Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có điều cũng may, việc Đóa Đóa lo lắng không xảy ra, tuy nó càng ngày càng lớn, ngay cả Hoàng Phủ Dật cũng bị nó dễ dàng đánh bại, nhưng nó cũng trở nên ngày càng ngoan ngoãn.
Đương nhiên, sự ngoan ngoãn này chỉ giới hạn nhỏ bé trong đối tượng Đóa Đóa, những người khác nói nó một mực không nghe, hơn nữa chỉ cần có người lườm Đóa Đóa một cái, nó sẽ lập tức quơ cánh làm người kia bị thổi bay mất.
Vì thế trong cung Đóa Đóa có một vị bảo tiêu mạnh mẽ như thế, nàng có đi ngang cũng chẳng sao . . . . . .
(đi ngang chỉ việc hoành hành ngang ngược)
Mà đương nhiên nàng vốn đã có thể đi ngang, bởi vì Hoàng Phủ Dật đã đăng cơ, hiện giờ nàng đã là lão đại của hậu cung!
Nghe đi nghe đi, cái tên thật là phong cách, lão đại hậu cung! Nhưng mà. . . . . .
Ô ô, hậu cung có mỗi một mình nàng! Nàng không có thuộc hạ. . . . . .
Đóa Đóa vẫn cảm thấy chuyện này vô cùng làm cho người ta phải rơi lệ, có điều nếu hậu cung có những người khác, nàng lập tức sẽ cắp đồ chạy mất. . . . . .
Mấy tháng sau, hai đứa con sinh đôi của Đóa Đóa và Hoàng Phủ Dật ra đời, toàn quốc từ trên xuống dưới vui mừng, chỉ có bạn học chim ưng bình thường rất ngoan ngoãn nay nháo loạn khó chịu không thôi, không thấy bóng ưng đâu.
Hoàng Phủ Dật còn bận cạnh Đóa Đóa, không có thời gian đi tìm nó, vì thế nhiệm vụ này liền bò lên người Bạch Tử Dạ.
Khi Bạch đại tướng quân đã sa vào kiếp sai vặt tìm thấy bạn học ưng thì phát hiện ra nó đã bị chủ nhân dạy hư, đang ngồi trong góc tường vẽ vòng tròn. . . . . .
Bạch Tử Dạ đã nhìn cảnh này thành quen không khỏi lắc lắc đầu, bình tâm rồi mới tiến đến, “Này. . . . . . ngươi đang làm gì thế?”
Bạn học ưng nghe hiểu tiếng người, nhưng Bạch đại tướng quân không hiểu tiếng chim, vì thế hắn đoán từ “cảm thấy bản thân không đủ tuấn dật trai tráng” đoán đến “tự nhiên cảm thấy cả người đầy lông chim rất phiền”. . . . . .
Lăn qua lăn lại nửa ngày, Bạch Tử Dạ vẫn không hiểu được bạn ưng đang lưỡng lự cái gì, ngáp một cái hỏi ra câu thứ n, “Thấy tên mình không đẹp à?”
Y phục đột nhiên bị ngậm lấy, một đôi mắt siêu to sáng long lanh nhìn hắn.
“. . . . . .” Bạch Tử Dạ tí tách tí tách chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, bộ dạng nhưng ông cụ thế này còn giả cô gái mơ mộng gì chứ a. . . . . .
Nhưng mà thực lực chênh quá xa, lời này không thể nói được.
Bạch Tử Dạ ngẫm lại cũng đúng, mấy hôm nay trong cung từ trên xuống dưới đều thảo luận về tên của hai vị tiểu hoàng tử, vị ưng gia này hắn là “thấy cảnh sinh tình” nhỉ?
Hơn nữa cứ gọi nó là ưng cũng không đúng lắm, nó hiện giờ đã cao bằng một người, làm gì có con ưng nào lớn thế này?
Nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp, Bạch Tử Dạ nói sự kháng nghị nho nhỏ của bạn ưng cho bọn Đóa Đóa.
Vì thế hai người liền rối rắm không biết nên đặt tên nào. . . . . .
“Tịch Linh thế nào?” Đóa Đóa đề nghị, “Rất êm tai a.”
“Cô ~” bạn ưng vẫn chờ một bên. . . . . . hiện giờ nên gọi là bạn Tịch Linh, vô cùng vừa lòng kêu lên một tiếng, ngoan ngoãn cọ cọ vào người chủ nhân.
Đóa Đóa cười hắc hắc hắc, có lão ông hoàn mĩ, có con trai đáng yêu, bây giờ còn có. . . . . . Sủng vật (?) ngoan như thế, cũng thật hạnh phúc nha. . . . . .