Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chẳng lẽ các đồng chí không có gà để mời sao?
Diệp Phàm vừa thấy suy nghĩ Lâm Thiến này có lẽ là người có lai lịch nếu không sao dám kiêu ngạo như thế?
Đương nhiên hắn không biết cô cũng là bình thường. Hơn nữa, hôm nay Diệp Phàm đến đây quân trang cũng chưa thay, vẫn là thường phục.
- Làm càn!
Diệp Phàm cố ý vỗ bàn một cái hừ nói
- Đương Thành, đuổi cô ta đi cho tôi, có người không tôn trọng lãnh đạo như vậy sao?
- Anh có quyền gì đuổi tôi đi, tôi làm việc theo mệnh lệnh của cấp trên. Phòng họp và các văn phòng đều do tôi phụ trách.
Lâm Thiến sửng sốt thật sự giận.
- Hả, lệnh của cấp trên, tôi chưa từng nghe nói qua, rốt cuộc là mệnh lệnh của cấp trên nào?
Diệp Phàm hôm nay muốn chỉnh cô gái này một chút.
- Anh đi ra ngoài cho tôi, đây không phải chỗ anh có thể đến.
Lâm Thiến hừ nói, bởi vì phòng họp này chính là văn phòng chuyên dụng của lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A.
Trong mắt Lâm Thiến cho rằng có thể ngồi ở đây tất cả đều là tướng quân, hơn nữa là một trong những Ủy viên tổ a.
Diệp Phàm trẻ tuổi như vậy nói như thế nào cũng không thể có tư cách ngồi ở đây. Có lẽ đây là một đội viên mới vào không hiểu quy củ chạy lung tung đến đây.
- Đường Thành nếu không nể mặt cậu tôi đã đuổi anh ta đi rồi. Cậu nhanh chóng dẫn anh ta đi, đừng ở đây thêm phiềm lãnh đạo sẽ tới ngay đây đấy.
- Hử, hôm nay tôi thích ngồi ở đây rồi, tôi thích ghế dựa này, thật thoải mái.
Diệp Phàm đùa, còn xoay ghế một vòng.
- Đi ra ngoài đi ra ngoài, nếu không đi ra ngoài tôi sẽ gọi người đến bắt anh ra ngoài.
Lâm Thiến giọng lớn lên.
- Tiểu Thiến, cháu bảo ai đi ra ngoài?
Lúc này giọng tướng quân Lâm Đống Quốc vang lên.
- Chính là hắn, rất không hiểu quy củ, cùng Đường Thành vào đây cháu nghĩ nếu hắn muốn đi thăm một chút cũng để cho hắn vào.
Không thể tưởng tượng được vừa vào liền đùa giỡn rồi không chịu đi, lại nói là muốn đuổi cháu đi. Bác, bác nói xem có đáng giận không?
Lâm Thiến thở phì phì chỉ vào Diệp Phàm nói, Diệp Phàm vừa nghe hóa ra là Lâm Đống Quốc, đứng bên cạnh là Thôi Kim Đồng và Kế Viễn.
- Làm càn! Có người chỉ vào lãnh đạo như vậy sao? Nhanh xin lỗi tướng quân Diệp Phàm.
Lâm Đống Quốc nghiêm mặt nhắc nhở.
- Diệp… Diệp tướng quân?
Lâm Thiến há miệng thật to, nhất thời sửng sốt.
- Còn không cúi chào?
Lâm Đống Quốc giọng nặng lên.
- Thật xin lỗi Diệp tướng quân, tôi… tôi…
Lâm Thiến rất hiếm thấy bác mình nghiêm túc như vậy, làm cô sợ hãi, giọng lắp bắp không nói được.
- Ha ha ha, không có gì, đùa cô thôi.
Diệp Phàm đột nhiên phá lên cười.
- Cậu đó, đùa với cô làm gì, đừng dọa hỏng cô.
Lâm Đống Quốc cười.
- Thanh niên thôi, đùa cũng không sao.
Kế Viễn cười nói.
- Đến đây đến đây, mau nghênh đón đi.
Lúc này Đường thành nhìn ra ngoài hành lang nhanh chóng nói.
Chẳng lẽ có nhân vật lớn đến đây? Diệp Phàm trong lòng nghi hoặc theo Lâm Đống Quốc và Kế Vĩnh Viễn đi ra ngoài.
Mới vừa đi vài bước phát hiện ngoài hành lang rất nhiều người, đi đầu không ngờ là Đường chủ tịch. Ông ấy mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn.
Bên cạnh chính là hai vị phó chủ tịch ủy ban quân giới Lâm Giang Trung và Tiền Phong Vân. Cung Khai Hà đi sau hai người. Phía sau Cung Khai Hà chính là các thành viên khác trong bộ máy lãnh đạo của Tổ đặc nhiệm A.
Chuyến đi này đúng là sao lấp lánh, tất cả đều là tướng quân, ngay cả thiếu tướng cũng rất đánh thương.
Đại tá chỉ có hai vị đồng chí đi cuối cùng. Có vẻ là đi theo, trên tay còn cầm theo túi da màu đen. Đoàn người đi vào phòng họp.
Bước vào đây chỉ có Diệp Phàm mặc thường phục màu đen, tất cả các đồng chí đều mặc quân trang. Thật có vẻ như một trường hợp đặc biệt.
- Các đồng chí vất vả rồi.
Giọng Chủ tịch Đường thật sự vang dội.
- Vì nhân dân phục vụ!
Toàn thể tướng quân cùng nhau hô to. Mọi người ở đây đều là cao thủ, nhất thời tiếng hô này quanh quẩn trong phòng cách âm khiến mọi người đều ong ong.
May mắn nghe nói Chủ tịch Đường cũng có thân thủ tứ đoạn nếu không có thể hôn mê không cũng khó nói. Nhưng thật ra hai vị phó chủ tịch ủy ban quân giới chỉ luyện chút quyền nên hơi khó chịu một chút.
Phía sau bàn phòng họp có khoảng mười mét đất trống, phía trước cũng có mười mét đất trống.
Đây là khoảng đất đến khi họp toàn thể các ủy viên tập hợp chào cờ. Ví dụ như đôi khi còn tổ chức tuyên thệ cái gì đó. Cho nên, trên vách tường có hai là cờ lớn là cờ đảng và quốc kỳ.
Chỉ thấy Chủ tịch Đường không ngồi xuống đi đến phía trước quốc kỳ.
- Toàn thể tập trung nghiêm.
Cung Khai Hà hô, rầm một cái, toàn thể các đồng chí đứng chỉnh tề trước quốc kỳ.
Một hàng năm người, Diệp Phàm xếp thứ tư. Bởi vì hôm hay ủy ban quân giới đến đây hai người người ta nhất định là xếp sau Chủ tịch Đường.
Mà tổ viên Tổ đặc nhiệm A giống Cung Khai Hà xếp thứ ba, Đường Thành và Lâm Thiến cùng hai đại tá may mắn vào đây đúng lúc hội nghị, Bốn người vẻ mặt xúc động vinh dự xếp hàng.
Lâm Thiến cũng trộm nhìn Diệp Phàm. Có lẽ là luôn buồn bực hắn chức vị còn khá cao, có vẻ trong tổ còn cao hơn cả Lam Viễn Kim và Dương Quốc Đào.
Phải biết rằng Lam Viễn Kim và Dương Quốc Đào là trung ướng, người thanh niên này có lẽ là người xuất thân từ gia đình quyền quý, cũng không biết là công tử nhà ai trong chín vị ủy viên.
Thiết tá lâm vẻ mặt không khỏi khinh bỉ, cho rằng Diệp Phàm nhất định dựa vào quan hệ gia đình mới có thể ngồi vào vị trí này.
Nhưng, trong thể chế, cấp bậc chức vụ để thiết lập định luật, không có quy củ có thể nào là thể chế?
- Chào!
Cung Khai Hà lại hô, toàn thể hướng quốc kỳ cung kính khom người ba cái.
- Đồng chí Diệp Phàm, bước ra khỏi hàng.
Lâm Giang Trung đột nhiên lên tiếng, Diệp Phàm sửng sốt, tạm thời ngây người.
Cuối cùng Kế Vĩnh Viễn kéo ống tay áo một chút mới tỉnh lại nhanh chóng bước ra khỏi hàng. Nhưng hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, ngơ ngác. Nhưng cũng rất bình tĩnh, không có gì là bối rối.
- Trung ương Đảng, Ủy ban quân giới phê chuẩn, đồng chí Đường Hạo Đông tự tay phê duyệt, quyết định thăng quân hàm trung tướng cho đồng chí Diệp Phàm. Chính thức giao cho đồng chí Diệp Phàm đảm nhiệm chức phụ Phó tổ trưởng thường trực Tổ đặc nhiệm A, chủ trì công tác hàng ngày của Tổ đặc nhiệm A. Cấp bậc trong chính phủ là cấp bậc phó bộ, hưởng thụ cấp bậc đãi ngộ cấp Bộ trưởng…
Phó chủ tịch Lâm giọng nghiêm túc vang đội.
Vừa dứt lời tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, là tự Chủ tịch Đường vỗ tay đầu tiên.
- Nghi thức thăng quân hàm bắt đầu.
…
Tiếng Quốc ca hùng tráng vang lên trong phòng họp. Diệp Phàm nhìn Đường chủ tịch nghiêm một cái, chào theo nghi thức quân đội.
Một đại tá cầm một khay gỗ lên, bên trong chính là một bộ quân trang mới tinh.
- Đồng chí Diệp Phàm, mặc vào ở đây đi. Quần không cần thay thay áo là được.
Chủ tịch Đường thân thiết vỗ vai Diệp Phàm.
Diệp Phàm nghiêm một cái, hắn thật sự xúc động, tay cầm quần áo run lên, cởi áo mặc quân phục vào. Chủ tịch Đường tự mình gắn ve hàm cho hắn. Hai ngôi sao hôm nay có vẻ nặng.
- Đồng chí Diệp Phàm, mỗi thành viên đều công tác bên ngoài. Công tác của cậu ở Đại học Bắc Kinh, lần này sắp xếp như vậy là có thể che dấu rất tốt thân phận của cậu, cậu chịu tủi thân rồi.
Chủ tịch Đường vỗ vỗ vai Diệp Phàm.
- Tôi không tủi thân, chỉ cần có thể làm việc vì nước, ở đâu cũng giống nhau.
Diệp Phàm nghiêm một cái giọng vang dội nói.
- Tiếp theo đồng chí Diệp Phàm sẽ nói chuyện công việc của Tổ đặc nhiệm A.
Cung Khai Hà nói Diệp Phàm đĩnh đạc bước đến phía dưới quốc kỳ, đầu tiên là chào mọi người theo tiêu chuẩn quân đôi, nhưng bởi vì không thay quần nên hơi kỳ lạ.
- Tổ chức ra quyết định này trước đó cũng không nói gì với tôi về công tác liên quan, nói thật giờ tôi vẫn như đang lọt vào trong sương mù.
Sắp xếp lần này của Tổ chức chính là thể hiện thành tích giữ bí mật của Tổ đặc nhiệm A.
Bởi vì trước đó không có chuẩn bị cho nên, tôi sẽ nói bằng mồm.
Diệp Phàm nói xong tạm dừng một chút vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi người một cái nói
- Tổ chức giao cho tôi chức vụ quan trọng như vậy, muốn từ chối là có lỗi với tổ chức. Thật có lỗi với Đảng và tổ quốc.
Vào tổ đã mười năm, trải qua mưa gió với Tổ đặc nhiệm A. Tuy nói tôi chưa từng rèn luyện qua cương vị trọng yếu như vậy.
Nhưng bình thường đồng chí Cung Khai Hà và Kế Vĩnh Viễn cũng đã hun đúc tôi. Tình hình quốc tế ngày càng phức tạp. Đội đặc biệt của các nước đều tăng về quy mô và tố chất.
Nắm tay lớn nắm đạo lý là vĩ nhân nói, cũng là chân lý mà Tổ đặc nhiệm A chúng ta tin tưởng nhất.
Chưa có nắm tay lớn cũng đại diện cho con số tử vong sau khi nhận nhiệm vụ. Nếu hôm nay tôi tiếp nhận nhiệm vụ này, tôi sẽ chịu trách nhiệm chấn hng Tổ đặc nhiệm A.
Mở rộng quy mô, đề cao tố chất đội ngũ nhân viên, bảo vệ tổ quốc với nhiệt huyết. Hôm nay tôi có một lễ vật cho Tổ đặc nhiệm A.
Diệp Phàm nói những lời trong quy củ, không nói lời nói suông. Nói đều là sự thật, nói xong lại là một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Sau đó chính là Chủ tịch Đường phát biểu
- Đồng chí Diệp Phàm thật sự trẻ tuổi, trẻ tuổi đến mức người ta không thể tin vào năng lực của hắn.
Nhưng bởi vì hắn trẻ tuổi cho nên tinh thần phấn chấn bồng bột. Nói không khách khí, hắn là vương bài công lực sâu nhất của Tổ đặc nhiệm A.
Hiện giờ ở cương vị quan trọng hơn, tôi tin tưởng hắn có thể tiếp tục phát triển Tổ A về phía trước. Hi vọng các đồng chí có thể ủng hộ công việc của hắn, đoàn kết chặt chẽ.
Tiền Phong Vân và Lâm Giang Trung cũng phát biểu.
- Hôm nay ăn bữa cơm đơn giản ở Tổ đặc nhiệm A. Chúc mừng đồng chí Diệp Phàm một chút.
Chủ tịch Đường cười nói.
- Hay là mang đến một bình ngũ lương, mỗi đồng chí uống một chén nhỏ là được?
Cung Khai Hà đề nghị.
- Ôi, một bình đi, mỗi người hai chén.
Chủ tịch Đường cười nói. Đăng bởi: admin