Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong chính sảnh, hai cha con tâm trạng vui vẻ trò chuyện, thực ra toàn là Vân Vương gia nói là chính, Vân Tiếu phụ trách nghe, nhìn qua nàng hết sức im lặng, xinh đẹp mà diễm lệ, giống như một con mèo nhỏ nhu thuận làm cho người ta sinh lòng yêu thương, cuối cùng Vân Vương gia hài lòng lệnh cho hạ nhân đưa con gái về Ngọc Hiên.
Trong phòng tại Ngọc Hiên.
Vân Tiếu dựa vào nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần, hôm nay quả thật là hơi mệt, đánh ả Lý Nhược Vân kia mất chút sức lực, thân thể hiện giờ của mình có chút yếu đuối, hơi vận động nhiều một chút là không chịu nổi, xem ra sau này phải luyện tập thêm mới ổn.
Vân Tiếu nghĩ thầm trong lòng, khóe môi cong lên xuất hiện một nụ cười lạnh, kẻ nào không sợ chết cứ đến đây, vừa lúc để ta luyện tay luyện chân.
Đang suy nghĩ nhập thần, một bàn tay mềm mại nhỏ bé xoa lên mặt nàng, giọng nói trầm thì thào vang lên.
“Tiểu thư, không ngờ người lại đánh người, Xảo Nhi rất là cao hứng a, sau này Xảo Nhi có thể an tâm rồi, người không biết đâu, sau khi tiểu thư vào cung, Xảo Nhi thật lo lắng a, sợ tiểu thư bị bắt nạt, không ngờ hiện giờ tiểu thư lại lợi hại như vậy.”
Vân Tiếu không nói không rằng, trong lòng cũng rất cảm động, nha đầu Xảo Nhi này thật lòng yêu quý kẻ ngốc kia, nếu nàng ta biết tiểu thư thật sự đã chết, e là sẽ đau khổ muốn chết mất.
Có điều dù sao có nàng sống thay người kia, cũng không đến mức làm cho những người quan tâm nàng ta ở Vân Vương phủ này phải đau khổ.
Xảo Nhi vừa dứt lời, một giọng nói khác vang lên: “Xảo Nhi, nương nương cần nghỉ ngơi, đừng làm phiền đến nàng ấy, chọc nàng ấy mất hứng, mọi người đều không có quả ngon mà ăn đâu.”
“Dạ.” Xảo Nhi trả lời, đứng lên ra khỏi phòng ngủ, trong phòng lập tức an tĩnh lại, những tia nắng cuối cùng trong ngày của ánh mặt trời rơi trên tấm lụa mỏng bằng gấm, cả phòng nhuốm trong một làn ánh sáng dịu nhẹ.
Nữ tử nãy giờ vẫn yên lặng nằm trên tháp, đột nhiên mở choàng mắt, đồng tử đen như mực nhiễm đầy ánh nắng rực rỡ lại càng thêm sâu không thấy đáy, cánh môi như phiến anh đào cong lên thành một nụ cười ngọt ngào, má lúm đồng tiền mê người hiện lên, càng phát ra mị lực mê hoặc lòng người.
“Tú Tú.”
Tú Tú đi tới, cung kính mở miệng: “Dạ, nương nương có gì cần sai bảo?”
Vân Tiếu cũng không lên tiếng, một tay gõ gõ nhuyễn tháp, ý cười trên mặt chưa từng phai, chỉ là đồng tử càng thêm âm trầm sâu thẳm, chậm rãi mở miệng: “Bảo Tiểu Hòa với Tiểu Chiêu đi tìm hiểu chút chuyện cho ta, một, nhà Lý Nhược Vân là cái dạng quan gì, hai, ta muốn làm một binh khí mỏng, xem xem có thể chế tạo ở đâu?”
Vân Tiếu dứt lời, Tú Tú nhanh chóng tuân lệnh: “Nô tỳ đã hiểu, nô tỳ lập tức đi làm.”
“Ừm.” Vân Tiếu phất phất tay, tiếp tục nằm xuống giường, nhắm mắt lại, trong đầu cũng không ngừng suy nghĩ, toàn bộ cục diện trước mắt nhìn qua nhìn gió êm sóng lặng, nhưng thực chất cuồng phong biến hóa kỳ lạ, sống ngầm mãnh liệt, bất kể vì Vân Vương phủ hay là vì bản thân, nàng đều phải dùng một chút phương pháp có lợi cho mình cái đã.
Nàng, Vân Tiếu cũng không phải nữ nhân không là được việc gì nên hồn, đối với phương diện y học có khả năng trời phú độc đáo, chẳng những tay nghề cao, hơn nữa cũng giao thiệp sâu sắc với y học Trung Quốc, nhất là mấy loại dược dược thảo thảo thì vô cùng tinh thông, chỉ dựa vào những điều này, người bình thường muốn thương tổn nàng đã là rất khó, chỉ có nàng đả thương người khác, không có đạo lý nào người khác đả thương được nàng, cho dù võ công ở thời đại này đạt tới độ thâm sâu bí hiểm, nhưng nàng cũng không nghĩ sẽ để cho người ta thắng lợi, không ai có thể thắng lợi.
Hơn nữa nàng cũng không phải chỉ có mỗi kỹ thuật y học, công phu Sanda của nàng cũng rất lợi hại, quan trọng nhất là nàng có một tuyệt chiêu, đây là điều mà mỗi khi nghĩ đến nàng đều kiêu ngạo những vẫn giấu giếm bấy lâu, từ nhỏ nàng đã thích nghịch dao giải phẫu, chậm rãi tích lũy từng ngày, thế nhưng lại luyện ra một môn tuyệt kỹ kì lạ, dao giải phẫu trên tay nàng giống như có sinh mệnh, trở thành vũ khí độc môn của nàng, nhanh như chớp có thể cứu sống một người, cũng có thể đoạt được một tính mạng trong nháy mắt.
Hiện giờ việc nàng phải làm chính là nhanh chóng điều chế một ít thuốc phòng thân, và chuẩn bị một ít giải dược nữa, thứ hai là tạo ra một con dao giải phẫu tinh xảo, một là có thể cứu người, hai là để bảo vệ mình.
Vân Tiếu nghĩ nghĩ, chậm rãi chìm vào giấc ngủ…
Trong viện Tĩnh Tư của Vân Vương phủ.
Hiện giờ đang có những tiếng cãi vã vang lên, là từ phòng ngủ của Vương phi truyền đến, trên hành lang, chúng hạ nhân không dám thở mạnh, tất cả đều thật cẩn thận, cố hết sức tránh càng xa càng tốt.
Các chủ tử nói chuyện, bọn nàng phận nô tỳ vẫn nên biết ít một chút cho an toàn.
Trong phòng ngủ của Vân Vương phi, một bóng người cao lớn đứng cạnh tấm bình phong, im lặng không nói gì, trên khuôn mặt thanh tú một vẻ gió yên sóng lặng, một đôi mắt hạnh trong suốt sáng bóng như suối ngọt, khóe môi là ý cười nhàn nhạt, vẫn không nhúc nhích nhìn Vân Vương phi đang nổi bão trong phòng.
“Mẹ, mẹ làm sao thế? Tiếu Nhi chỉ là đứa ngốc, đã nhiều năm thế rồi, sao mẹ vẫn không thể từ bỏ?”
Giọng nói đầy từ tính của Vân Trinh vang lên, hắn thật sự không hiểu nổi mẫu thân của mình, vì sao vẫn quấn lấy Tiếu Nhi không buông, tư duy Tiếu Nhi vốn không tốt đã là một người đáng thương rồi, bà làm gì mà cứ phải gây xích mích không thôi với nàng ấy, nữ nhân a, tấm lòng cũng thật nhỏ.
Vân Vương phi vừa nghe lời con mình nói lại càng tức giận, sắc mặt trắng bệch mẹnh mẽ chỉ vào con mình.
“Trinh Nhi, vì sao, vì sao ngay cả con cũng không hiểu mẫu thân, là cha con vẫn không từ bỏ, ta sao có thể từ bỏ, chẳng lẽ con không biết trong lòng ông ấy vẫn có nữ nhân kia, không hề có ta, nếu như ông ấy từ bỏ, thế thì sao ta phải rối rắm, sao phải quấn lấy Vân Tiếu không buông.”
“Mẹ, Ngọc di nương đã qua đời rất nhiều năm rồi, mẹ ghen với một người đã khuất thì có ích gì, đã nhiều năm nay cha không nạp thiếp khác vào phủ không phải sao? Chỉ có một nữ nhân là mẹ, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”
Vân Trinh vĩnh viễn không thể hiểu mẫu thân, có lẽ hắn không hiểu nữ nhân, rõ ràng cha chỉ có một nữ nhân là bà, hai người cũng tương kính như tân*, hoà thuận tốt đẹp, nhưng mẹ vẫn không hài lòng, còn nói là vì trong lòng cha có nữ nhân kia, nói thật ra hắn lại hiểu cha hơn, bởi vì Ngọc di nương là một nữ tử tốt bụng, Vân Trinh nghĩ đến nữ tử dịu dàng như nước trước kia của cha cũng không khỏi thấy thoải mái.
*tương kính như tân: chỉ sự tôn trọng lẫn nhau của vợ và chồng
Khi đó hắn mới chỉ vài tuổi, nhìn trong nhà có thêm một bị di nương đẹp như tiên nữ, chẳng những không thấy chán ghét mà ngược lại rất hưng phấn, thường xuyên gạt mẫu thân qua một bên nhìn theo Ngọc di nương, Ngọc di nương thật là một nữ tử tốt, nhu tình như nước, đối xử với hắn như con đẻ, nói chuyện nhẹ nhàng tinh tế, có thể nói là giống như một hồ nước vậy.
Còn nhớ rõ lúc Vân Tiếu ra đời, Ngọc di nương cao hứng như thế, kéo tay hắn dịu dàng thỉnh cầu.
“Trinh Nhi, đây là muội muội, về sau Trinh Nhi chính là ca ca, nhất định phải bảo vệ muội muội thật tốt, chỉ như vậy Trinh Nhi mới có thể trở thành một nam tử hán đội trời đạp đất, Trinh Nhi có thể đồng ý với di nương không?”
Lúc đó hắn còn nhỏ, trong lòng tràn đầy lý tưởng hào hùng, dùng sức gật đầu, tựa như đã đưa ra một lời hứa hẹn, lời hứa này tồn tại đến rất nhiều năm sau, di nương sau khi sinh Vân Tiếu không lâu đã qua đời, khi đó hắn không hiểu vì sao nữ nhân xinh đẹp như di nương lại dễ dàng chết như thế, hiện giờ nghĩ lại mới hiểu, di nương không phải người Đông Tần bọn họ, căn bản không thể thích ứng với cuộc sống nơi này, nhưng bà kiên trì không rời bỏ phụ thân, tình nguyện chết trong Vân phủ, điều này phụ thân sao mà chịu nổi, sao có thể quên một nữ tử thâm tình nặng nghĩa như thế, đáng tiếc tình cảm ôm ấp này ở trong lòng mẹ lại biến thành một nỗi hận, nhiều năm như vậy vẫn không từ bỏ.
Vân Trinh đang tập trung suy nghĩ, tiếng thét chói tai của Vân Vương phi vang lên.
“Vân Trinh, con là con của ta sao? Là con của ta sao? Ngay cả con cũng trúng độc của nữ nhân kia, có phải hay không, ngươi không phải con ta, cút ra ngoài cho ta.”
Vân Vương phi dường như đã bị kích thích, không những chửi ầm lên, trái ngược hoàn toàn với hình tượng đoan trang tao nhã lúc trước, không kém một người đàn bà chanh chua là bao, Vân Trinh vẫn đứng yên nhìn bà ta, thực ra nhiều lúc hắn cảm thấy mẹ mình cũng thật đáng thương.
Trong phòng, Vân Vương phi đang làm loạn không ngừng, lúc này có nha hoàn vội vàng tiến vào bẩm báo.
“Vương phi, Vương gia tới.”
Lời nói của nha hoàn thật giống như một liều thuốc giải, lập tức làm cho Vân Vương phi ngừng khóc, ngược lại với vẻ gay gắt chanh chua vừa rồi, liên tục mở miệng: “Mau thu dọn đồ đạc trong phòng đi, đừng để Vương gia nhìn thấy.” Tự đứng lên đi đến trước bàn trang điểm sửa sang dung nhan, còn không quên lạnh lùng nhắc nhở con: “Con còn đứng đây làm gì?”