Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Sở Hoan rời khỏi nhà trọ Tường Vân, tuyết lớn rốt cuộc nhỏ đi một chút, từ viện Như Liên và Bạch Hạt Tử, lại hỏi Bạch Hạt Tử vị trí Hòa Thịnh Tuyền, lúc này mới cưỡi ngựa ô một đường chạy như bay, cuối cùng về tới Hòa Thịnh Tuyền.
Hắn để ngựa ô ở bên ngoài, thầm nghĩ đi vào nói với Hàn Uyên một tiếng, sau đó về Lưu gia thôn thăm người nhà một cái, miễn cho bọn họ lo lắng
Vào Hòa Thịnh Tuyền, đám tiểu nhị nhìn thấy, đều hoan hô lên, đều tiến tới gần, cả đám đều có vẻ vô cùng nhiệt tình, nghe Sở Hoan nói phóng thích vô tội, mọi người lại vui mừng.
Sở Hoan vào Hòa Thịnh Tuyền chẳng qua mấy ngày ngắn ngủn, nhưng hiện giờ uy vọng của hắn ở Hòa Thịnh Tuyền rất cao, mỗi người kính sợ.
Hàn Uyên nghe nói Sở Hoan trở về, vội vàng tiến tới. Sở Hoan lập tức nói đại khái một lần chuyện trong huyện nha, không nên nói tự nhiên không nói. Hàn Uyên nghe xong, vuốt râu cười nói:
- Hồ Vĩ ức hiếp dân chúng, hiện giờ bị bắt lại, đó là trừng phạt đúng tội, ngày sau chỉ sợ dân chúng huyện Thanh Liễu chúng ta sẽ sống khá giả một chút.
Lão đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội nói:
- Sở Hoan, Đại đông gia phân phó xuống, nếu ngươi trở về, liền đi gặp nàng, ta thiếu chút nữa đã quên chuyện này.
Sở Hoan ngẩn ra, nói:
- Đại đông gia đã trở lại?
- Nửa đêm hôm qua trở về gấp.
Hàn Uyên thấp giọng nói:
- Đại đông gia lo lắng ngươi, cả đêm đều không có ngủ, sáng sớm hôm nay, phường chủ mang về tin tức, nói là ngươi đã được phóng thích, Đại đông gia rất vui mừng, ta vừa mới đi xem một cái, dường như nàng đang chờ ngươi, ngươi mau đi xem một chút.
Sở Hoan cảm kích trong lòng một hồi, hắn biết đêm hôm trước Lâm Lang đánh thiên trống trước phủ thành, đêm qua suốt đêm trở về gấp, mình vào tù, hai ngày này Lâm Lang cũng bôn ba qua lại, vô cùng khổ sở.
Sở Hoan dựa theo Hàn Uyên chỉ điểm, đi tới một nơi yên tĩnh bên ngoài tửu phường, đây là một viện nhỏ, chỉ có một phòng, chính là chỗ Lâm Lang nghỉ tạm ngày thường, không có Lâm Lang cho phép, ai cũng không thể tiến vào.
Trong viện có hai cây mai, bên trong tuyết trắng, hoa mai nở rộ, trắng hồng giao nhau, vô cùng thanh nhã thoát trần.
Sở Hoan tới trước cửa, chỉ thấy cửa phòng khép hờ, giơ tay đẩy ra nhẹ nhàng, trong phòng liền tràn ngập một mùi thơm, mùi thơm nhàn nhạt này đan xen với mùi rượu tràn ngập trong tửu phường, vô cùng dễ ngửi.
Sở Hoan vào phòng, chỉ thấy trong phòng vô cùng yên tĩnh, liếc mắt một cái nhìn ra Lâm Lang đang nằm trên bàn, khuôn mặt xinh đẹp hướng ra ngoài, đã ngủ.
Trên mặt nàng tràn đầy vẻ mệt mỏi, nhìn qua là ngủ vô ý thức, mày liễu giống như phấn, mũi quỳnh môi anh đào, dáng ngủ cũng vô cùng tao nhã, nhìn qua quyến rũ động lòng người.
Sở Hoan biết, tư thế ngủ của nữ nhân xinh đẹp bình thường đều đã vô cùng hấp dẫn, nhưng Lâm Lang đẹp như vậy ngay cả tư thế ngũ cũng tao nhã như vậy, chỉ sợ rất ít gặp.
Tao nhã đến từ chính khí chất, khí chất lại đến từ chính thói quen, từ tư thế ngủ quyến rũ tao nhã này liền có thể nhìn ra Lâm Lang là người cực kỳ có giáo dưỡng.
Nàng búi tóc, vô cùng đoan trang nghiêm khắc, trên khuôn mặt quyến rũ kia, lại có vẻ thành thục thướt tha thiếu nữ không có khả năng có được, nội liễm mà dịu dàng, đẹp không sao tả xiết.
Trong phòng đốt lò than, thật là ấm áp, áo bông của Lâm Lang đặt một bên, cũng không mặc trên người, chỉ mặc một bộ váy áo màu trắng, quần áo tuyết trắng kia hòa làm một thể với da thịt trắng nõn của nàng, vô cùng thanh lịch, nàng xuất thân phú hào, tự nhiên bảo dưỡng thích đáng, tuy rằng đã là vợ người, nhưng da thịt còn mềm mại hơn thiếu nữ tầm thường.
Bởi vì thân thể nằm trên bàn, khiến cho bộ ngực vốn đầy đặn càng lớn hơn, giống như dãy núi treo ngược, nhô cao về phía trước. Thân thể nàng đẫy đà mềm mại, nhưng vòng eo mảnh mai lại cực kỳ tinh tế, làm nổi bật ra bờ mông nở nòng tròn xoe khác thường.
Kỳ thật mông Lâm Lang vốn mượn mà đầy đặn, ngày thường có vẻ nhô ra sau, lúc này thân thể nghiêng về phía trước, bờ mông kia ngồi trên ghế, vểnh lên về phía sau, váy bọc lấy bờ mông càng thêm vểnh lên, bó chặt vào chiếc mông kia phác ra bề ngoài của nó. Mông thơm dường như muốn xé váy mà ra, nhô cao về phía sau, hình thành một hình dạng rất tròn hoàn mỹ.
Toàn bộ thân thể đẫy đà mềm mại của Lâm Lang được quần áo phác ra bề ngoài, đường cong lả lướt, vô cùng uyển chuyển, quả nhiên tăng một chút thịt mập, giảm một chút thì gầy.
Sở Hoan nhìn trong mắt, tim đập hơi gia tốc, lúc này càng biết Lâm Lang quả nhiên là ngực to mông lớn, thiếu phụ thành thục đoan trang như thế, lại có dáng người câu hồn như vậy, cũng không biết vì sao, trong đầu đột nhiên hiện ra lúc hai người ở chung trong rừng núi, một chút tuyết trắng kia lưu lại ấn tượng sâu sắc trong đầu mình.
Bông tuyết ngoài cửa bay lả tả, trong phòng lại hàm chứa xuân ý nhàn nhạt, lúc này Lâm Lang quả nhiên rực rỡ tựa hoa xuân.
Sở Hoan mặt đỏ tim đập, vội vàng thu hồi ánh mắt, âm thầm tự trách trong lòng: “Nàng một lòng vì cười mình mệt mỏi không chịu nổi, trong đầu mình sao lại có suy nghĩ xấu hổ như thế?” Thấy Lâm Lang ngủ say, không đành lòng đánh thức, đang muốn rời khỏi, đã thấy dưới trán Lâm Lang lộ ra một cánh tay da thịt trắng nõn như tuyết, nhưng thời tuyết thế này, cho dù trong phòng đốt lửa, chỉ sợ cũng sẽ cảm lạnh.
Lâm Lang không mặt áo bông, ngủ như thế, chỉ sợ sẽ cảm lạnh thật sự. Sở Hoan hơi do dự, nhẹ nhàng bước đến, cầm lấy áo bông của Lâm Lang, chỉ cảm thấy trên áo bông này mang theo mùi thơn trên người Lâm Lang, không kìm nổi tâm thần rung động, rồi lại tự trách, cuối cùng ổn định tâm thần, thật cẩn thận khoác lên người Lâm Lang.
Hắn không dám làm tỉnh Lâm Lang, biết thiếu phụ này mệt mỏi không chịu nổi, nhẹ nhàng muốn đi ra, chở nghe một tiếng ngâm khẽ, quay đầu nhìn lại, đã thấy Lâm Lang mở to mắt, đã tỉnh lại.
Sở Hoan xoay người, cười nói:
- Là ta đánh thức nàng?
Lâm Lang nhìn thấy Sở Hoan, lộ ra vẻ vui sướng, ngồi dậy nói:
- Ngươi... ngươi đã trỏ lại?
Nàng đột nhiên cảm thấy trên người hơi nặng, nhìn xem, thấy là phủ thêm áo bông, biết Sở Hoan phủ thêm cho mình, trong lòng ấm áp, thản nhiên cười, cực kỳ diễm lệ:
- Lúc trước có người nói ngươi đã ra khỏi nha môn!
Sở Hoan gật đầu nói:
- Sáng sớm đã ra, chỉ là gió tuyết quá lớn, ở bên ngoài tìm chỗ tránh gió tuyết!
Lâm Lang đứng dậy, mặc áo bông cười nói:
- Ngươi đến ngồi đi!
Nàng chỉ vào ghế dựa để Sở Hoan ngồi xuống, dĩ nhiên tự mình rót một chén trà nóng cho Sở Hoan, mỉm cười nói:
- Đi ra là tốt rồi, ta nghe nói lần này là Hồ Vĩ hại ngươi sau lưng, người của Ti Hình Bộ phủ thành tới đây, bắt lão đi, lần này thật sự là hả hê lòng người!
- Ác giả ác báo!
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Kẻ hại người, cuối cùng hại mình!
Hắn nhìn về phía Lâm Lang, thần sắc ôn hòa lên, nói:
- Đại đông gia, lúc này thật sự làm phiền nàng, bằng không... !
Tuy nói lúc này người Ti Hình Bộ tiến đến huyện Thanh Liễu, nguyên nhân thật sự cũng không phải vì Lâm Lang đánh thiên trống, chỉ là vì đẩy ngã Hồ Vĩ. Nhưng Lâm Lang vì mình không tiếc gặp liên lụy vẫn khiến Sở Hoan vô cùng cảm kích trong lòng.
Vệ Thiên Thanh nói rất rõ ràng, thiên trống đó không giống bình thường, một khi đánh vang, lật lại bản án thành công thì thôi, nếu không một khi Sở Hoan bị định án, như vậy Lâm Lang cũng liên lụy vào, đồng tội với Sở Hoan.
Lâm Lang đã mỉm cười ngắt lời nói:
- Ngươi vì Hòa Thịnh Tuyền ta mới phạm án, ta tự nhiên không thể bỏ mặc. Cũng may Tổng đốc đại nhân công chính liêm minh, điều tra Hồ Vì, ngươi cũng được phóng thích vô tội, giờ thì tốt rồi!
Sở Hoan cười lạnh trong lòng, tuy rằng không biết nhân phẩm Tổng đốc đại nhân thế nào, nhưng lần này quả thật không có công chính liêm minh gì, đơn giản là tranh giành quyền thế mà thôi.
- Cho dù nói thế nào, ta đều phải tạ ơn nàng.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Đại đông gia đánh thiên trống vì Sở Hoan, mạo hiểm rất lớn... Sở Hoan ghi nhớ trong lòng!
Lâm Lang khẽ cắn môi đỏ mọng, hơi trầm ngâm mới nói:
- Lúc ta gặp nạn, mỗi lần ngươi đều động thân mà ra cứu giúp ta, chẳng lẽ... chẳng lẽ ta không thể làm điều này vì ngươi sao?
Không biết vì sao, Sở Hoan nói cảm ơn nàng, trong lòng nàng lại có vài phần cảm giác mất mác, chỉ cảm thấy Sở Hoan vừa nói vài câu khách khí này, liền có vẻ rất khách khí, cũng rất xa lạ.
Sở Hoan ngẩn ra, thấy thần sắc Lâm Lang hơi kỳ quái, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.
Trong phòng yên tĩnh một hồi, Sở Hoan rốt cục ho khan một tiếng, phá vỡ cục diện bế tắc, nói:
- Đại đông gia, ta muốn xin phép nàng, về Lưu gia thôn một chuyến... ta chỉ sợ người nhà lo lắng!
Lâm Lang lộ ra một nụ cười giảo hoạt, lắc đầu nói:
- Không cần phải đi!
Sở Hoan ngẩn ra, dường như hiểu được cái gì, hỏi:
- Chẳng lẽ Đại đông gia đã phái người đi báo rồi?
Lâm Lang lắc đầu, cười nhẹ nhàng, rất quyến rũ, phong tình vạn chủng:
- Ta không có phái người đi nói cho các nàng, nếu ngươi muốn nói với cho các nàng ngươi đã bình yên, cũng không thể về Lưu gia thôn!
Nhất thời Sở Hoan hơi hồ đồ, sờ trán. Động tác này của hắn khiến Lâm Lang cảm thấy vô cùng đáng yêu, lại dịu dàng cười, Sở Hoan hỏi:
- Đại đông gia, nàng... nàng có thể đừng làm ta hồ đồ!
- Ngươi thông minh như vậy, cũng bị người làm hồ đồ sao?
Lâm Lang cười nói:
- Ta cũng không gạt ngươi, ta lo lắng Hồ Vĩ sẽ đâm sau lưng đả thương người, liên lụy người nhà của ngươi, cho nên nửa đêm hôm qua sau khi trở về, lập tức an bài Tô bá đi đón các nàng tới phủ thành. Đêm qua Tô bá phái người về bẩm báo, người nhà của ngươi đã được Tô ba mang đi phủ thành ngay trong đêm, nếu ngươi muốn gặp các nàng, chỉ có thể tới phủ thành gặp lại!
Sở Hoan giật mình kinh hãi, há miệng thở dốc, nhưng không nói ra lời.
Lâm Lang chân thành ngồi xuống, nhìn Sở Hoan, dịu dàng nói:
- Ngươi... có phải ngươi trách ta tự chủ trương hay không?
Nàng vốn là Đại đông gia Hòa Thịnh Tuyền, ngày thường thanh nhã lạnh lùng, nhưng đối với Sở Hoan vô cùng dịu dàng.
Sở Hoan lắc đầu, thở dài:
- Đại đông gia, cái gì nàng cũng nghĩ tới, ta... ta thật sự vô cùng cảm kích!
Lâm Lang cười mỉm, thật sự xinh đẹp:
- Ngươi không trách ta là tốt rồi. Ngươi yên tâm đi, bên kia ta đã an bài tốt, sẽ không ủy khuất các nàng, chỉ là hiện tại chỉ sợ các nàng rất lo lắng cho ngươi, ngươi có nguyện ý theo ta tới phủ thành hay không?
Sở Hoan gật đầu nói:
- Như thế cũng tốt, chuyện tình qua đi, ta sẽ đi đón các nàng về!
- Đón trở về?
Lâm Lang cố ý sầm mặt:
- Vì sao phải đón về? Bên kia ta đã an bài thỏa đáng, sau này các nàng liền sống ở đó, chẳng lẽ ngươi còn muốn để các nàng về Lưu gia thôn tiếp tục chịu khổ sao?
Nàng lập tức cười nói:
- Ngươi đừng quên, hiện giờ ngươi là tiểu nhị của Hòa Thịnh Tuyền, ta là Đại đông gia, ngươi phải nghe ta điều động, hiện giờ ta muốn điều ngươi đi phủ thành làm việc, chẳng lẽ ngươi muốn cãi lời phân phó của Đại đông gia ta sao?