Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm sau là ngày mười bốn. Đông Phương Phong bỗng ngẩn ra.
-Vậy hôm nay là mười ba tháng bảy sao?
-Ừ. Có gì sao?
-Không…không có gì.
Đông Phương Phong đáp khẽ. Hắn xem lại tấu chương.
-Đọc ngược vẫn được sao?
Tấu chương đọc ngược. Mặt Đông Phương Phong ửng đỏ lên.
-Muốn gì thì cứ làm đi -Hàn Mặc thản nhiên- Ta có thể vào trong.
-Không cần đâu.- Đông Phương Phong nhẹ nhàng- Hôm nay là ngày…ngày ta hẹn với một người.
Đó là một tiệm thuốc nhỏ đông khách. Đông Phương Phong phải đợi một chút, nhưng hắn rất vui lòng.
-An công tử.
-Ninh…Ninh cô nương.
Người khám bệnh là một cô nương dịu dàng, thanh tú. Khuôn mặt không trang điểm, môi đỏ, má hồng. Nàng đẹp một cách tự nhiên, khỏe mạnh, như một bông hoa dại hé nở trong núi rừng trùng điệp. Hàn Mặc thoáng mỉm cười.
-Người còn thấy mệt trong người không? -Cô nương nọ lại lên tiếng- Lần trước tôi cho thuốc, dặn công tử ba ngày sau tái khám mà.
-Là do tôi có chút chuyện -Đầu Đông Phương Phong nhớ đến cảnh mình hộc máu trên điện, nhưng quan trọng hơn vẫn là cảm giác lo lắng cô gái kia sẽ trách mình -Xin lỗi Ninh cô nương…
-Không phải là tôi trách người. Chỉ là công tử thân thể không tốt, đáng lẽ phải thường xuyên tịnh dưỡng chứ -Cô gái chau mày kiểm tra lại mạch đập- Hình như công tử gần đây có bị thương hay bệnh nặng? Khí huyết của người không đều…Chỉ lo…
-Không sao đâu -Đông Phương Phong vội lên tiếng- Là do tôi cơ thể không tốt, không phải do thuốc của cô nương.
Hắn thích cô gái này. Tim đập thình thịch khi nàng ta nhìn mình.
Hàn Mặc có chút thắc mắc. Đã thích nàng ta như vậy, hắn lại là chí tôn cửu ngũ, sao không nạp nàng ấy làm phi tử? Dù bị thái hậu thao túng nhưng không đến nỗi, một phi tần cũng bị bà ta quản hay sao?
-Thái hậu không ngăn ta tuyển phi tần. Người còn nói, có nhiều cũng được. Nhưng mà…
Hàn Mặc sực nhớ….Đông Phương Phong không hề có phi tần nào trong cung. Chính phi lại càng không.
-Khi lên ngôi, ta chưa tuyển phi tần. Hiện giờ cũng chưa có.
-……..
-Thật lòng ta cảm thấy cũng không cần lắm. Làm người của hoàng gia, chỉ khổ một đời.
Hắn là một ví dụ sinh động nhất. Hàn Mặc chợt hiểu ra.
-Vì vậy nên không muốn cô nương đó vào cung sao?
-Nàng đã có vị hôn phu. Nàng bảo với ta, ngày mười bảy tháng tám sẽ thành hôn. Ta…
Ta đã ngẩn người, lòng đau như cắt. Nhưng biết làm sao được, nàng phải có cuộc sống của riêng mình. Chỉ cần nàng hạnh phúc, vậy là đủ lắm rồi.
Hàn Mặc lại chẳng thích kiểu tình cảm đó. Nhìn người mình yêu xuất giá, lại ân ân ái ái cùng kẻ khác, đau lòng và ganh tị sẽ khiến người đi vào vực sâu.
Bây giờ chưa thấy. Nhưng tương lai còn dài lắm. Huống gì…
Cô gái đó, có thể sẽ là yếu điểm của Đông Phương Phong. Hắn là đế vương, phải luôn mạnh mẽ. Hàn Mặc luôn cảm thấy sự có mặt của mình nơi này nhất định là phải dẫn đường cho hắn. Nhưng một khi biến mất, con người này không có ai bên cạnh nhắc nhở, không có mục tiêu để mà cố gắng, liệu có kiên trì đi hết con đường quyền lực hay không?
Chiều hôm đó, hoàng cung vẫn phẳng lặng. Không ai để ý đến một chuyện nhỏ. Đám lính thình lình xô đến hiệu thuốc Ninh bảo đường, nói là họ buôn bán thuốc cấm, sau một lúc giằng co, mang nữ chủ nhân của y quán đi.
Đêm ấy, Đông Phương Phong trở về điện. Bên trong lớp sa mỏng là một người con gái. Người nàng thơm ngát mùi thơm của hoa sen.
Nàng bất động. Khuôn mặt thanh tú đỏ ửng. Y phục chỉ có một lớp vải mỏng manh.
Người Đông Phương Phong nóng lên. Hắn ngỡ ngàng:
-Huynh…
-Ta cho người bắt nàng ấy đến. Ngươi có thể chọn, một là cùng nàng chung chăn gối, để nàng thành tần phi chính thức. Hai là ta mượn lời ngươi, biến nàng thành quân kỹ cho bọn họ đùa vui.
-Huynh…
Đông Phương Phong nghẹn lời. Tình huống này hắn hoàn toàn không ngờ đến. Ninh cô nương dịu dàng, thanh khiết như thần tiên, hắn chỉ ngưỡng mộ, không dám chạm đến nàng. Nhưng hôm nay….
-Quyết định đi!
Hàn Mặc là sát thủ. Hắn đã quen ra tay tàn nhẫn. Đã quen với chuyện chiếm hữu, không lo tới ngày mai, không suy nghĩ quá nhiều.
-Ninh cô nương….
-Nàng ấy chỉ là một dân nữ nhưng nhan sắc quá xinh đẹp. Ta đã cho người tra xét. Mạnh tri phủ của Hà Châu quận gặp qua một lần là đã chết mệt nàng ấy. Chúng ta không có nhiều thời gian nữa. Nếu ngươi không quyết, đến khi gặp lại, có thể nàng đã bị lão ta ép làm thiếp, không lấy hôn phu được, ân hận cả một đời….
Đông Phương Phong im lặng…Ninh nhi trong lòng hắn vừa trở mình, tấm yếm đỏ ẩn hiện qua lớp sa mỏng. Không cố ý mà mắt Đông Phương Phong không rời được đôi gò bồng đảo của nàng.
-Này…
Như vừa chạm vào lửa nóng, Đông Phương Phong vội rút tay về. Hàn Mặc lợi dụng cơ hội, điều khiển tay hắn chạm vào vùng mềm mại đó. Cảm xúc thật lạ. Mùi hương da thịt. Cảm giác mềm như lụa cứ vương vấn mãi ở tay.
Hàn Mặc không nói gì, chỉ lẳng lặng lui vào trong, không nhìn không ngắm….Đôi tay người ngọc như vòng sắt,vô thức ôm lấy Đông Phương Phong, cái đầu nhỏ dụi vào ngực hắn, khơi dậy ngọn lửa dục, càng lúc càng bốc lên cao…
Đến khi tỉnh lại thì hình như đã muộn. Đông Phương Phong đang ôm lấy nàng. Thân thể hai bên trần trụi áp sát từ bao giờ….
Ninh nhi kháng cự. Nàng quay mặt né tránh hắn trong vô thức. Song tất cả đã không còn gì ngăn được. Đông Phương Phong đã bao phủ lấy thân thể ôn hương nhuyễn ngọc. Cảm giác chìm đắm trong thân thể nàng, được nàng bao bọc, ve vuốt dục vọng còn tuyệt vời hơn việc ngồi trên ngai vàng nghe người chúc tụng gấp trăm lần….
* Nữ chính đầu tiên xuất hiện: Ninh nhi.