lực ảo này tôi đã dạy cho cậu rồi cậu còn làm phiền tôi làm gì, câu cứ thi triển theo phương pháp là được.
- Không phải công lực ảo của ông vài năm có thể thành sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đó là việc của cậu, tôi còn muốn lưu lại một chút hồn khí. Nếu cậu bức tôi thì tôi cũng đồng ý.
Lần này Huyễn Mã có thái độ kiên định chưa từng có, xem ra, có mật thám.
Diệp Phàm không có biện pháp, đành phải sử dụng phương pháp của lão là “phân cân thác cốt thủy”
Phỏng chừng toàn bộ công lực ảo vẫn chưa tỉnh táo lại, lúc này Lạp Thiết Tư dùng phương pháp để toàn bộ đi ra ngoài. Tướng quân Đức Lý vội vàng đi ra ngoài đối phó tạm thời với vụ việc.
Nếu Lạp Thiết Tư và Lạp Thiết Cát là hai anh em sinh đôi, Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng của mình nhìn cẩn thận phía dưới người của Lạp Thiết Tư xem có dấu ấn không. Gặp được Lạp Thiết Cát hẳn là sẽ không thể bỏ lỡ.
Liên minh tự do cũng không có bởi vì Lạp Thiết Tư mất tích sẽ thay đổi phương pháp tấn công, tuy nhiên, truyền đến tin tức tốt. 10 giờ sáng ngày hôm sau.
Tướng quân Đức Lý mang theo người ngựa đánh đại bại quân liên minh tự do, hơn nữa, đánh chết hơn một trăm người, bắt sống hơn một trăm người. Đây là một thắng lợi vĩ đại.
Chính phủ vừa mới đưa tin toàn diện việc này. Quân chính phủ vừa mới anh dũng đả kích trầm trọng liên minh tự do, yêu cầu quân liên minh tự do lập tức đầu hàng hạ vũ khí trước quân chính phủ.
Tướng quân Đức Lý vừa mới nở mày nở mặt một chút, tay lão già này cầm microphone đã run rẩy.
Còn tướng quân Đức Lý nói dóc từ lúc Diệp Phàm mang theo anh em của ông ta tới sườn núi Kham Đông.
- Lần này tướng quân Đức Lý đại thắng đối với chúng ta cũng không phải là chuyện gì tốt cả.
Trương Hùng nói.
- Nói như vậy là có ý gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Lạp Thiết Cát biết việc này phỏng chừng sẽ bố trí thêm quân đội, khẳng định sẽ vất vả hơn. Anh ta sẽ triệu tập các thủ hạ đắc lực nhất tập trung vào một chỗ để bàn bạc.
Tôi nghĩ, có thể sau khi nghe được tin tức anh ta sẽ di chuyển khỏi sườn núi Kham Đông đến ẩn nấp ở một địa điểm bí mật nào đó.
Hơn nữa, đã là họp quân đội nòng cốt, chắc chắn bảo vệ cũng đặc biệt hơn.
Trên mặt Trương Hùng có chút u buồn.
- Còn nước còn tát thôi.
Nhất thời Diệp Phàm cũng có chút đau đầu.
Sườn núi Kham Đông là một thị trấn nhỏ, tuy nói diện tích không lớn, nhưng nhà cửa và dân cư cũng không phải là ít. Muốn tìm được Lạp Thiết Cát ở thị trấn nhỏ này cũng không phải dễ.
Tuy nói bên anh ta có mười mấy người, nhưng người ta bí mật chốn ở trong những tòa nhà không hề động thủ anh cũng rất khó phát hiện được.
Diệp Phàm mở to đôi mắt ưng cùng với đám người Thiên Đao, mỗi nhóm hai người phân tán ra đi tìm. Bởi vì là ban ngày cho nên không dám có động tác lớn nào.
Tự nhiên lãng phí mất một ngày vô ích mà không điều tra ra được động tĩnh gì.
- Chờ đến tối, tôi cùng mọi người đi tìm tiếp.
Diệp Phàm nói, mọi người nghỉ ngơi.
Đến buổi tối, đang chuẩn bị ăn cơm tối thì thằng nhãi Bao Nghị chạy vội vàng vào.
- Mua thứ gì ngon về ăn thế? Trương Hùng đâu?
Hồng Tà hỏi.
- Diệp Phàm, tôi phát hiện ra một việc rất quan trọng.
Bao Nghị nói,
- Vừa rồi tôi và Trương Hùng đi mua cơm chiều phát hiện ra có ba tên cũng đi mua cơm, hơn nữa là đóng hộp mang về.
Mua rất nhiều đồ ăn, còn có mấy bình rượu. Chúng tôi phát hiện, đồ ăn bọn họ mua đều rất đắt, chủ yếu là những món ăn ngon nhất trong quán của thị trấn.
Hơn nữa, dường như ba tên này tài đại khí thôi, vừa mới vào quán đã kêu ông chủ lấy những món ăn ngon nhất.
Trương Hùng nói mua nhiều đồ ăn như vậy lại còn toàn là thức ăn ngon, chẳng lẽ nhà giàu ở trấn này người ta như thế. Tuy nhiên, cũng không giống.
Nếu như là nhà giàu người ta sẽ đến thẳng quán cơm để uống rượu, cần gì phải mua về nhà cho phiền ra.
Hơn nữa lại không thể hiện được đẳng cấp. Mới lại, ở thị trấn này người nghèo nhiều, chỉ làm thuê thôi thì làm sao có thể ăn được những món ăn ngon này.
Sau đó tôi và Trương Hùng lặng lẽ theo dõi. Phát hiện bọn họ đi đến giáo đường.
Vốn là tưởng nhóm cha sứ ăn, Trương Hùng kiên trì đi theo vào trong. Chúng tôi vừa mới đến gần giáo đường liền phát hiện tình huống.
Dường như trên hai đỉnh góc giáo đường có ống nhòm ở xung quanh. Trương Hùng bảo tôi quay về báo tin, anh ta ở lại để theo dõi.
- Đi, qua đó xem tình hình thế nào.
Diệp Phàm vung tay lên, mấy người thay quần áo màu đen lặng lẽ xuất phát đi đến giáo đường.
Anh trai tôi có một nửa số dân cư là người Công giáo La Mã, 20% đạo Tín Lành, khoảng 1% người Hồi giáo, khoảng 1% theo tôn giáo cổ đại Phụng Kim, còn lại là theo tôn giáo nguyên thủy của địa phương.
Mà cái gọi là nhà thờ này không thuộc về các loại giáo này, bởi vì chúng đều có những ký hiệu độc đáo của mình, giống như là cây thánh giá. Cho nên, nó thuộc loại tôn giáo nguyên thủy khác.
Các biểu hiện của tôn giáo nguyên thủy, chủ yếu là tôn thờ thực vật, tôn thờ động vật, tôn thờ thờ cúng thiên nhiên, việc thờ cúng này liên quan chặt chẽ đến sự tồn tại của xã hội nguyên thủy, tôn thờ vật tổ và tổ tiên là như nhau.
Chúng đều phát triển bình thường và đã trải quá các hoạt động tôn thờ hình thành khái niệm trừu tượng.
Bằng cách khám phá sự tồn tại của tôn giáo thời tiền sử, tất cả nghiên cứu ban đầu từ thời kỳ đồ đá cho tới khi văn hóa nguyên thủy suy đồi như thôn xóm nguyên thủy, bức tranh hang động đá, di tích mộ, tượng đều tìm thấy trên bàn thờ tôn giáo.
Một vài dân tộc thiểu số trong nước Trung Quốc đều sùng bái tốn giáo nguyên thủy, mà nền tảng xây dựng giáo đường cũng không giống như phong cách kiến trúc của đạo Thiên Chúa.
Nó thể hiện sự thô tục phóng túng, sau khi đến gần nhìn, Bao Nghị thầm thì nói:
- Tại sao lại là hắc cẩu, chẳng lẽ là bọn họ thờ phụng thần hắc cẩu sao? Đăng bởi: admin