Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Ha ha ha, đồng chí Diệp Phàm, cậu cũng dám nghĩ đến như vậy sao? Chúng ta như vậy không bị đâm sao?
Chẳng lẽ các cơ quan chính quyền không có tiền cũng đi thành lập công ty để kiếm tiền? Vậy có còn là chính quyền nữa không. Tổ đặc nhiệm A không giống Tổ đặc nhiệm A. Tất cả đều đi kiếm tiền thì thành cái gì?
Như vậy thứ nhất ảnh hưởng đến công việc quan trọng của Tổ đặc nhiệm A. Hơn nữa, lãnh đạo quân đội sẽ phải đối.
Lâm Đống Quốc châm chọc cười nói.
- Thật ra tôi thấy cũng không có gì lạ, đây là để giải quyết tình hình trước mặt của Tổ. Như nhà nước, không phải có rất nhiều công ty thuộc Trung ương sao hơn nữa còn có vốn riêng.
Việc này, thật ra chính là nhà nước đang kiếm tiền thôi. Chính là nhà nước xây dựng công ty. Chúng ta chỉ cần đầu tư và cử một số nhân viên đến quản lý công ty là được. Không liên quan đến công tác của tổ chúng ta, tại sao lại ảnh hưởng đến công tác của tổ?
Ngược lại mà nói, nếu thật sự có thể kiếm tiền đến lúc đó Tổ có tiền thì tiền lương của mọi người được tăng cao, phúc lợi đãi ngộ cũng nhờ thế mà được nâng lên.
Mà mọi người cũng có phần. Huống chi, nếu như có thể đem số tiền đầu tư vào xây dựng căn cứ, chẳng phải là thực hiện chúng ta vẫn không dám nghĩ.
Hơn nữa, Tổ đặc nhiệm A chúng ta kỳ thật là một tổ chức giống như một môn phái giang hồ, khác nhau so với quân đội chính quy.
Đới Thành nói.
- Chỉ sợ tiền chúng ta không kiếm được đã chọc vào thân.
Đổng Lâm nói.
- Trương Hùng chủ trì khai thác mỏ quặng ở núi Bối Tây tổ chúng ta có thể đầu tư vào.
Chúng ta không cần tiền của nhà nước. Lần trước không phải tôi mang về cho tổ một hòm vàng sao? Hay là dùng số tiền này đi đầu tư, cũng không ai nói gì được.
Còn nữa, vừa có một mỏ quặng hàm lượng rất cao, chúng ta có thể âm thầm đầu tư.
Nhưng, chúng ta cũng phải đầu tư. Công ty khai thác mỏ chỉ có thể có lãi. Không cần nói nhiều, chỉ cần hai công ty này một năm chúng ta cũng thể thu về ba bốn trăm triệu.
Ít nhất có thể giải quyết một ít tình hình cấp bách, như là căn cứ Báo Săn có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Ý tưởng này không tồi, chúng ta không cần dùng tiền của nhà nước, chúng ta dùng thu hoạch mỗi lần làm nhiệm vụ của chúng ta. Nên. Đương nhiên, đây chỉ là biến báo, nếu theo quy định thì không thể thực hiện.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Nói tiền này không phải tiền của nhà nước, chẳng lẽ đồn công an bắt có thể lấy tiền sao, nhiều nhất là trích lấy phần trăm thôi. Hơn nữa, người ta nói Tổ chúng ta muốn làm quy đen, chỉ sợ đến lúc đó mọi người chịu không nổi.
Lâm Đống Quốc nói.
- Đúng, tiền này giống như là một quy đen.
Thôi Kim Đồng nói.
- Quỹ đen là tiền để sống phóng túng. Số tiền này của chúng ta giống như dao hai lưỡi. Ví dụ như có thể dùng để xây dựng căn cứ chuyên nghiệp. Cái khác không được tham ô, ít nhất bên kia không cần chúng ta đầu tư vào. Hơn nữa, số tiền này có giám sát, cái này còn có gì để nói.
Diệp Phàm nói.
- Việc này đồng chí Diệp Phàm có thể nghĩ ra một kế hoạch, sau đó chúng ta đi tìm lãnh đạo sẽ ý của ông ấy rồi mới quyết định.
Nhưng chuyện căn cứ huấn luyện của Báo Săn không thể kéo dài. Có thể từng bước quy hoạch đi lên. Còn về vấn đề tài chính có thể giải quyết từng bước.
Chúng ta không thể vì sợ hãi không có tiền mà ngay cả quy hoạch cũng không dám làm, đó là suy nghĩ tầm thường.
Chúng ta là ai, là tinh anh của quốc gia. Có chuyện gì còn có thể làm khó chúng ta. Ngay cả chuyện thành lập công ty, chúng ta là đơn vị bộ đội đặc thù, cũng phải có chiếu cố đặc thù có phải không?
Cung Khai Hà nghe xong nói như quyết định.
Lâm Đống Quốc tức giận nhìn Diệp Phàm cùng Cung Khai Hà một cái cuối cùng không nói gì nữa. Việc này liền quyết định như vậy. Tiếp đó tướng quân Lâm Đống Quốc công bố kế hoạch bước đầu của lần kiểm tra đánh giá .
Lúc sau Diệp Phàm gọi điện thoại cho Vương Nhân Bàng. Nghe xong phương án này gã không ngờ cười đùa
- Các anh làm thế làm gì?
- Ý gì vậy, cậu em, chẳng lẽ cậu không tham gia? Với thực lực của ậu có thể đi vào ủy viên đảng ủy. Đến lúc đó cậu sẽ là thành viên tổ trung tâm của tổ. Địa vị cùng quyền lực có thể tăng lên.
Diệp Phàm nói.
- Nhà họ Bàng tôi không có hứng thú, chỉ làm phá cục trưởng này đã phiền muốn chết. Nếu kiêm thêm ủy viên chẳng phải là càng vội sao. Hơn nữa, làm ủy viên là thường xuyên họp, phiền lắm.
Vương Nhân Bàng nói.
- Cậu đó, cậu thành ủy viên lúc đó trong tay cũng có một phiếu có thể giúp đỡ tôi có phải không?
Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn họng.
- Thôi đi, muốn biến tôi thành con rối là không thể nào. Tôi nói rồi tôi không có hứng thú, tuyệt đối không báo danh. Huống chi, ủy viên của các anh không thể lộ ra ngoài, có rắm dùng. Còn không bằng vị trí hiện giờ của tôi.
Vương Nhân Bàng nói.
- Ha ha, sớm biết rằng cậu sẽ không đăng ký.
Không thể tưởng tượng được Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Quái, biết tôi không đăng ký anh còn thông báo cho tôi làm gì?
Vương Nhân Bàng có lẽ trong lòng tự hỏi.
- Rất đơn giản, tôi cần cậu đăng ký.
Diệp Phàm cười nói.
- Sao vậy, anh cần tôi đăng ký, nói rõ xem nào.
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Lần này cần ủng hộ Đới Thành và Trịnh Phương Tài lên ngựa. Tôi lo lắng hai người bọn họ không thể giữ ở vị trí thứ ba.
Cậu cũng biết, võ công chiếm 40%, tổ chúng ta cũng là nơi ngọa hổ tàng long. Có trời mới biết các đồng chí đó đẳng cấp thật đến cảnh giới nào.
Trước mắt Đới Thành không quá bát đẳng, Trịnh Phương Tài cũng thất đẳng. Thân thủ này khó đảm bảo trong top 3.
Diệp Phàm nói.
- Đúng thế, thân thủ này đúng là kém một chút. Nhưng, tôi đăng ký có liên quan gì?
Vương Nhân Bàng nói
- Hơn nữa, nếu tôi thật sự đăng ký thì là tai nạn cho hai người bọn họ. Còn không phải là đánh cho hai người bọn họ răng rơi đầy đất sao?
- Cậu đó, cậu đăng ký mục đích là giữ bọn họ trong top 3. Đến lúc đó nếu hai người có thể đi vào bốn người mạnh nhất là được.
Diệp Phàm nói.
- Tôi hiểu rồi, Diệp lão đại, anh giở trò. Đến lúc đó tôi chắc chắn đứng thứ nhất, vừa vào bốn người mạnh nhất tôi sẽ giúp hai người họ loại một người. Cuối cùng tôi đột nhiên bỏ quyền có phải không?
Vương Nhân Bàng không ngốc, hiểu ngay.
- Ha ha ha, kia chỉ có thể vất vả cho anh em thôi. Dù sao cậu cũng không muốn đăng ký tham gia có phải không? Coi như là cống hiến cho tôi một chút là dược. Hơn nữa quan hệ giữa cậu và Đới Thành cũng không tệ có phải không?
Diệp Phàm cười khan vài tiếng.
- Đới Thành tôi sẽ giúp còn Trịnh Phương Tài thì cút đi. Người này thiếu cân…
Vương Nhân Bàng hừ nói.
- Được rồi, cứ cho là cậu giúp tôi. Đây là cậu còn thiếu tôi ân tình. Hơn nữa Trịnh Phương Tài tên kia hiện giờ thái độ cũng thay đổi rồi. Muốn nói về thực lực thì cũng là lúc người này được đề bạt. Người ta làm nhân vật thứ tám trong trung tâm của tổ cũng thực vất vả có phải không? Không có công lao cũng có khổ sở và phiền toái, chúng ta không thể coi như không thấy. Tôi làm phó tổ trưởng thường trực phải giải quyết công bằng mới được.
Diệp Phàm nói.
- Cậu còn nói công bằng, rõ ràng là đi cửa sau thôi. Nhưng, được rồi, xem như là giúp anh. Anh còn nợ tôi một ân tình, nhớ kỹ lần sau có nhiệm vụ lớn nhớ mang tôi đi cùng. Cả ngày đều ở đây sắp bệnh rồi, còn phải đến nơi khác lắc lư một chút.
Vương Nhân Bàng nói.
- Cậu bị Thập Lục Muội quản chặt không muốn có phải không?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Cậu thì hay rồi, còn tôi thì đến khổ, ở thủ đô cứ về đến nhà là phải coi sắc mặt của cô ấy, hơn nữa lão gia ở nhà, bốn con mắt này cứ nhìn chằm chằm tôi, thực sự không thoải mái chút nào.
Vương Nhân Bàng nói.
Tin tức quả nhiên nhanh.
Trịnh Phương cùng Đới Thành không lâu đã gọi điện thoại đến tìm hiểu “quy tắc của trò chơi”.
- Tổ trưởng Diệp, làm như vậy tôi chịu thiệt rồi. Các đồng chí khác công lực là không thấp.
Đới Thành có chút nóng nảy.
- Không cần phải gấp gáp, như vậy đi tối nay cậu lặng lẽ đến đây tôi giúp cậu một chút.
Diệp Phàm an ủi, cũng an ủi Trịnh Phương như vậy.
Đêm lặng lẽ đến.
Bóng đen lẻn vào Diệp Hồng Bảo. Hai giờ sau bóng đen lại lẻn ra khỏi Hồng Diệp Bảo.
Sau đó không lâu lại một bóng đen không lâu sau lại lẻn ra ngoài. Mà Diệp Phàm cũng cả người đầy mồ hôi ngồi thiền trong rừng cây.
Đứng bên cạnh là Lệ Vô Nhai và Hồng Tà. Thiên Đao cũng ngồi trên xe lăn.
- Liên tục luyện công cho hai người thể lực của cậu đã cạt kiệt.
Tuyết Hồng cầm một bát súp đứng bên cạnh chờ.
- Vận khí cũng không tệ lắm, Đới Thành có bát đẳng đỉnh giai, tôi nghĩ đến có thể đột phá đến cửu đẳng là không sai lầm rồi. Không thể tưởng được Hồng Huyết đao thuật của Huyễn Ma không tồi, không ngờ tương trợ Đới Thành đột phá đến thập đẳng khai nguyên, coi như ngoài ý muốn.
Diệp Phàm mở mắt vừa uống súp vừa cười nói.
- Với tuổi của Đới Thành cùng với nội khí tích lũy mấy năm đột phá đến thập đẳng coi như là miễn cưỡng. Hồng Huyết Đao thuật mới là đảm bảo lớn nhất thúc đẩy cậu ta đột phá.
Hồng Huyết Đao Thuật thật đúng là thần kỳ. Đương nhiên, hai quả xà bảo cũng là một trong những nguyên nhân.
Mà Trịnh Phương từ thất đẳng đỉnh giai đột phá để cửu đẳng cũng không khác gì tình hình của Đới Thành. Nhưng, thứ cậu lấy từ Hồng Đàm Cung về cũng đã tiêu hết.
- Đáng tiếc là điều này.
Hồng Tà thở dài, thực sự đau lòng.
- Tôi cảm thấy rất lạ, ngày tôi đến Cung Hồng Đàm đã nhìn thấy nhiều rắn biển như vậy. Theo lý mà nói một rắn biến lớn như vậy hẳn là đều có xà bảo đúng không? Kết quả đa số đều không có, chỉ một phần có xà bảo. Nên có hay không có xà bảo cũng giống nhau thôi.
Thiên Đao nói.
- Tôi cũng không hiểu được việc này, nếu không mỗi con đều có chúng ta chẳng phải là đại tài sao?
Tôi nghĩ, hai cái đó có phải là có liên quan đến đảo Thủy Tinh không? Tuy nói mặt ngoài nhìn không khác nhau lắm nhưng có lẽ giống rắn không giống nhau.
Chắc chắn là có khác nhau. Chẳng qua lúc ấy chúng ta chiến đấu vội vàng cũng không kịp tìm hiểu.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, lúc ấy một đoàn hỗn chiến, lấy đâu ra thời gian quan tâm đến việc này.
Hồng Tà gật đầu nói.
- Vừa rồi chúng ta chú ý đến loài chim trên không trung, hình như còn tràn ra nội khí. Sau đó cậu lại bảo chúng tôi không cần quan tâm đến nó, diều hâu này là cái gì?
Lệ Vô Nhai hỏi. Đăng bởi: admin