Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhanh chóng đến cuối tháng mười hai, thượng cấp xuống kiểm tra công tác hầu như đã xong, vì năm nay tế âm lịch vào ngày hai mươi hai tháng một năm 1993 nên đảng ủy chính quyền huyện đều muôn hoàn thành công tác kiểm tra trước tháng mười hai.
Chu Nghĩa Hải gần đây rất bận rộn, cuối năm cần phải có báo cáo tài chính, trong đó có rất nhiều kỹ xảo cần xem xét, còn có rất nhiều sổ sách cần nhập số liệu. Viên Tự Lập thì không phải quá hiểu, giữa hai người thiếu đi sự liên lạc, trong khu ủy ban xã không nhìn thấy hình bóng của Chu Nghĩa Hải, nhưng nếu đến phòng tài chính có thể gặp được hắn.
Vấn đề tài chính của xã Liễu Hà cũng có quan hệ rất lớn với bí thư Đoạn Kim Ba, vì vậy dưới tình huống bình thường hắn cũng thường xuất hiện ở phòng tài chính.
Cuối tuần ngày 28 tháng 12.
Sáng sớm Viên Tự Lập đã đến văn phòng, càng vào thời điểm cuối năm càng không thể xuất hiện sơ hở, những ngày cuối cùng của năm 1992 phải làm sao cho hoàn mỹ. Vì vậy hắn yêu cầu tất cả cán bộ công nhân viên phải giữ vững cương vị công tác, cường điệu ý thức an toàn, ngăn chặn tất cả sự cố.
Khu ủy ban xã được thu dọn cực kỳ sạch sẽ, vì vấn đề vệ sinh mà Viên Tự Lập đã tổ chức họp, đưa ra yêu cầu, đồng thời tiến hành phân công, mỗi ngày vệ sinh do ban ngành nào phụ trách. Đồng thời Viên Tự Lập chỉ cần ở cơ quan sẽ chủ động tham gia quét dọn vệ sinh, tự dọn dẹp ở khoảng sân của mình, không mất quá nhiều thời gian, hoạt động cơ thể một chút.
Khoảng chín giờ ba mươi, một chiếc xe Volga chạy vào ủy ban xã, khi thấy tình hình như vậy thì Viên Tự Lập đứng dậy đi ra ngoài, vì hắn biết rõ đây nhất định là lãnh đạo lớn.
- Tiểu Viên, vị này chính là bí thư huyện ủy, bí thư Dương. Đồng chí bí thư Dương, đây là đồng chí phó bí thư Viên Tự Lập của xã Liễu Hà, được phân công công tác đoàn thể, trước đó công tác ở văn phòng huyện ủy.
- Tôi biết rồi, Tiểu Viên là thư ký của chủ tịch Triệu, rất có năng lực, đáng tiếc khi tôi đến huyện Tuyên Thi thì Tiểu Viên đã rời khỏi văn phòng huyện ủy. Cậu ấy là đảng viên từ khi còn là sinh viên, rất có năng lực, mà những bản thảo cậu ấy ghi chép khi còn làm ở mặt trận tổ quốc là rất tốt.
- Chào bí thư Dương, chào chủ nhiệm Liêu. Bí thư Dương, tôi có thể viết ra những bản thảo kia đều nhờ vào sự bồi dưỡng của chủ nhiệm Liêu, trước đó chủ nhiệm Liêu luôn thúc giục tôi, vì tôi là người từ văn phòng huyện ủy đi ra, cũng không thể làm mất mặt.
- Ha ha, chủ nhiệm Liêu, rất tốt đấy, xem ra người từ văn phòng huyện ủy đi ra đều là nhân tài, đây là công lao của anh.
Liêu Cảnh Lâm cười híp mắt chỉ còn một đường nhỏ.
- Bí thư Dương, Tiểu Viên thật sự rất tốt, công tác đảng ở xã Liễu Hà năm nay tiến lên thêm một nấc mới, cũng khó thể bỏ qua công lao của cậu ấy.
- Bí thư Dương, chủ nhiệm Liêu, công tác đảng ở xã Liễu Hà tiến thêm một nấc mới chủ yếu là nhờ sự coi trọng và giúp đỡ của bí thư Đoạn Kim Ba và chủ tịch Chu Nghĩa Hải, còn là sự cố gắng của toàn thể thành viên ban ngành đảng ủy chính quyền xã Liễu Hà.
- Tiểu Viên, rất tốt, rất tốt.
Dương Bân đi về phía khu nhà đảng ủy xã, Liêu Cảnh Lâm đi theo phía sau cũng không quên vỗ vai tán thưởng Viên Tự Lập.
Bí thư huyện ủy đến xã Liễu Hà, văn phòng đã sớm điện thoại thông báo cho bí thư Đoạn Kim Ba và chủ tịch Chu Nghĩa Hải, lúc này Đoạn Kim Ba đã yêu cầu tất cả thành viên chạy đến ủy ban xã.
Vài phút sau Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải tiến vào phòng họp.
- Bí thư Đoạn, chủ tịch Chu, công tác năm nay làm rất tốt.
- Chào bí thư Dương, chào chủ nhiệm Liêu.
Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải thấy bí thư Dương và chủ nhiệm Liêu với vẻ mặt tươi cười, Viên Tự Lập đứng bên cạnh với biểu cảm cung kính, cả hai thở dài một hơi, xem ra Viên Tự Lập đã làm tốt công tác tiếp đãi.
- Bí thư Đoạn, chủ tịch Chu, bí thư Viên, lần này tôi đến xã Liễu Hà chủ yếu là muốn tìm hiểu tình huống công tác của đảng ủy chính quyền xã trong một năm qua, để xem có điểm sáng gì cần chú ý. Tôi đã đến huyện Tuyên Thi hơn nửa năm, nhưng đây là lần đầu tiên đến xã Liễu Hà, năm nay thành tích của xã Liễu Hà bộc lộ rất rõ, tài chính thu vào rất tốt, vì vậy tôi cũng không cần đốc xúc.
- Bí thư Dương, chủ nhiệm Liêu, tôi xin báo cáo tình huống công tác một năm qua của xã Liễu Hà... ....
Khi Đoạn Kim Ba bắt đầu đọc báo cáo thì Viên Tự Lập gọi nhân viên châm trà và bật lò sưởi, sau đó thông báo cho Hùng Khai Thắng cầm bản ghi chép đến phòng họp, coi như bí thư Dương và chủ nhiệm Liêu nói gì cũng phải ghi chép lại.
Viên Tự Lập không chú ý những sắp xếp của mình lại thu hút sự chú ý của Dương Bân.
Sau khi Đoạn Kim Ba báo cáo xong thì Chu Nghĩa Hải tiến hành bổ sung, chủ yếu là tình huống tài chính, chỉ đơn giản vài câu đã xong. Sau đó bí thư Dương có hỏi thăm Viên Tự Lập, mà hắn cũng trả lời ngay, không có gì để nói.
- Sau khi nghe xong báo cáo thì tôi cảm thấy rất vui mừng, Liễu Hà là một xã lớn nhất của huyện Tuyên Thi, ban ngành đảng ủy chính quyền xã đoàn kết chiến đấu bộc lộ thành tích, không hổ danh là tấm gương cho huyện Tuyên Thi. Năm nay đại hội mười bốn của đảng đã thành công thắng lợi, đồng chí Đặng Tiểu Bình đề xuất thể chế kinh tế thị trường chủ nghĩa xã hội khoa học, tôi tin đảng ủy chính quyền xã cũng sẽ chuyên chú học tập. Hạch tâm của đại hội mười bốn chính là kiên trì con đường cơ bản của đảng, mở cửa thông qua cải cách, giải phóng và phát triển sức sản xuất, xây dựng chủ nghĩa xã hội khoa học đặc sắc. Đầu năm nay đồng chí Đặng Tiểu Bình xuống đi tuần phía nam, đã đưa ra những lời phát biểu quan trọng, đưa ra ba tư tưởng có lợi, đó là chúng ta làm tất cả mọi việc đều phải xem có lợi cho việc tăng cường sức sản xuất của chủ nghĩa xã hội khoa học và tổng hợp thực lực của một nước hay không? Có đề cao được trình độ cuộc sống của nhân dân hay không? Chỉ cần xoay quanh những mục tiêu này thì công tác coi như lấy được thành tich tốt. Những biểu hiện một năm qua của xã Liễu Hà đã cho thấy các anh chăm chú quán triệt tinhh thần đại hội mười bốn của đảng và những lời phát biểu của đồng chí Đặng Tiểu Bình, mà năm 1993 chính là trọng điểm công tác của cả nước, nếu chúng ta không cải cách, không phát triển kinh tế, không thay đổi cuộc sống của nhân dân thì sẽ không có đường ra. Cách mạng phải giải phóng sức sản xuất, cải cách cũng giải phóng sức sản xuất, cải cách phải lớn gan một chút, phải có gan thí nghiệm, nhìn phải chuẩn, can đảm dám thử, dám xông lên, hơn nữa phải đề xướng khoa học, chỉ có khoa học mới có hy vọng. Đồng thời cũng phải nắm cho chắc, một tay nắm cải cách, một tay đả kích các hoạt động tội phạm, hai tay đều phải cứng. Sang năm huyện ủy sẽ tổ chức đại hội đảng, sẽ chuyên chú quán triệt tinh thần hội nghị đảng các cấp từ trung ương, tỉnh đến thành phố, sẽ cố gắng xây dựng kinh tế, trước mắt dùng kinh tế làm trung tâm, đây là sự tán thành của nhân dân cả nước, vì vậy xã Liễu Hà cần phải tiến mạnh trong vòng xoáy, cần đi đầu trong các xã thị trấn của huyện Tuyên Thi, thế nào? Các vị lãnh đạo, có khó khăn gì sao?
- Bí thư Dương, anh yên tâm, đảng ủy chính quyền xã Liễu Hà sẽ phục tùng sắp xếp công tác của đảng ủy chính quyền huyện, nhất định sẽ hoàn thành vượt mức các nhiệm vụ công tác.
- Được, có những lời của bí thư Đoạn thì tôi cũng an tâm, chủ nhiệm Liêu, có gì cần nói không?
Liêu Cảnh Lâm lắc đầu, tỏ vẻ không có gì để nói.
- Được, hôm nay tôi sẽ dùng cơm ở xã Liễu Hà, cũng có chút thời gian đi xuống thôn xóm, chỉ đi với bốn anh là được, còn các thành viên ban ngành khác, chúng ta sẽ gặp mặt vào giờ cơm trưa.
Hùng Khai Thắng thật sự không ngờ Dương Bân lại cho mình cùng đi xuống thôn xóm, vì vậy mà có chút kích động.
Viên Tự Lập nhanh chóng có sắp xếp, hai chiếc xe của ủy ban xã được điều động, xe Volga không phù hợp xuống nông thôn nên dừng lại ở sân ủy ban. Viên Tự Lập cố ý dặn dò văn phòng, không được động vào chiếc xe này.
Viên Tự Lập sắp xếp lại được Dương Bân chú ý, trước kia hắn đã từng nghe nói về Viên Tự Lập, vì người này là thư ký của bí thư huyện ủy trước đó, hơn nữa mới hai mươi ba tuổi đã là phó bí thư đoàn thể xã Liễu Hà. Dương Bân tất nhiên cũng có ý nghĩ của riêng mình, một người còn trẻ như vậy đã xuống làm phó bí thư xã, có thể làm được gì sao? Sau này Hào Vĩnh Khải phản ánh tình huống tranh luận của xã Liễu Hà, Dương Bân cảm thấy Viên Tự Lập này có chút vấn đề. Nhưng hôm nay Viên Tự Lập chỉ nói vài câu đơn giản đã thay đổ cái nhìn của Dương Bân, Viên Tự Lập rất cẩn thận, kể công không kiêu ngạo, hiểu được cách quan sát chi tiết, đây đều là những đức tính cần có khi tham chính. Dương Bân lúc này đã hiểu vì sao đồng chí Triệu Thiên Nhiên lại coi trọng Viên Tự Lập, bây giờ xem ra Viên Tự Lập ngoài quá trẻ thì thật sự không làm Dương Bân sinh ra cảm giác gì khác.
Dương Bân rất thỏa mãn khi xuống nông thôn, không ai biết hắn đã đưa ra quyết định này vài tháng trước. Đồng chí Hào Vĩnh Khải muốn nói đến xã Liễu Hà để khảo sát thành viên ban ngành, nhưng Dương Bân không đồng ý, xem ra bây giờ phải khảo sát lại. Vừa rồi khi Đoạn Kim Ba báo cáo công tác thì ánh mắt có chút dao động, Dương Bân chú ý đến chi tiết này, một thời gian dài hắn không muốn đến xã Liễu Hà vì muốn xem nơi đây rốt cuộc náo loạn thế nào.
Giữa trưa dùng cơm thì tất cả thành viên ban ngành đều đến, mọi người đều gặp mặt bí thư Dương Bân và chủ nhiệm Liêu Cảnh Lâm. Bí thư Dương Bân rất hào hứng, lần đầu tiên đồng ý uống rượu đế, nhưng không ai dám rót rượu cho bí thư, vì vậy chỉ mời rượu rồi thôi. Lúc dùng cơm thì Đoạn Kim Ba, Chu Nghĩa Hải, Viên Tự Lập cùng Dương Bân và Liêu Cảnh Lâm ngồi một bàn, tất cả thành viên ban ngành khác đều đến mời rượu theo thứ tự. Đoạn Kim Ba, Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập có thể nói là rất khổ, đặc biệt là Viên Tự Lập, hắn nhỏ tuổi nhất, uống nhiều nhất, uống rượu với bí thư huyện ủy thì không thể nói lý do, chỉ một chữ "uống".
Sau khi Dương Bân dùng cơm xong thì rời khỏi xã Liễu Hà, trước khi đi hắn có nhắc nhở Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải làm tốt công tác đoàn kết. Những lời này của Dương Bân rất có ý nghĩa, vì Dương Bân biết phía sau đảng ủy chính quyền xã chỉ có phó bí thư và chủ tịch xã làm tốt công tác đoàn kết mà thôi.
Viên Tự Lập thông qua chủ nhiệm Liêu Cảnh Lâm mà biết rõ những lời này, trước khi đi Liêu Cảnh Lâm đã phân phó Viên Tự Lập, làm rất tốt, không cần phụ lòng kỳ vọng của huyện ủy. Viên Tự Lập liên tục gật đầu đáp ứng, Liêu Cảnh Lâm cuối cùng cũng nó ra câu nhắc nhở đoàn kết của bí thư Dương Bân với Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải.
Dương Bân sau khi rời khỏi xã Liễu Hà thì vẻ mặt Đoạn Kim Ba không quá tốt đẹp, hắn là kẻ trường kỳ tham chính, sao không hiểu lời nói của bí thư Dương Bân? Đây rõ ràng là những lời chối bỏ đối với một bí thư đảng ủy xã như hắn, nếu ban ngành không đoàn kết thì lãnh đạo huyện ủy sẽ ra tay giữ gìn quyền uy. Lần này chính bí thư đứng trước mặt hai vị bí thư và chủ tịch xã yêu cầu làm tốt công tác đoàn kết, ý nghĩa chắc chắn là chối bỏ công tác của bí thư đảng ủy xã. Đoạn Kim Ba có chút nghi ngờ Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập, hắn nghĩ rằng Viên Tự Lập đã nói ra những lời gì đó không tốt, nhưng hắn cũng nhanh chóng chối bỏ ý nghĩ này. Viên Tự Lập không phải kẻ ngốc, sẽ không trực tiếp nói bậy trước mặt bí thư huyện ủy, thiên hạ không có bức tường nào hoàn toàn chắn gió, sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết nguyên nhân mà thôi.
Vẻ mặt Chu Nghĩa Hải cũng không chút biểu cảm, hắn cũng chấn động vì lời nói của bí thư Dương, ít nhất điều này cũng nói rõ huyện ủy biết mâu thuẫn giữa hắn và bí thư. Tình huống này hoàn toàn bất lợi cho hắn, nếu ban ngành không đoàn kết và phải điều chỉnh thì tất cả đều không được tốt. Bí thư Dương nói rõ ràng, điều này chứng tỏ tương lai khảo sát ban ngành xã Liễu Hà sẽ suy xét đến vấn đề đoàn kết. Chu Nghĩa Hải rất buồn bực, phát sinh mâu thuẫn với bí thư chính là thế yếu của tất cả chủ tịch, yếu thế không chỉ ở phương diện công tác, còn liên quan đến tương lai chính trị. Chu Nghĩa Hải xuống nông thôn đã nhiều năm, đảm nhiệm chức vụ chủ tịch xã Liễu Hà đã được ba năm, nếu nói đúng lý thì phải được điều chỉnh từ lâu, nhưng bây giờ bí thư huyện ủy nói như vậy là có ý gì?
Viên Tự Lập cũng cảm thấy không bình tĩnh, chỉ cần nhìn thái độ của Liêu Cảnh Lâm là thấy bí thư Dương Bân cũng không quá xem trọng mình, điều này chẳng có gì là kỳ quái. Đoạn Kim Ba đến huyện ủy báo cáo tình huống, khi đó Dương Bân cũng chưa quen thuộc công tác xã Liễu Hà, tất nhiên sẽ có cái nhìn với Viên Tự Lập, đồng thời hắn lại cho rằng Viên Tự Lập là thư ký của bí thư huyện ủy trước đó, chắc sẽ dựa vào quan hệ mà được đề bạt. Hơn nữa một phó bí thư đoàn thể mới hai mươi ba tuổi, tất neihen không thể quen thuộc công tác, làm việc hay xúc động. Hôm nay biểu hiện của Viên Tự Lập là không kém, nhưng cũn không phải vì vậy mà thay đổi cái nhìn của lãnh đạo. Là một phó bí thư đoàn thể, nếu dưới tình huống không đặc thù thì một năm cũng khó gặp mặt bí thư huyện ủy được vài lần. Trên quan trường có hạn chế nghiêm khắc về cấp bậc, bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện thường chỉ tiếp xúc với lãnh đạo cao cấp ở tuyến dưới, đến xã thị trấn cũng chỉ tiếp xúc với bí thư và chủ tịch xã, mà phó bí thư đoàn thể chủ yếu chỉ tiếp xúc với phó bí thư đoàn thể trên cấp huyện. Thật ra dù là cơ hội tiếp xúc với bí thư đoàn thể trên huyện ủy cũng không nhiều, vì vậy cấp phó luôn là yếu thế, dù là nơi nào cũng vậy.
Bí thư huyện ủy Dương Bân đến xã Liễu Hà không ngờ lại làm cho tâm tư phát sinh nhiều chuyển biến, có lẽ hắn cũng sẽ không ngờ đến điều này.
Các thành viên ban ngành của xã Liễu Hà thì rất hưng phấn, bí thư huyện ủy đến thị sát công tác, hơn nữa còn gặp mặt tất cả thành viên ban ngành, còn cùng dùng cơm, cùng uống rượu, có thể nói là sự kiện đáng khoe khoang.
Hùng Khai Thắng rất kích động, Viên Tự Lập thấy Hùng Khai Thắng còn đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi được bí thư huyện ủy coi trọng thì không nhịn được phải nhắc nhở. Bí thư huyện ủy luôn tỏ ra hình tượng thương dân, coi trọng một người nào đó hay không còn phải xem vào hành động, ngoài miệng nói cho nhưng không cho cũng chẳng được gì. Hùng Khai Thắng biết Viên Tự Lập từng là thư ký cho bí thư huyện ủy, tất nhiên sẽ tin, vì vậy mà nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Thế bình tĩnh ở xã Liễu Hà bị đánh vỡ, lúc này trong huyện sắp tổ chức đại hộ đảng, sau đại hội đảng thì chắc chắn sẽ có điều chỉnh nhân sự, bí thư Dương Bân vào nhận công tác ở huyện Tuyên Thi được nửa năm nhưng còn chưa từng động tay vào nhân sự.
Những ngày cuối cùng của năm 1992, Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải đều về huyện, dựa theo yêu cầu thì hôm nay tất cả bí thư xã thị trấn phải đến tập trung ở phòng tài chính, cùng với lãnh đạo huyện xem xét số tài chính thu vào trong năm, sau khi số lượng được báo cáo cho cấp trên thì mới được ra về.
Những ngày gần nghỉ tết nguyên đán Viên Tự Lập không có việc gì làm, lần trước sau khi nói chuyện với Chu Nghĩa Hải thì Viên Tự Lập càng thêm chú ý những lời nói và việc làm của bản thân, không phải tình huống đặc thù thì hắn sẽ chẳng đến phòng nhảy, dù là ăn khuya cũng được khống chế. Hắn cũng rất mâu thuẫn với Thái Ngọc Hoa và Tạ Vũ Hân, nếu cứ dây dưa không rõ với hai phụ nữ này trong thời gian dài thì chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, hắn không dám suy xét đến vấn đề này, lại không thể vượt qua, sợ đắc tội với tất cả. Hắn cảm thấy mình rất khó xử, tiếp xúc không tốt, không tiếp xúc cũng không nên. Lúc này trường học cũng sắp được nghỉ tết, hắn tạm thời được buông lỏng, sau khi được nghỉ thì nhất định Thái Ngọc Hoa và Tạ Vũ Hân sẽ phải về nhà, hai người cũng không phải người xã Liễu Hà, nếu như vậy thì hắn sẽ tránh đi một tháng xấu hổ.
Khi năm 1992 trôi qua thì Viên Tự Lập thầm đưa ra một cái tổng kết, chỉ có ba chữ: "Cũng không tệ lắm".
Thời gian tiến vào năm 1993, Viên Tự Lập hai mươi bốn tuổi.
Ngày 7 tháng 1, một ngày bình tĩnh rét mướt.
Trước tết nguyên đán thì Viên Tự Lập không thể nào tìm được Đoạn Kim Ba, tin tức phản hồi về văn phòng nói rằng bí thư Đoạn đang xuống tất cả các thôn kiểm tra công tác, lái xe Dương Thần luôn ở nhà, xe không ở trong sân. Đoạn Kim Ba biết lái xe, hắn thường xuyên tự chạy xe đi, mà hắn là bí thư, tất nhiên sẽ không ai ý kiến. Viên Tự Lập nghĩ rằng thời điểm này Đoạn Kim Ba sẽ chạy ra khỏi xã Liễu Hà, hắn cũng không thấy phó chủ tịch Trần Bình, có lẽ Trần Bình cùng đi theo Đoạn Kim Ba.
Mười giờ, một chiếc xe chạy vào ủy ban xã, Viên Tự Lập nhận ra chiếc xe này, đó là xe của huyện ủy, trước kia bí thư Triệu Thiên Nhiên ngồi chiếc xe này. Hắn biết nhất định có lãnh đạo huyện ủy đến đây.