Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diệp Phàm nghĩ trong lòng , nhưng người ta không chịu nói thì mình cũng không thể ép hỏi, liền nghĩ sang chuyện mà phó Chủ tịch huyện Trương nhờ cậy chuyện lại hỏi tiếp:
- Dì Kim Liên, cháu thấy hiệu trưởng Trương sao cứ buồn bã vậy nhỉ, sao cứ thấy ngồi trước nấm mộ có khắc tên là Lý Tuyết Hoa nhỉ?
- Ai! Nghiệp chứng a! Chuyện này chỉ có dì là rõ nhất.
Diệp Kim Liên thở dài nói:
- Hiệu trưởng Trương 19 tuổi tốt nghiệp trường sư phạm, sau đó được phân đến thôn đập Thiên Thủy, hai năm sau thì quen biết một đóa hoa trong thôn, chính là Tuyết Hoa của nhà họ Lý. Kỳ quái là lúc đầu hai người này cứ gặp nhau là gây lộn, cuối cùng lại yêu nhau. Tuy nhiên chuyện tốt này lại bị người nhà họ Trương không đồng ý.
- Tại sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Người họ Trương ở huyện thành có người làm to, vừa lúc chú út của hiệu trưởng Trương được lên chức, lúc đó hình như làm Phó Chủ tịch thị trấn Giác Lâm. Quan trọng nhất là nghe nói con gái cưng của một phó cục trưởng huyện thành nhìn trúng hiệu trưởng Trương.
- Hồi trẻ nhìn hiệu trưởng Trương rất đẹp trai, một bên là con gái cưng của một phó cục trưởng, bên kia là Lý Tuyết Hoa chỉ bất quá tốt nghiệp sơ trung, không có công ăn việc làm, người nhà họ Trương dĩ nhiên là nhìn không thuận mắt rồi.
- Vì vậy họ ủy thác cho chú út mà bây giờ là Phó Chủ tịch huyện Trương tới khuyên Gia Lâm. Lúc ấy chú út hắn cũng có ý tứ này vì nghe nói phó cục trưởng kia phụ trách tài chính của huyện.
- Nếu như Gia Lâm có thể cùng kết duyên với con gái cưng của Phó Cục trưởng thì sẽ là một trợ lực lớn cho chú út của hắn. Tuy nhiên Gia Lâm chỉ một mực lắc đầu, kiên quyết nói chỉ cần Lý Tuyết Hoa.
- Hắn còn nói là nếu như cả nhà không đồng ý thì suốt đời này sẽ ở tại thôn đập Thiên Thủy, chú út hắn nói mãi không thông liền dứt khoát gọi Lý Tuyết Hoa tới.
- Lúc ấy dì không biết y gọi Lý Tuyết Hoa làm gì, còn tưởng rằng là chú út của Gia Lâm có chuyện cần thương lượng với Lý Tuyết Hoa, vì thế nên bảo Lý Tuyết Hoa tới, ai ngờ chú út Gia Lâm khuyên Tuyết Hoa hãy rời bỏ Gia Lâm. Vì tiền đồ của Gia Lâm nên Lý Tuyết Hoa gạt nước mắt đồng ý.
- Bề ngoài cô ấy vẫn giữ liên lạc với Gia Lâm, không lâu sau Gia Lâm đi học bên ngoài. Được chừng mấy tháng thì cha của Lý Tuyết Hoa bị lâm bệnh nặng, cần gấp 2 vạn đồng để mổ. Đối với người dân thôn đập Thiên Thủy chúng ta mà nói thì vào năm 88 năm, đừng nói là 2 vạn đồng, có muốn cầm 200 đồng cũng khó khăn, lương công chức một tháng cũng chỉ được 80 đồng.
- Tuyết Hoa cũng không nói cho Gia Lâm biết vì cô ấy biết Gia Lâm cũng chẳng xoay xở được. Cuối cùng trên huyện thành có một nhà giàu họ Trần, có đứa con trai tên là Trần Lợi Minh, tất cả mọi người đều gọi gã là heo mập ngu vì đầu óc đần độn không cưới được vợ. Cũng không biết có ai mai mối mà lại biết tới Lý Tuyết Hoa, nhà họ Trần kia đáp ứng xuất ra 3 vạn đồng để cưới, nhà họ Lý đương nhiên đồng ý để có tiền chữa bệnh.
- Mọi chuyện được tiến hành rất nhanh, giấy kết hôn chờ nhà họ Lý nhận tiền xong sẽ viết. Còn Lý Tuyết Hoa vào ngày rước dâu thì khăng khăng bảo xe cô dâu dừng cách cầu Kim Tuyền của thôn đập Thiên Thủy không xa, nói là muốn nhìn thôn một lần cuối, ai ngờ thừa lúc không ai đề phòng thì khóc gọi Gia Lâm rồi nhảy xuống.
- Ai!
- Lúc người khác kéo lên thì đã chết rồi, lúc thay quần áo còn phát hiện đã có mang chừng năm tháng, đoán là con của Gia Lâm. nghiệt duyên a! Sau khi Gia Lâm học xong trở về nghe kể lại còn định vác dao tính sổ với tên ngốc nhà họ Trần, may mà cuối cùng được mấy đồng nghiệp kéo lại.
- Sau đó lại nghe nói Gia Lâm tìm đến chú út là phó chủ tịch huyện Trương hiện giờ làm ầm ĩ một trận. Từ đó ngay cả huyện thành cũng đều không về, mỗi ngày đều đến trước mộ của Lý Tuyết Hoa dành một chút thời gian để nói chuyện, rất nhanh đã đến tuổi ba mươi, cha mẹ nói thế nào cũng không tìm người kết hôn.
- Tổ trưởng Diệp, cháu có quan hệ tốt với Gia Lâm thì khuyên nhủ nó đi nhé. Người chết cũng không thể sống lại, nếu cứ sầu não mãi thì chẳng hay ho gì.
Diệp Kim Liên nói xong nước mắt cũng ứa ra, trong lòng Diệp Phàm cũng lặng đi, thầm thở dài:
- Ai! Không nghĩ tới thôn đập Thiên Thủy lại có tình yêu cảm động như vậy. Nghiệt duyên a!
Vào lúc bảy giờ tối, Lưu Trì thấy Diệp Phàm đi thăm nhà tộc trưởng họ Lý, còn Lý Xuân Thủy đi nhà họ Diệp, trong cung không có ai thì vội vàng chạy tới phòng của Diệp Kim Liên.
- Diệp Kim Liên, tối nay cô phải kể hết chuyện phát sinh hôm chủ tịch Ngô uống rượu say ở cung này. Nếu không sáng mai tôi trở lại thị trấn Lâm Tuyền sẽ báo lên cho chủ tịch Thái và sở trưởng Triệu. Hừ, lúc đó cảnh sát sẽ không khách khí với cô đâu.
Lưu Trì nói giọng độc ác.
- Lưu...... cán bộ Lưu, tôi thật không biết gì hết, bỏ qua cho tôi đi, ….tôi xin cậu!
Diệp Kim Liên bị dọa đến rơi nước mắt, thân thể run rẩy.
- Không có chuyện gì sao cô cứ xin tôi bỏ qua cho tôi, nhất định là có chuyện gì đó, nói nhanh đi đừng để đến ngày mai.
Lưu Trì làm bộ dữ tợn:
- Cô có thể chưa biết, ngày mai tôi sẽ trở về thị trấn Lâm Tuyền làm chủ nhiệm ban Tổng hợp, nửa năm sau sẽ có thể lên Phó Chủ tịch thị trấn. Nếu như cô có thể đem chuyện chủ tịch Ngô nói cho tôi biết, sau này chủ tịch Thái có thể lo cho công việc của Nhược Mộng vào biên chế. Thử nghĩ những chỗ tốt này xem, sao cô còn do dự, đúng là ngu ngốc.
- Tôi...... Tôi thật sự không biết cái gì hết, cậu bảo tôi kể cái gì?
Diệp Kim Liên lạnh rung, khóc ròng nói.
- Không nói có phải hay không?
Lưu Trì bộc lộ bộ mặt hung ác, một phát bắt ngay tay của Diệp Kim Liên úp lên mặt bàn, Diệp Kim Liên đau ứa nước mắt, hô lên:
- Lưu Trì, cậu còn dám vô lễ với tôi thì để tôi chết cho cậu xem.
Lưu Trì bị dọa cho sợ đến cuống quít vội vàng buông lỏng tay, gã đúng là sợ nếu Diệp Kim Liên nghĩ quẩn tìm chết thì mình đúng là thảm.
- Tốt! Cô được đấy! Ngày mai chờ cảnh sát tới thu thập đi, mẹ kiếp!
Lưu Trì nhổ toẹt một ngụm đờm rồi cút thẳng.
Đêm khuya, từ phía sau hồi hậu cung truyền tới đừng trận khóc như bị đè nén, chẳng lẽ có oan hồn?
- Mẹ! Mẹ ở đâu?
Phía bên rừng đột nhiên vang lên giọng của Diệp Nhược Mộng, trước kia Diệp Kim Liên có chuyện gì buồn đều chạy ra nấp sau đầu hồi, Diệp Nhược Mộng. Tối nay lúc đi vệ sinh ngang qua phòng mẹ mở cửa lại không thấy ai, đoán chừng mẹ cô lại chạy ra đó khóc.
- Con, không cần phải lại đâu, mau về đi.
Diệp Kim Liên dừng tiếng khóc.
- Mẹ! Cha...... Cha mất nhiều năm như vậy rồi, mẹ cũng bớt buồn đi.
Diệp Nhược Mộng nghĩ cha mình thì nghẹn ngào.
- Ai! Thù cha con chưa báo thì mẹ chưa yên tâm được.
Diệp Kim Liên thở dài nói.
- Mẹ! Đừng nói gì nữa. Chúng ta phải sống cho tốt, thù cha từ từ sẽ báo, tên súc sinh Đức Quý kia rồi sẽ gặp báo ứng, con tin vào lẽ đời.
Diệp Nhược Mộng căm hờn nói.
- Ai! Người tốt sống không lâu, người xấu sống tiêu dao. Nhược Mộng, sau này con phải sống tốt hơn......
Diệp Kim Liên lại nghẹn ngào.
- Mẹ! Có chuyện gì nói cho con biết đi. Có phải Lưu Trì lại tới hỏi cái gì?
Diệp Nhược Mộng thiếu chút nữa kêu lên.
- Không có...... Không có.
Diệp Kim Liên có chút khó nói.
- Mẹ! Mẹ không nói chứ gì, vậy để con đi gặp tổ trưởng Diệp, anh ấy là người tốt.
Diệp Nhược Mộng ép hỏi.
- Chậm đã con, ai! Mẹ nói cho con biết, Lưu Trì vừa ép hỏi chuyện xảy ra đêm hôm chủ tịch Ngô uống rượu say trở về cung, mẹ sao có thể nói. Lưu Trì dọa báo lên chủ tịch Thái và cảnh sát đến bắt mẹ, lại chỉ cho mẹ thời gian ba ngày, con à, mẹ số khổ, không còn mặt mũi...... Ô ô......
Diệp Kim Liên khóc to lên.
- Mẹ...... Ô ô......
Trong rừng truyền ra tiếng hai mẹ con khóc thút thít, nghe như tiếng quỷ núi làm người ta lạnh tóc gáy