Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“A! Khốn kiếp!”
Hiển nhiên, những lời này chính là để cho Minh Vương Gia nghe thấy.
“Ngươi dám nói thêm câu nữa, ta sẽ giết ngươi” Minh Vương Gia đương nhiên đã bị Mặc Tiểu Cơ chọc giận. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị chọc điên đến mức độ này, cũng là lần đầu tiên hắn có cảm giác xúc động muốn ăn thịt người.
Mặc Tiểu Cơ còn tức giận hơn so với Minh Vương Gia. Nàng chống hai tay ngang hông, sắc mặt âm trầm “Khốn kiếp, khốn kiếp, ngươi chính là một tên khốn kiếp! Sao? Ngươi còn là một tên đàn bà, đàn bà…đàn bà…đàn bà…”
“Ngươi…ngươi…ngươi…” Minh Vương Gia cắn môi, con ngươi càng âm lãnh. Hắn nhìn thoáng qua bạch y nữ tử, cuối cùng đành nhịn xuống, không thèm để ý tới Mặc Tiểu Cơ nữa, xoay người rời đi.
Sắc mặt bạch y nữ tử đứng một bên trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi con ngươi dịu dàng nhìn Mặc Tiểu Cơ, nhỏ nhẹ nói “Muội là người đầu tiên có thể khiến cho Minh tức giận như vậy, cũng nhất định là người duy nhất”
Mặc Tiểu Cơ mắng đến nỗi thở không ra hơi, miệng đắng lưỡi khô đành cầm chén trà uống một hớp to. Nàng nghe thấy lời nói của bạch y nữ tử, ngượng ngùng quay đầu lại đáp “Ta đâu có muốn chửi hắn, là do hắn ức hiếp ta trước”
Bạch y nữ tử không nói gì, chỉ nở một nụ cười khuynh quốc, nhưng trong con ngươi lại như có một dòng nước mạnh mẽ chảy.
Bạch y nữ tử cất thanh kiếm, mặc vào áo ngoài.
Lúc này Mặc Tiểu Cơ mới nhận ra trong điện lại không có bất kỳ một nha hoàn nào, trong lòng liền cảm giác có vài phần kỳ quái.
Khóe miệng bạch y nữ tử mỉm cười, nắm tay Mặc Tiểu Cơ, nói “Muội muội, nghe nói thân thể Lưu Tô muội muội gần đây cũng có chút không thoải mái, hay muội cùng tỷ tỷ đến thăm nàng ta một chút đi!”
“A!”
Lưu Tô muội muội, thật không biết tên Vương Gia thối này còn có bao nhiêu thị thiếp.
Hai người đi trở lại con đường lúc nãy Mặc Tiểu Cơ đi qua, xuyên qua phía tây rừng trúc thì nhìn thấy một cánh cổng, xuyên qua một hành lang gấp khúc chính là một cảnh vật thông thoáng rộng mở.
Một khu vườn đầy hoa cỏ không biết tên, nở rộ thơm ngát thu hút đàn bướm bay xung quanh. Còn có một đàn chim nhỏ lấp lấp ló ló ríu rít ca hát trên những nhánh cây cao.
Đến đây, tâm tình Mặc Tiểu Cơ đột nhiên tốt hơn một chút.
“Muội muội, có phải muội đang cảm thấy ở đây tốt hơn nơi ở của tỷ tỷ hay không?”
Khuôn mặt của bạch y nữ tử rõ ràng là đang cười, nhưng lại khiến cho Mặc Tiểu Cơ cảm thấy lạnh lẽo.