Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Quan Thuật
  3. Chương 3613 : Toàn bộ ở chỗ này hả.
Trước /3654 Sau

[Dịch] Quan Thuật

Chương 3613 : Toàn bộ ở chỗ này hả.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

- Đúng vậy, đúng là như vậy; đó cũng là một hình thức biểu hiện của niềm tin tôn giáo nguyên thủy. Chẳng lẽ hắc cẩu và vận động Địa Mông được cho là một giáo phái? Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là gì?

Trương Hùng nói.

- Tôi nghi ngờ vận động Địa Mông chính là một phân đội của liên minh tự do. Chuyện gì vận động Địa Mông cũng có thể làm, ví dụ như bắt cóc để đòi tiền chuộc, rất nổi tiếng ở nước ngoài.

Mà quy mô của liên minh tự do rất lớn, cho nên không thể trắng trợn làm việc này. Những tổ chức có đến bảy tám ngàn quân đội không có nguồn tài chính lớn không thể nào duy trì được.

Cho nên, âm thầm làm vận động Địa Mông để vơ vét của cải. Họ sử dụng mọi thủ đoạn để kiếm tiền, chèo chống cho hoạt động của liên minh Tự do.

Diệp Phàm nói.

- Nếu như quả thật đội chủ nhà một chi nhánh là liên minh tự do chẳng phải trước ngực cao thủ cũng có giá chữ thập sao? Vậy chúng ta thật đúng là phải cẩn thận.

Bao Nghị nói.

- Ha hả, chúng ta cũng không cần phảo lo lắng quá mức làm gì. Ngày chúng ta gặp gỡ hắc cẩu mới là khắc tinh của chúng ta.

Chúng ta không có biện pháp đối mặt với nó. Nhưng mà, đối với thần hắc cẩu có người nối nghiệp chúng ta cũng không sợ.

Ngày đó phát hiện ra chỗ ẩm ướt đó chính là ổ của thần hắc cẩu. Hiện tại nó không có khả năng để chạy vào giáo đường có phải hay không?

Nếu bàn về tên của cây thánh giá, chúng ta hoàn toàn có thể trừng trị bọn họ.

Diệp Phàm cười nói. Phân tích cũng rất có lý, nhưng thật ra lại làm cho mọi người thoải mái lên.

Diệp Phàm cùng với Thiên Đao đi vào trước dò xét một chút.

Phát hiện mấy người đang mở túi đồ ăn xếp vào đĩa, chỉ một lúc là xong.

Sau đó, có một cô gái mặc quần áo đen đi từ trong phòng ra. Trên người mặc bộ đồ da bó sát người và áo choàng, trên khuôn mặt không có một chút tươi cười, người này có vẻ như rất nhanh nhẹn và giàu kinh nghiệm.

Đi phía sau là bốn cô gái mặc quần áo đen không nói câu nào.

- Chuẩn bị đầy đủ chưa?

Cô gái hắc y hỏi bằng tiếng Pháp.

- Đội trưởng, đã chuẩn bị đầy đủ. Có thể mang đi.

Một người trung niên mặc áo đen cúi người nói.

Khuôn mặt tròn cúi xuống cái bát, sau đó vung tay lên, nói:

- Mang đi.

Bốn người con gái mặc áo đen gật đầu một cái cầm theo hộp đựng thức ăn rất lớn rồi quay người đi. Người phụ nữ có khuôn mặt tròn cũng liếc nhìn bốn phía một cách cẩn thận rồi đi theo sau.

- Chúng ta cùng nhau đi xuống.

Diệp Phàm và Thiên Đạo cùng nói.

Bởi vì đôi mắt ưng của Diệp Phàm có sự nhạy bén. Cho dù là ban đêm thì cũng có thể nhìn được ở khoảng cách năm sáu trăm mét. Có chướng ngại vật cũng có thể cảm giác được trong phạm vị mấy chục thước.

Hơn nữa, công lực của Diệp Phàm và Thiên Đao cao, cho nên, cứ lặng lẽ đi theo phía sau các cô gái.

- Trên cổ tay người phụ nữ có khuôn mặt tròn có một cây thánh giá nho nhỏ màu đen, giống như hồi trước chúng ta ở vùng đất ngập nước thấy thần hắc cẩu cũng có ký hiệu gần giống như vậy.

Xem ra, cô gái kia cũng có thể là một trong những truyền nhân của thần hắc cẩu. Không biết được công lực cao đến mức độ nào.

Chẳng lẽ cô gái đó chính là Lai Tác Nguyệt, tình nhân của Lạp Thiết Cát?

Thiên Đao truyền nói âm mật.

- Rất có thể, chẳng phải Đức Lý nói đội trưởng đội bảo vệ của Lạp Thiết Cát đến Tác Nguyệt sao, vừa rồi vừa có người gọi cô ấy là đội trưởng. Xem ra, Lạp Thiết Cát và hắc cẩu thần cũng có chút quan hệ.

Diệp Phàm gật đầu nói.

- Tôi hoài nghi Lạp Thiết Cát mới đích thực là một cao thủ chân chính, hắc cẩu thần chỉ là người nối nghiệp chính thôi. Bởi vì công lực cao, cho nên, tướng quân Đức Lý không bắt được anh ta. Hơn nữa, trong tay Đức Lý chắc chắn cũng có cao thủ, nói cách khác sớm đến Tác Nguyệt để chém đầu rồi có phải không?

Thiên Đạo nói.

Hai người trò chuyện, phát hiện người phụ nữ mặt tròn ngừng lại. Sau đó quan sát tại chỗ một chút.

Chắc chắn không có ai mới đưa tay xuống nhấn một cái. Hư ảnh một cây thánh giá màu đen xuất hiện trên bầu trời đi qua vách tường.

Không lâu sau, tự nhiên vách tường lại trượt đi vào. Cô gái mặt tròn vung tay lên, mấy người cấp dưới cầm đồ ăn đi vào.

Cô gái mặt tròn đi sau nhìn nhìn, nghe ngóng một chút, sau đó khẽ động tay. Vách tường tự khôi phục lại nguyên trạng.

- Chúng ta không thể đi vào theo được, cô gái mặc đồ đen có hư ảnh cây thánh giá mới có thể mở cửa này ra được. Thứ đó chúng ta có muốn làm cũng không làm được.

Thiên Đao nói xong nhảy xuống đi, tuy nhiên, bị Diệp Phàm kéo lại.

- Không cần lo lắng. Tôi phỏng chừng ở phía dưới phải là tầng hầm ngầm. Lạp Thiết Cát đang chốn ở phía dưới, thực ra nói nó là một thông đạo thì không phức tạp như thế có phải không? Không chắc những người đứng đầu nhom liên minh tự do đã ở phía dưới đó họp đâu?

Diệp Phàm cười nói.

- Chỉ sợ bọn họ chạy đường khác sẽ thật đáng tiếc cho chúng ta?

Thiên Đao nói.

- Ông đã quên tiêu Kim Thiên tôi cũng có thể phát ra hư ảnh của cây thánh giá sao? Nếu như chúng ta xông thẳng vào chỉ sợ bọn họ sẽ kinh sợ chạy thôi.

Trước đây đã thử tiêu Kim Thiên một lần, có thể đánh cực tốt. Mở cửa ra chúng ta sẽ đánh ở tại đây.

Sau đó kêu bọn người Hồng Tà mang người ngựa bao vây trong phạm vi lớn. Tôi nghĩ, đường hầm không thể dài được như vậy đúng không?

Diệp Phàm nói.

Đúng lúc này. Bức tường này lại tiến vào không một tiếng động. Cô gái mặt tròn đưa đầu ra ngoài quan sát một chút sau đó rụt trở lại, vách tường lại khôi phục nguyên trạng.

- Cô gái này thật đúng là quỷ dị, phỏng chừng vừa rồi trốn ở lối đi nhỏ không bỏ đi. May mà vừa rồi không đi xuống. Nếu không đã bị cô ta phát hiện ra.

Thiên Đao có vẻ nhìn Diệp Phàm khâm phục.

Đợi một lúc Diệp Phàm gật đầu nói là có thể bắt đầu rồi, thằng này điều chỉnh cho tiêu Kim Thiên hướng vào vách tường, hư ảnh cây thánh giá của Kim Thiên Tiên mang theo xông thẳng vào trên vách tường.

Đương nhiên, Diệp Phàm sẽ cố gắng hết sức để cường độ âm thanh truyền vào bên trong là khẽ nhất.

Đúng là chó ngáp phải ruồi, vách tường trượt đi vào trong không một tiếng động. Diệp Phàm nhìn lướt qua, cảm thấy không nguy hiểm liền đi vào, Thiên Đao đi theo sau. Sau đó, Diệp Phàm lại dùng hư ảnh cây thánh giá đi ra ngoài, vách tường lại khôi phục lại như cũ.

- Mẹ nó, thiết kế đúng thật là khéo léo, khó tránh tướng quân Đức Lý tìm mà không tìm thấy. Cho dù là ở ngay trước mắt anh cũng không phát hiện ra được. Vách tường này rất là hoàn mỹ.

Thiên Đao cảm thán nói, phát hiện ở phía dưới có thềm đá, phải tốn sức người mới có thể mở được lối đi nhỏ này.

Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện xung quanh có vẻ như cũng không có nhân viên canh gác. Xem ra, cô gái mặt tròn này vẫn thực sự yên tâm với xây dựng này.

Nếu như Diệp Phàm không tình cờ chiếm được tiêu Kim Thiên này thì có đánh cũng không ra được bức tường này, nếu dùng sức mạnh đánh thì người ta đã sớm biết được, còn có thể ngồi chờ anh đến bắt người sao.

- Thiên Đao, tôi cảm thấy khá kỳ lạ. Ngày đó tôi đưa tiêu Kim Thiên ra cũng không đối phó với thần hắc cẩu. Nếu hai người là đúng đầu, làm sao tiêu Kim Thiên có thể có lời giải cấm chế thần hắc cẩu?

Diệp Phàm hỏi.

- Việc này phỏng chừng khó khăn, theo người nọ sẽ bị thần hắc cẩu buộc vào trên cây thánh giá chứng tỏ công lực của anh ta không bằng hắc thần.

Xung quanh bãi tha ma toàn vong linh giống như đồng lõa với tiêu Kim Thiên. Còn hắc thần có vẻ được cấm chế ở giữa bãi tha ma.

Tôi đang suy nghĩ, có phải hai người này cùng một sư môn. Nếu không tiêu Kim Thiên chính là một thế hệ truyền nhân của hắc thần.

Sau đó anh ta gian dối cho nên bị hắc thần giam giữ ở đây. Mà tên kia cũng không sai. Tự nhiên lại chống lại hắc thần.

Cứ như vậy cả hai người đều không có cách nào để thoát thân, đây là một việc có liên quan với nhau.

Thiên Đao nói.

- Đây không phải là quan hệ thầy trò, nếu như nói là cùng một sư môn cũng không giống. Việc này đúng là thật nan giải.

Diệp Phàm nói, bởi vì biết được người nọ gọi là Thiên Ma, là đồ đệ của Cửu Chỉ, Đại sư huynh của Huyễn Ma.

Hai người truyền âm nhập mật phát hiện trên thềm đá lối đi nhỏ có một hướng đi lên trên, hai người cẩn thận đi một đoạn sau đó phát hiện đoạn đường phía sau có ánh sáng.

Có tiếng người truyền đến, hai người cẩn thận hơn.

Phát hiện lối đi phía trước rất rộng, rộng chừng vài thước, chiều cao hơn mười thước. Hơn nữa. Trong lối đi nhỏ lại có một cây thánh giá màu đen dài đến ba thước.

- Thứ này phải là một đạo phòng tuyến cuối cùng, hơn nữa, khả năng công kích chắc chắn sẽ rất mạnh.

Diệp Phàm nói.

- Phải loại trừ khả năng đá chọi với đá, không thể cứ im tiếng là đi vào được. Tôi nghĩ không bằng cứ nhanh chóng đi vào bắt giữ người là được. Chỉ cần tốc độ của chúng ta nhanh, bọn họ sẽ không phản ứng kịp. Trừ khi bên kia bọn họ cũng có cao thủ ngang chúng ta.

Thiên Đao nói.

- Cũng chỉ có thể như vậy, có thể nghe được tiếng chắc chắn không cách chúng ta lắm.

Diệp Phàm nói xong, Diệp Phàm xoay tròn tiêu Kim Thiên một cái về phía trung tâm cây thánh giá. Còn Thiên Đao cũng xoay Thiên Loan đao chém tới, bởi vì bảo kiếm của anh ta bị chặt đứt, cho nên tạm thời dùng tạm.

Thình thịch…

Một tiếng vang thật lớn. Cách này đúng thật là hiệu quả. Tiêu Kim Thiên không hổ danh là binh khí tốt, hư ảnh cây thánh giá màu đen vừa hướng về phía cây thánh giá.

Cây thánh giá tự nhiên bay lên kỳ lạ, tuy nhiên, Diệp Phàm và Thiên Đao hợp lực. Cuối cùng hai đồ vật này va chạm vào nhau chặt đứt thành các mảnh nhỏ.

Hai người cũng không chú ý đến nguy hiểm. Liền đi qua vách tường.

Phát hiện phía trước lóe lên, có mấy người ảnh đánh tới.

Mà đạn cũng bắn ra, liễu diệp phi đao cũng bay ra, nhất thời phát ra rất nhiều tiếng kêu thảm.

Tuy nhiên. Trong tay mấy đạo nhân ảnh đánh ra rất nhiều đồ đẳng quái dị hợp thành một đạo đồ đằng trên vách tường. Diệp Phàm cùng Thiên Đao vừa thấy, không hề nghĩ ngợi liền quăng tiêu Kim Thiên và Thiên Loan đao qua lại.

Tiếng ầm vang, nhất thời đẩu động sơn động đứng lên. Trên không trung đồ đẳng nổ tung. Khí ba truyền đến cường hãn như thủy triều, cuối cùng khí ba cùng với đao Thiên Loan và tiêu Kim Thiên cùng đụng vào một chỗ.

Diệp Phàm cùng với Thiên Đao là rất mạnh, đập tung tảng đá bay như mưa trên không trung. Dùng sức mạnh bên trong để thông qua.

Choảng vài tiếng

Bốn tên bị ngã xuống đất.

Cô gái mặt tròn thật sự có bốn kỹ năng, vừa thấy, một cây giá chữ thập bị nàng lấy làm ám khí.

Diệp Phàm là ai, hai người không hề nghĩ ngợi, Diệp Phàm dùng tiêu Kim Thiên đối phó với cây thánh giá, Thiên Đao dùng đao Thiên Loan đánh qua. Thấy rõ một khí màu trắng,

Trượt…

Một tiếng nổ ầm vang, huyết quang nổ tung, một âm thanh phẫn nộ kêu lên:

- Lai Tác Nguyệt.

Tuy nhiên, cô gái mặt tròn đã bị đao Thiên Loan chặt thành hai đoạn máu tươi phun ra, cuối cùng quay lại nhìn về phía bên trong hét lên:

- Chạy đi!

Sau đó, hai phần thân thể văng vào tường máu nhuộm đỏ một khu.

Tuy nhiên, Diệp Phàm cùng Thiên Đao đã muốn nhào vào bên trong một cái động thất. Hai người nhìn thấy người liền mãnh công. Đăng bởi: admin

Quảng cáo
Trước /3654 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team

Copyright © 2022 - MTruyện.net