Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
  3. Chương 121 : Tiếng cõi Phật dưới cây hòe lớn
Trước /1587 Sau

[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 121 : Tiếng cõi Phật dưới cây hòe lớn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Am Tĩnh Từ nằm ở ngoại ô phía Tây Bắc phủ thành Vân Sơn, xây từ tiền triều, tuổi đã rất lâu, tục truyền là một vị quan to tiền triều vì siêu độ cho mẹ, bỏ ra một khoản bạc xây am Tĩnh Từ này, kích thước không phải rất lớn, chủ yếu cúng bái Đại từ Đại bi Quan Thế Âm Bồ Tát, cải tạo kim thân Quan Âm Bồ Tát, cung phục ở điện Quan Âm lớn nhất am Tĩnh Từ.

Đây là một am ni cô, không khí phái to lớn được như Đại Hùng bảo điện của miếu hòa thượng, nhưng cũng nghiêm nghị vững vàng, trước điện có hai Phật tháp nhỏ, thân tháp điêu khắc tinh mỹ, bên trên có pho tượng Phật gia lực sĩ thiên nữ, trông rất sống động.

Am Tĩnh Từ nằm ở ngoại ô, ở góc khá vắng vẻ của phủ Vân Sơn, cách chợ một khoảng, nơi này dĩ nhiên không náo nhiệt so với trong thành được, nhưng mà nơi đây đúng là u tĩnh.

Kiến trúc trong am Tĩnh Từ không nhiều lắm, nhưng hết sức tinh sảo, có rừng tùng rậm rạp, trong rừng túc có chiếu tiêu sinh trưởng thưa thớt, bên trong am còn có một rừng trúc xanh biếc, bên cạnh rừng trúc chính là điện Quan Âm.

Bên trong Thiện viện, trồng không ít cây bồ đề tơ vàng, tùng xanh, trúc cứng, cây bồ đề hơi lay động, phần lớn trong am Tĩnh Từ đều duy trì yên tĩnh, yên tĩnh giống như chỗ vĩnh hằng của thế giới cực lạc kia.

Am TĨnh Từ cũng không phải lúc nào cũng tiếp đãi hương khách, mỗi tháng chỉ cố định ba năm ngày có thể vào am bái phật, tất cả người tới đều là người có chồng, gần như không tiếp hương khách nam.

Mái hiên màu đen dốc đứng đặc biệt của Đại Tần dưới màn trời, lộ ra một loại đặc biệt cực giàu tính văn hóa, chỉ từ lầu các hơi tinh sảo trong Thiện viện này, liền tản ra một hương vị thần thánh, trong không khí tràn ngập mùi đàn hương, quả nhiên là chốn hay của con em Phật gia tu hành, nghiêm túc mà trang trọng.

Tuyết rơi dầy khắp nơi, bởi vì ở chỗ vắng vẻ, con đường bên ngoài am Tĩnh Từ còn tuyết đọng, cũng không quét dọn, hôm nay cũng vừa đúng là ngày am Tĩnh Từ mở cửa đón hương khách, mặc dù không xưng được hương khách như mây, nhưng hương khách tới bái Phật cũng không ít, xe ngựa bên ngoài am Tĩnh Từ rất nhiều.

Hôm nay Sở Hoan phụng bồi Lâm Lang cùng tới lễ Phật, đối với Lâm Lang mà nói, chỉ vì trước mắt Tô gia gặp khốn cảnh cực lớn, cho nên mới bái Phật dâng hương, cầu Bồ Tát có thể phù hộ Tô gia vượt qua khốn cảnh này.

Ngoài Sở Hoan, Lâm Lang còn ang theo nha hoàn Thúy Bình, con hai tên hộ viện khác. Xuống xe ngựa, Lâm Lang mới nói với Sở Hoan:

- Sở Hoan, các ngươi chờ ở chỗ này, các ngươi là nam nhân, không thể vào am, ta cùng Thúy Bình sẽ ra nhanh!

Sở Hoan gật đầu cười nói:

- Đại đông gia yên tâm, chúng ta chờ ở chỗ này!

Lâm Lang thản nhiên cười một tiếng, lúc này mới mang theo Thúy Bình bước vào am Tĩnh Từ.

Xa phu kia cười híp mắt nói:

- Sở sư phó, ngài tới đây ngồi!

Chính gã xuống khỏi càng xe, ân cần gọi Sở Hoan đi lên ngồi, coi như là nhường chỗ cho Sở Hoan.

Hiện giờ bọn hạ nhân Tô phủ cũng biết, thân phận chân chính của Sở Hoan, chính là Vệ tướng của Cấm vệ quân, không phải chuyện đùa. Hơn nữa mọi người còn biết, đường đường Thiên hộ Vệ Sở quân, còn bị Sở Hoan một đao chém đứt cánh tay.

Vốn trong lòng hộ viện Lâm Lang chiêu mộ còn chưa phục đối với việc Sở Hoan đảm nhiệm sư phụ hộ viện, nhưng trải qua chuyện đêm qua, tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục, mà trên dưới Tô phủ cũng đều kính sợ đối với vị “Sở sư phó” này.

Sở Hoan trái lại cũng không kiểu cách, tới ngồi xuống càng xe, nhìn về am Tĩnh Từ cách đó không xa, hỏi:

- Am ni cô này đã có bao nhiêu năm rồi? Ta thấy hai Phật tháp kia cũng có tuổi rồi, nhưng tường viện này dường như mới sửa.

Một gã hộ viện khoảng 30 tuổi bên cạnh đã tiến lên, cười ha ha nói:

- Sở sư phó, nói đến am Tĩnh Từ này, cũng đã có tuổi rồi, xây dựng từ thời điểm tiền triều, đã có 40-50 năm rồi.

Sở Hoan ngạc nhiên nói:

- Nhưng nhìn qua tường viện bên ngoài này dường như mới vừa sửa lại.

- Không sai, năm ngoái am Tĩnh Từ này vừa mới tu sửa.

Hộ viện cười nói:

- Từ trong ra ngoài đều sửa một lần, hình như là có vị đại thiện nhân bỏ bạc trùng tu, nhưng ai cũng không biết rốt cuộc là người nào bỏ ra số bạc này.

- Còn có người tốt như vậy sao?

Sở Hoan cười nói:

- Đây chính là Lôi Phong sống rồi! (Lôi Phong là một anh hùng của Trung Quốc những năm 1960 được thẩm định qua sự đánh giá của xã hội)

- Hoạt Lôi Phong?

Phu xe cùng hai tên hộ viện đều không hiểu.

Sở Hoan biết mình lỡ miệng, khoát tay áo, tròng mắt lại nhìn am Tĩnh Từ kia không có rời đi, trong lòng đã nghĩ tới thầy trò Như Liên chính là bị đuổi ra ngoài từ nơi này, trong lòng hết sức nghi ngờ.

Đúng lúc này, chợt nghe bên cạnh có tiếng bước chân vang lên, còn có tiếng khóc nhỏ. Sở Hoan nghiêng đầu qua xem, chỉ thấy một hán tử áo vải thô ôm một đứa bé năm sáu tuổi, nhanh chóng đi qua xe ngựa, một phụ nhân đội khăn trùm đầu xám đi theo bên người, phụ nhân kia vừa đi vừa thút thít khóc, hết sức thương tâm.

Sở Hoan nhíu mày, một tên hộ viện bên cạnh nhìn ra Sở Hoan nghi ngờ, có ý muốn lấy lòng Sở Hoan, đuổi theo lớn tiếng nói:

- Các ngươi có chuyện gì sao? Muốn đi nơi nào?

Đại hán kia cũng không quay đầu lại, đi thẳng về phía trước, phụ nhân kia quay đầu lại liếc mắt nhìn, thương tâm nói:

- Đứa bé sắp chết, chúng ta tới cầu xin thần tiên cứu mạng... !

Hộ viện còn cho là bọn họ muốn cầu Bồ Tát phù hộ, chỉ về phía am Tĩnh Từ bên kia nói:

- Muốn cầu Bồ Tát đi về bên kia, các ngươi đi nhầm đường rồi.

Đái hán bước nhanh mà đi quay đầu lại, giọng căm hận nói:

- Đó là Bồ Tát gì? Vợ chồng chúng ta một lòng bái Phật, kết quả là thế này, nhưng thần phật kia, bất kính cũng được.

Gã cũng không nói nhiều, mang theo vợ mình rời đi nhanh.

Sở Hoan trái lại nghe rõ ràng, chỉ cảm thấy hết sức cổ quái, nhảy xuống xe ngựa, nói:

- Các ngươi chờ ở chỗ này, ta đi xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Mấy người vội đáp ứng, lúc này Sở Hoan mới bước nhanh đuổi theo vợ chồng, đi về phía trước chỉ một lát, đến một ngã ba, nhìn cách đó không xa có một gian lều cỏ, bên cạnh lều cỏ, có một cây hòe rất cao lớn.

Thời tiết đông tuyết, cây hòe chỉ còn sót lại cành khô, trụi lủi đứng vững che trời, đôi vợ chồng trước mặt, đúng là đi tới cây hòe lớn kia.

Sở Hoan thấy rõ, dưới cây hòe lớn, cũng có hơn mười người, đều ngồi dưới đất vây quanh cây hòe, mặc dù quét sạch sẽ tuyết đọng dưới đất, nhưng mùa đông thời tiết lạnh như vậy, ngồi trong trời băng tuyết đất, cũng không biết đám người kia rốt cuộc vì sao vậy.

Đôi vợ chồng kia đã bước nhanh về phía trước, đại hán đã kêu lên:

- Thần tiên cứu mạng, thần tiên cứu mạng... !

Sở Hoan nhíu mày, đi về phía trước mấy bước, lúc này rốt cuộc thấy rõ, đám người kia ngồi chung quanh cây hòe lớn, mà dưới cây hóe lớn, có một người áo bào đen ngồi xếp bằng.

Toàn thân người nọ được áo choàng màu đen che phủ, thậm chí lỗ mũi cũng che bằng miếng vải đen, chỉ lộ ra đôi mắt, cả người nhìn qua hơi gầy yếu, dường như một tảng đá màu đen dưới cây hòe lớn.

Hán tử kêu to cứu mạng, đám người dưới cây hòe rối rít nghiêng đầu nhìn qua. Lúc này Sở Hoan cũng thấy rõ ràng, vây chung quanh cây hòe lớn, đều là dân chúng bình thường, có người nghèo áo vải thô, nhưng cũng có người giàu áo gấm, hơn hai mươi người lấy người áo đen kia làm trugn tâm, mỗi người nhìn qua đều có vẻ hết sức thành kính.

Đôi vợ chồng này đột nhiên tiến tới, hiển nhiên là kinh động người nơi này, người áo đen cũng ngẩng đầu lên, thấy hán tử ôm đứa bé bước nhanh tới, giơ tay lên, liền có một dân chúng nhận lấy đứa bé trong tay hán tử, còn có hai người lập tức cởi xiêm áo trên người ra, để dưới đất, đặt đứa bé kia nằm trên xiêm áo.

Sở Hoan lấy làm kỳ, lúc này cũng đã tới gần, nhưng những người này đều không quan tâm tới hắn, cũng không ai chú ý hắn.

Đứa bé được đặt trước mặt người áo đen, đôi vợ chồng kia đã quỳ xuống đất, liên tục khấu đầu:

- Thần tiên cứu đứa nhỏ đi, nó sắp chết rồi… Cầu xin người cứu nó đi… !

Sở Hoan đi qua, cũng học dáng vẻ những người đó, khoang chân ngồi dưới đất.

Hắn nhìn về phía người áo đen, chỉ thấy người áo đen này lông mày hoa râm, hiển nhiên là một vị lão giả, mặt mũi hiền lành, ánh mắt nhu hòa, dường như xem thấu thế thái khổi sở, thân thể gày yếu kia, lại dường như có lực lượng khó có thể nói lên lời.

Người áo đen đưa tay ra, mở hai mắt đứa bé, sau đó lại nhanh chóng nhìn mấy chỗ trên người đứa bé một chút, nhấc cánh tay đứa bé lên, mở ống tay áo. Sở Hoan vừa thấy, không khỏi thất kinh, chỉ thấy trên tay đứa bé, có hơn mười nhọt độc màu đen, nhìn qua hết sức kinh khủng.

Tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, mặc dù có mấy người trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh hãi, nhưng cũng không phát ra một tiếng động, tựa hồ sợ quấy rầy người áo đen.

Người áo đen kia nhìn một hồi, dùng bàn tay hơi khô héo kia nắm tay đứa bé, nhắm hai mắt, cũng không có động tác khác, chẳng qua ngâm đọc khe khẽ.

Lỗ tai Sở Hoan nhạy bén, mặc dù các người áo đen không phải rất gần, nhưng cũng nghe được hết sức rõ ràng, loáng thoáng cảm thấy người áo đen này dường như đang ngâm tụng một loại kinh phật.

- Làm đệ tử phật, thường tại ngày đêm, tụng niệm tám giác ngộ lớn của con người: giác ngộ thứ nhất: thế gian vô thường; quốc thổ nguy thúy, tứ đại khổ không, ngũ âm vô ngã, sinh diệt biến dị, hư ngụy vô chủ, tâm thị ác nguyên, hình vi tội tẩu, như thị quan sát, tiệm ly sinh tử. Giác ngộ thứ hai: Đa dục vi khổ; sinh tử bì lao tòng tham dục khởi, thiểu dục vô vi, thân tâm tự tại. Giác ngộ thứ ba: tâm vô yếm túc, duy đắc đa cầu, tăng trường tội ác; bồ tát bất nhĩ, thường niệm tri túc, an bần thủ đạo, duy tuệ thị nghiệp… !

Mặc dù chỉ có thể nhìn rõ đôi mắt của người áo đen, nhưng lại có thể cảm nhận được người áo đen này biểu lộ cực kỳ bình tĩnh, giọng nói của lão trầm thấp, nhưng tựa hồ lại có một loại ma lực, mọi người vây bên cây cũng ngâm tụng theo rất nhanh.

Trong khoảng thời gian ngắn, dưới cây hòe lớn, kinh phật nổi lên bốn phía, tiếng kinh phật trầm thấp mà trang nghiêm, giống như hòa làm một thể cùng thiên địa vạn vật, tất cả mọi người đều vô cùng thành kính.

Sở Hoan nghe được tiếng ngâm tụng kinh phật kia, trên người cũng sinh ra một cảm giác dễ chịu, tựa hồ thân thể của mình cùng dung hợp một chỗ với cây cối, mà trong đầu hắn, rất nhanh liền có một loại cảm giác bồng bềnh, cả người tựa hồ biến thành một chiếc lông ngỗng, nhẹ nhàng.

Trong giây lát, Sở Hoan tựa hồ cảm giác được cái gì, đột nhiên mở mắt, ý chí của hắn cực kỳ bền bỉ, mơ hồ cảm thấy dường như có cái gì không đúng.

Khi hắn rơi vào cảm giác nhẹ như bay đó, dường như trong tai chỉ có tiếng tụng kinh của một mình người áo đen, tiếng của những người khác đều ngưng lại, sau khi hắn cố gắng mở mắt, lại phát hiện những người dưới cây hòe lớn vẫn đang thấp giọng ngâm tụng, bên tai lại đủ tiếng tụng của mọi người, cảm giác này quái dị khác thường.

Sở Hoan nhìn về phía đứa bé kia, chỉ thấy người áo đen vẫn nắm cánh tay đứa bé, nhưng nhọt độc trên tay đứa bé, lại bắt đầu tan vỡ, từ bên trong nhọt độc, máu đen chậm rãi chảy ra.

Quảng cáo
Trước /1587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Copyright © 2022 - MTruyện.net