Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quý nhân là vị trí không nhỏ trong phi tần của hoàng thượng. Đối với một cô nương dân dã, trở thành quý nhân là giấc mơ không dễ thành hiện thực. Vậy mà một quý nhân trong cung Cửu Phụng lại suốt ngày héo hắt, không buồn nở một nụ cười.
Ngay cả khi hoàng thượng đến, nàng cũng không tiếp, cứ nằm yên trên giường, khuôn mặt càng lúc càng nhợt nhạt, xanh xao.
Đông Phương Phong đau lòng. Con chim bị nhốt trong lồng thường ủ rũ. Người cũng vậy. Huống gì nàng vốn chẳng muốn mình làm con chim bị nhốt trong lòng.
-Ninh Nhi….
Nàng không đáp. Đôi mắt vô hồn nhìn qua cửa sổ. Một giọt nước mắt lại rơi.
-Nàng ăn một chút gì đi! -Đông Phương Phong dịu dàng- Một chút thôi.
Hắn đích thân bảo nhà bếp làm canh bát bửu, bổ thân dưỡng nhan cho nàng. Ninh Nhi vẫn im lặng…Nhưng khi Đông Phương Phong tiến lại gần thì lùi ra sau, đôi mắt tràn đầy nỗi bi thương.
-Ta không làm tổn thương nàng nữa. Ta hứa với nàng….
Đông Phương Phong thập phần hối hận. Vì không khống chế được dục vọng hắn đã làm thương tổn một tâm hồn thuần khiết. Nàng không thuộc về hắn, không phải là của hắn mà…
-Nàng ăn một chút thôi. Ta….
Chén canh nóng bị Ninh Nhi hất đổ. Hoàng bào ướt đẫm. Nước lại nóng, hắn không kềm được cái nhíu mày.
-Hoàng thượng….
Bạch lão giám vội tiến tới. Làm hoàng thượng bị thương, chuyện này không nhỏ. Huống gì chỉ là một Quý nhân.
-Không sao…
Đông Phương Phong vẫn rất mực dịu dàng. Hắn cười nhẹ, hướng về phía Ninh Nhi:
-Nàng không khỏe nhưng cũng không thể bỏ ăn uống như vậy được. Ta phải vào chầu, một lát nữa sẽ gọi ngự thiện phòng đưa canh nóng lên cho nàng. Phải cố mà sống…Không chỉ vì nàng…
Giọng hắn nhẹ như hơi thở nhưng lại làm Ninh Nhi run rẩy. Không chỉ vì nàng. Không phải chỉ có một mình nàng.
….-Ngươi cũng biết uy hiếp rồi?
Hàn Mặc khẽ lên tiếng. Đông Phương Phong không muốn làm cho nàng đau lòng. Nhưng trong trường hợp này, hắn không thể xử sự khác. Nếu đã muốn buông tay thì sẽ chẳng chiếm hữu. Muốn bảo vệ và yêu thương nàng thật tốt chỉ có cách giữ chặt nàng, chiếm lấy nàng dù chỉ là phần thân xác bên ngoài.
Buổi lên triều hôm nay có nhiều vấn đề nan giải. Tần thừa tướng đã tra ra người giết con ông ta là Đại công tử Thượng quan gia, Thượng Quan Vân. Ông ta cũng thu thập được chứng cứ gia tộc Thượng Quan chiêu binh mãi mãi, chuẩn bị mưu toan khởi nghĩa khi có thời cơ.
Có được chứng cứ này, Tần thừa tướng vô cùng hả hê, nhanh chóng sai người phong tỏa Thượng Quan gia, bắt hết cả gia tộc, còn dâng chiếu chỉ, Thượng Quan gia phản quốc, tội đáng bêu đầu, tru di cửu tộc.
Tiếc là kẻ thù lớn nhất là Thượng Quan Vân lại trốn thoát, mang theo một số thuộc hạ, tiến sang Đông quốc, cầu trợ viện binh.
-Tâu hoàng thượng…Thượng Quan gia tạo phản, chuyện đã rõ như ban ngày, kính xin hoàng thượng minh giám, xử tội cửu tộc chúng tru di.
-Hoàng thượng minh giám….
Hàn Mặc độc lai độc vãng, bây giờ mới biết, sự lợi hại của vây cánh và thế lực quan trọng biết dường nào. Hơn nửa triều thần đã cùng quỳ với Tần thừa tướng, chỉ có các võ quan theo phe Đô úy là điềm nhiên, không xen vào chuyện chẳng phải của mình.
Đông Phương Phong xoa đầu, nhỏ giọng:
-Chuyện này…
-Hoàng thượng – Một vị lão thần tóc bạc xuống. Đông Phương Phong nhận ra đó là Lục Nguyên -Thứ sử Châu Ô.
-Khanh cứ nói…
-Bẩm hoàng thượng. Gia tộc Thượng Quan xưa nay trung nghĩa. Lão tướng quân Thượng Quan Minh hoàn toàn không biết chuyện hài nhi của mình kéo bè kéo cánh. Nếu lão tướng quân không ra lệnh, Thượng Quan gia sẽ không xuôi tay chịu trói dễ dàng như vậy. Xin hoàng thượng…
-Tâu hoàng thượng -Tần thừa tướng cắt ngang ngay lời Lục Nguyên -Đó là nhờ ơn Thiên tử. Lão Thượng Quan cũng biết, chống cự là vô ích, không thể lấy đó mà tha tội chết cho Thượng Quan gia được… Bẩm hoàng thượng…
-Bẩm hoàng thượng, nếu như xử tội Thượng Quan gia, chỉ sợ tạo cớ cho Thượng Quan Vân cấu kết với Đông quốc báo thù. Đông Quốc sẽ mượn cớ này….
Tạo can qua cho hai nước. Thời cơ có thể đến cho võ tướng. Mã đô úy nhìn Đông Phương Phong tái mặt trên điện mà thầm khinh bỉ. Hoàng thượng yếu mềm như thế, chi bằng…
Ông ta bước lên:
-Bẩm hoàng thượng, lời Thừa tướng thần thấy rất có lý. Thượng Quan gia tạo phản, nhất định phải trảm làm gương.
Đây là lần đầu hai thế lực lớn nhất Vọng Yểm quốc có chung một ý kiến. Hàn Mặc định lên tiếng nhưng Đông Phương Phong đã nói ngay:
-Lục khanh gia nói không phải là không có lý -Nét mặt hắn tràn đầy sợ hãi -Nếu Đông quốc mượn cớ này mà tấn công thì quốc gia và trẫm còn gì nữa. Không nên gây thêm chuyện. Bắt được thì thôi…Ta…
Đông Phương Phong thể chất yếu ớt. Hắn định lợi dụng chính sự yếu ớt của mình.
Bên ngoài cung một thám mã cũng vừa quay về, người còn đầy gió bụi, được người của Mã đô úy đưa vào:
-Bẩm hoàng thượng, Thượng Quan Vân đã cầu cứu Đông quốc và được Quốc chủ Đông quốc đồng ý. Hắn được giao hai vạn đại quân đang tiến về biên giới và hạ chiến thư, đòi thả cả nhà mình…
Tin tức khiến triều thần xôn xao. Vọng Yểm quốc không phải là quốc gia mạnh về quân sự. Nay Đông quốc hùng mạnh chỉ thua Mạc tri thủ lại muốn tấn công sao?
Cũng vào lúc đó Bạch lão giám xuất hiện phía sau. Nô tài hầu cận vội vã nói nhỏ vào tai Đông Phương Phong.
Hắn hoảng hốt vội vã đứng dậy, không kịp nói tiếng bãi triều, để lại triều thần ngơ ngác nhìn theo.
Vở diễn trong cung cấm đã được khai màn. Hàn Mặc có chút chờ mong, ai là người sống sót cuối cùng ở màn cuối của vở tuồng.