Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vào giờ phút này, tất cả mọi người đều muốn biết một điều: “Hắn là ai?”
“Rốt cuộc là ai?”
Mọi người đều tự hỏi, liệu ẩn dưới lớp giáp mũ giáp nhiễm đỏ máu tươi kia là một khuôn mặt như thế nào?
Tôn Phi nhẹ nhàng đưa tay, động tác này tuy nhỏ nhưng tác động mãnh liệt tới tâm trí của mỗi người. Hắn cặt chặt răng, tay trái hắn cầm chặt chuôi kiếm, đồng thời rút mạnh thanh kiếm trên vai ra…
“Phốc phốc!”
Một dòng máu đỏ tươi từ vết thương theo khôi giáp bằng kim loại chảy ra ngoài, có người không nhịn được kêu lên thành tiếng. Động tác có vẻ tùy ý nhưng đã làm rung động vô số người xung quanh.
Tôn Phi thở hổn hển một hơi, rút thanh tế kiếm kỵ sĩ kia ra làm hắn vô cùng đau đớn, đến mức muốn hôn mê lập tức. Đợi hô hấp bình thường trở lại, hắn mới nhẹ nhàng cởi mũ giáp xuống.
Cảnh này lọt vào mắt mọi người xung quanh giống như đang xem một cuốn phim quay chậm vậy, chậm rãi và từ từ. Thời gian tuy chỉ ngắn ngủn một chút nhưng đối với mọi người cuốn phim này tựa như đã kéo dài hàng thế kỷ.
Cuối cùng mọi người cũng có được đáp án. Dưới chiếc mũ giáp là một đầu tóc dài đen nhánh, bỡi thấm đẫm mồ hôi mà trở nên ướt nhẹp, dính cả lên trán và khuôn mặt. Đôi mắt to, lông mày rậm, một khuôn mặt bừng bừng anh khí, khóe miệng giãn ra một nụ cười rạng rỡ như ẩn như hiện.
“Hắn…Hắn là…”
Đám binh lính trên tường thành đơ người ra như đá, mồm miệng há hốc, giống như quên cả hít thở, nói chuyện.
Mặc dù thường ngày, tam tinh võ sĩ Lâm Mạt Đức chững chạc ít nói, nhưng lần này hắn cũng phải thất thố, há to miệng không biết nên nói gì cho phải. Còn đám ngự lâm quân, trung đội trưởng Bố Lỗ Khắc thì dụi mắt liên tục, bọn hắn không một ai tin tưởng ánh mắt chính mình.
“Đó là… Á Lịch quốc vương? Điều này là thật sao?”
Nói thật, mới vừa rồi, mỗi người đều đoán già đoán non cả ngàn, vạn lần thân phận thật sự của người từ trên trời rơi xuống này, vị dũng sĩ mang trọng giáp này sẽ là ai? Nhưng bất kỳ ai ở Hương Ba hành, thậm chí cả mấy tên ăn xin gầy yếu cũng chưa một lần nghĩ tới việc khuôn mặt quen thuộc vẫn còn đang nhuộm máu kia lại xuất hiện.
Quốc vương Á Lịch Sơn Đại trước giờ nổi tiếng ngu ngốc gần xa. Hắn được gọi là nỗi sỉ nhục lớn nhất của Hương Ba Thành đã ba năm nay!
“Lại là hắn! Tại sao có thể là hắn?”
Trong nhất thời, khung cảnh trên tường thành trở nên quái dị, không khí trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Tôn Phi nhẹ nhàng cởi mũ giáp ra, nở một nụ cười làm muôn người rung động, thậm chí so với khi Tôn Phi một phủ đánh chết bóng đen, đá một kiếm đâm chết hắc y nhân, cường quyền tổn thương tam tinh kiếm sĩ Lãng Đức, một loạt hành động rung động thần kinh bọn hắn, đều mãnh liệt hơn nhiều.
Sau gần ba bốn phút yên tĩnh, có người cũng đã hồi phục lại tinh thần, theo bản năng, vô thức hô lên : “Là Á Á Lịch quốc vương… Quốc vương vạn tuế!”
Một câu yếu ớt này làm không khí vốn đang yên tĩnh chợt nổ vang. Những người khác giờ mới tin những gì mình đã thấy, khuôn mặt đỏ bừng, đem theo cảm giác lạ lẫm hô lên.
“Chiến thần tại thượng! Thật sự là quốc vương Á Lịch rồi.”
“Thật sự là Á Lịch quốc vương”
“Chính Á Lịch bệ hạ đã cứu chúng ta…”
“Quốc vương vạn tuế!”
“Quốc vương vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”
…
Đám binh sĩ cực kỳ hưng phấn, tới mức giống như không có gì ngăn cản nổi.
Giống như rắc muối vào chảo nóng, lập tức nổ ra. Mỗi một binh sĩ tham gia cuộc chiến này cũng cảm giác nhiệt huyết muốn phá cơ thể mà ra. Sự kích động cùng vinh sự khi được cùng quốc vương chiến đấu, cuối cùng thành một khẩu hiệu ở Hương Ba Thành.
“Quốc vương vạn tuế!”
Thanh âm như các vị thần gào thét, truyền ra xa xa bên ngoài, làm cho đại doanh của bọn hắc y bên bờ Tổ Lệ Giang, đối diện với thành trì, cũng trở nên xôn xao từng đợt.
Tôn Phi giống như cũng bị ảnh hưởng mà gào thét một hồi, nhưng trong lòng tên cầm thú này vụng trộm cười, vui vẻ muốn nứt miệng ra.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây biểu hiện của sự nhất trí, đoàn kết một lòng, có thể viết vào sách giáo khoa làm dẫn chứng kinh điển, hắn tự cho biểu hiện của mình có thể đạt được điểm tuyệt đối.
Hắn hoàn toàn có cơ sở tin rằng, hắn đã lấy được lòng trung thành của tất cả binh sĩ. Để tiến thêm một bước nhằm tăng thêm hiệu quả, Tôn Phi quyết định bày ra một vẻ anh dũng, nhẹ nhàng phẩy tay áo một cái.
Đám lính lập tức yên lặng trở lại.
Tôn Phi đột ngột bước tới cạnh tưởng thành, vẫn nắm trong tay tế kiếm đang nhỏ từng giọt máu tươi, giơ cao khỏi đỉnh đầu, lại gầm lên một lần nữa:
“Hương Ba thành… bất diệt!”
Tế kiếm rỉ máu, khí phách anh hùng, địch nhân cụt chi, ánh sáng chiều tà, quốc vương của bọn hắn lúc này hệt như một vị thần hạ giá quang lâm.
Toàn bộ điều đó làm đám binh sĩ không thể kiếm chế tâm trạng kích động, bọn họ bắt chước Tôn Phi vung cánh tay mà gào thét:
“Hương Ba thành bất diệt! Quốc vương vạn tuế!”
“Vạn tuế!”
Trong tiếng trống rền vang , Tôn Phi bỗng nhiên xoay người, mũi kiếm trực chỉ vào hắc doanh trại của địch nhân ở xa xa, cao giọng hét lớn: “ Binh sĩ của ta, tới đây cùng nhau hô lên: Bọn tạp chủng các ngươi cùng tên tướng soái gì gì đó, tất cả đều chỉ là cái rắm thối !”
Đám lính cười vang, náo động cả một khoảng trời. Bọn họ đột nhiên phát hiện , mình không thể ngăn chăn tậm trạng ưa thích vị quốc vương này, mọi người đều nhao nhao vọt lên tường thành hét về nơi xa xa: “Tên tướng soái của “lũ tạp chủng” chỉ là cái rắm, lo về nhà mà tự chăm sóc cho tốt đi, ha ha ha.”
Tất cả sợ hãi, đau thương trong trận chiến vừa qua tựa hồ trong nháy mắt phai nhạt đi rất nhiều. Đồng thời khoảng cách giữa Tôn Phi, “quốc vương giả mạo” cùng đám lính cũng rút ngắn đi rất nhiều.
Đúng lúc này, một tiếng nói vang lên:
“Á Lịch, tại sao ngài lại ở chỗ này?”
Một giọng nữ tràn đầy kinh ngạc cùng ân cần lo lắng từ phía sau truyền tới.
Tôn Phi xoay người, trên thềm đá của thành lâu, An Kỳ Lạp một thân màu tím trường y thở hồng hộc, một tay nâng quần, một tay vịn tường thành mà chạy lên, khuôn mặt nàng yêu kiều, sắc sảo nhưng tràn ngập lo lắng.
Nha đầu Cơ Mã cũng cùng một bộ “phì phò” đuổi theo phía sau, vừa lớn tiếng kêu vừa cố gắng đuổi theo.
Tôn Phi vội vàng đem mảnh kiếm dính máu vứt đi, cẩn thận lau đi máu tươi ở khóe miệng, cảm giác được bộ dạng bây giờ hẳn là không hù dọa mĩ nữ sợ hãi mới dám xoay người lại nghênh đón.
Tôn Phi bước nhanh tới, nhanh chóng đỡ lấy Angela giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, trong tay truyền tới cảm giác mềm mại, cùng làn da trắng nõn làm Tôn Phi rung động , trong lúc này hắn bị kích thích, chợt muốn ôm vị hôn thê yêu kiều này vào trong lồng ngực một phen.
“Nơi này quá nguy hiểm, ngươi mau trở về.”
Không biết chuyện gì đã xảy ra, bộ ngực phập phồng kịch liệt của An Kỳ Lạp dễ dàng hấp dẫn mắt của Tôn Phi, trên cái mũi xinh đẹp và tinh xảo của thiếu nữ ẩn ẩn một lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt trẵn nõn đỏ ửng lên, trong đôi mắt dịu dàng có chút ươn ướt, khi nhìn thấy Tôn Phi câu đầu tiên nói ra chính là bảo hắn mau chóng trở về.
Hơn hai mươi phút trước, sau khi An Kỳ Lạp đưa Cơ Mã đi trị “dấu bàn tay” trên má trở về, nàng kinh ngạc nhìn thấy có một bộ khôi giáp bị chém thành hai nửa trong quốc vương đại điện, mà Á Lịch lại mất tính, nàng lập tức vô cùng lo lắng.
Cô gái xinh đẹp này tự trách mình vô ý, lẽ ra nàng không nên để Á Lịch ở lại một mình trong đại điện.
Nàng cùng Cơ Mã gần như đã tìm hết toàn bộ trong vương cung, lại đến những nơi Á Lịch bình thường yêu thích mà tìm kiếm một lần, cũng không thu được kết quả. Vào lúc đang tuyệt vọng, chỉ muốn khóc to lên, thì chợt nghe thấy cả ngàn cả vạn người đang hô to ‘quốc vương vạn tuế’. Nàng lập tức không suy nghĩ tới sự an toàn của bản thân, cũng không quan tâm tới sự phản đối mãnh liệt từ tiểu nha đầu Cơ Mã, một đường chạy thẳng đến tường thành.
May mắn là chiến đấu dường như đã kết thúc một lúc, mà khi nàng ngìn thấy Á Lịch, hắn đang ẩn người trong bộ khôi giáp kim loại.
“Ngươi bị thương?” An Kỳ Lạp phát hiện trên người Tôn Phi có mấy vết máu.
Tôn Phi đắc ý cưới hắc hắc, chỉ chỉ vào mấy các xác chết của áo đen giáp sĩ: “Là của bọn họ, không phải ta. À, nàng đừng nhìn, mấy tên ia chết rất thê thảm.”
Hắn vội vàng chặn lại tầm mắt An Kỳ Lạp, không muốn cho thiếu nữ thuần khiết kia nhìn thấy một cảnh đầy máu tanh này.
Động tác đơn giản này làm An Kỳ Lạp đỏ bừng mặt, nhịp tim đập nhanh từng hồi.
“Á Lịch, ngài bây giờ cũng sắp mười tám tuổi rồi, bao giờ mới không để An Kỳ Lạp tỷ tỷ bớt lo lắng một chút đây? Bây giờ ngài lại chạy loạn khắp nơi nữa, ngài không biết nơi này nhiều nguy hiểm như thế nào sao? Làm An Kỳ Lạp tỷ tỷ suýt khóc…”
Nha đầu tóc vàng chạy tới từ phía sau tới, vừa hít thở hồng hộc vừa nói. Nàng vừa nhìn thấy Tôn Phi đã không hỏi rõ ràng đầu đuôi sự việc liền hướng về Tôn Phi mà gây khó dễ.
Bởi vì trước kia Á Lịch Sơn Đại vẫn là đứa trẻ đần độn, Cơ Mã cùng An Kỳ Lạp cũng đã quen việc chiều cố hắn như đệ đệ, cho nên gấp gáp, cũng không hề cố kị thân phận quốc vương chỉ vào mặt hắn chỉ trích.
Tôn Phi quyết định phải trêu chọc nha đầu khả ái này một phen. Hắn cố ý làm bộ ngu ngốc, hồ đồ, đáng thương nói: “Ta không phải chạy loạn… Á Lịch tới để giết địch… Không tin ngươi xem, Á Lịch rất là lợi hại, giết chết rất nhiều địch nhân.”
Nha đầu kia tức càng giận hơn, thét lên:
“Ngài còn dám nói nữa, lần trước ngài bị người ta bắn trúng một mũi tên liền bị văng đi, bây giờ còn chạy tới quấy rối… Giết địch? Ngài không phá cho loạn là tốt rồi. Đi về mau, nghịch ngợm nữa An Kỳ Lạp tỷ tỷ sẽ đánh mông ngươi bây giờ.”
“Đánh mông?”
Vẻ mặt Tôn Phi nhất thời trở nên cổ quái. Không lẽ lúc trước, hắn mà gây khó khăn, hay không nghe lời, An Kỳ Lạp sẽ đánh vào cái mông của hắn?
Tên cầm thú này nhất thời tưởng tượng ra một cảnh đen tối, một thiếu nữ xinh đẹp xấu hổ dùng đôi tay nhỏ bé mềm mại như không xương đánh vào cái mông hắn… Hắn lập tức không nhịn được mà chảy nước miếng từ lúc nào.
“Được rồi, mau về thôi, Á Lịch, nơi này quá nguy hiểm.”
An Kỳ Lạp cảm thấy yên lòng, nàng kéo tay Tôn Phi, hướng về quốc vương đại điện đi tới, trong lòng thực sự muốn rời khỏi nơi máu tanh này, nàng không muốn nó làm tổn thương tâm trí Tôn Phi.
“An Kỳ Lạp, nàng từ từ đã.”
Lần này, Tôn Phi nghiêm nghị từ chối ý tốt của thiếu nũ xinh đẹp. Hắn đưa tay vào mái tóc đen do chạy đến mà bị xô xệch đến gần lỗ tai trắng nõn và hoàn mĩ của nàng mà vuốt một cái, động tác rất tự nhiên, không có chút ý nghĩ muốn chiếm tiện nghi nào, sau đó nhẹ giọng nói: “An Kỳ Lạp, còn nhớ rõ không, là ngươi nói cho ta biết, ta phải làm một quốc vương anh dũng, bây giờ ta phải ở cùng binh lính đánh lui quân địch mới được.”