Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thật lòng, Đông Phương Phong cũng không muốn làm hoàng đế. Làm vương gia một nơi hẻo lánh cũng không phải là lựa chọn sai lầm. Nơi đó người dân hiền hòa, chân chất, hắn được thoải mái với thú vui chăm sóc hoa cỏ, buổi chiều tà ngắm ánh hoàng hôn đang phủ xuống núi đồi. Lòng thanh thản, không bận tâm danh lợi. Cuộc sống có khác gì chốn thiên đường?
Nhưng mà…
Triều đình nội loạn, chỉ còn hai hoàng tử. Bát đệ trong mắt Đông Phương Phong cũng chỉ là đứa trẻ. Đứa bé ấy đã nói là nó sợ. Thân là huynh trưởng, Đông Phương Phong làm sao có thể nhìn đệ đệ duy nhất cũng mình rơi vào chỗ chết. Hắn đăng cơ, trở thành hoàng đế, chỉ là một hoàng thượng bù nhìn.
Song…Con tim Đông Phương Phong chưa chết. Nhìn vị lão sư đã ở tuổi gần đất xa trời lẫm liệt giữa triều đình chỉ tội thừa tướng, lòng hắn sôi tràn sự uất hận. Đôi tay run rẩy vì dù đã ra lệnh, ông vẫn bị đám Thị vệ kéo ra ngoài. Đông Phương Phong thấm thía cảm giác bất lực của một vị vua không quyền thế. Hắn không bảo vệ cho ai được, chỉ biết trơ mắt nhìn từng nhát roi nặng trịch quất xuống người vị lão thần.
-Ta vô dụng lắm phải không?
Hàn Mặc lắc đầu:
-Thân bất do kỷ. Không phải lỗi của ngươi.
Hắn âm thầm tính toán điều gì đó. Rồi chợt xuống giọng, nhẹ nhàng:
-Chuyện Trương lão sư….không cần quan tâm nữa. Ta sẽ giúp ngươi.
-Ngươi…ngươi có thể sao? -Đông Phương Phong không nén được cảm giác kích động, giọng hơi run. Nếu còn thân xác có lẽ hắn đã không ngần ngại gì mà quỳ mọp xuống trước Hàn Mặc rồi.
Có lẽ là nhân cách chính, là chủ của thể xác này nên Đông Phương Phong có thể ra vào tùy thích. Bây giờ hắn im lặng lui vào cho Hàn Mặc hành động. Thân thể của Đông Phương Phong dong dỏng, không có cơ bắp, thể chất yếu ớt nhưng cũng không đến nỗi. Hàn Mặc vẫn có thể điều khiển thân thể, vẫn sử dụng được một số kỹ năng trong huấn luyện của mình.
-Bạch lão giám…
Bạch lão giám là công công hầu hạ trong cung đã lâu, với Đông Phương Phong hết lòng trung thành. Chỉ vài ngày sống bên cạnh song ông ta tạo cho Hàn Mặc cảm giác an toàn tuyệt đối. Tính ra Đông Phương Phong cũng còn may mắn. Bên cạnh mình vẫn còn nhiều kẻ quan tâm:
-Truyền lời của ta, mấy hôm nay ta vẫn còn mệt. Chuyện triều chính giao cho Thái hậu và Thừa tướng xử lý.
-Tuân chỉ…
Ánh mắt hắn nhìn ông hơi nheo lại, giọng trầm hơn:
-Chuẩn bị riêng cho ta một bộ quần áo dạ hành, một cuộn dây thừng, một con dao nhỏ, sắc.
-Tâu hoàng thượng…
-Cứ làm đi.
Bạch lão giám không hỏi nữa. Hoàng thượng kể từ khi tỉnh lại đã có điều gì thay đổi. Cảm giác vẫn nhu hòa như trước, nhưng lại thêm một chút lạnh nhạt, ánh mắt vương nét buồn thỉnh thoảng lại tối đi.
Tuy nhiên, Bạch lão giám là một thần tử trung thành tuyệt đối. Ý của chủ nhân, ông nhất định làm theo.
…Hàn Mặc như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện. Hắn đã xem qua sơ đồ hoàng cung đến mức thuộc làu.
Đêm tối với sát thủ như một người bạn đồng hành quen thuộc. Hàn Mặc chỉ lo bị camera phát hiện. Nhưng thời đại này không cần lo chuyện đó nên tốc độ di chuyển của hắn cũng mau hơn.
Thiên lao giam giữ trọng phạm cũng được canh gác nghiêm ngặt. Hàn Mặc lẻn qua lớp cửa sắt nặng nề, bước thẳng vào trong.
Tám tên lính canh giữ một nhà giam được xây biệt lập. Bên cạnh đó là một dãy nhà giam khác, quân canh giữ ước khoảng 200.
Hàn Mặc lấy ra một mồi lửa được chuẩn bị sẵn, ném xuống đất. Hắn nhanh chóng di chuyển về phía đám cây cối gần nhà giam biệt lập kia mà chờ đợi lửa bốc lên.
-Cháy….Cháy….
Tiếng la hét, xôn xao cả một vùng. Tám tên lính canh cửa vội vã di chuyển. Bốn tên rời đi, để lại bốn tên.
-Xoẹt….
Trương lão sư đang nửa nằm nửa ngồi trong căn phòng giam lạnh lẽo. Phải chết, ông không tiếc, chỉ là không nỡ nhìn hoàng thượng và nước non này ngày một suy vong.
Có tiếng kêu thất thanh bên ngoài. Một thân thể ngã xuống. Cổ hắn bị cắt mạnh bởi một lưỡi dao bén ngót….Người áo đen xuất hiện trước buồng giam.
-Người…
-Đi theo ta.
Người đó lạnh lùng thốt. Trương lão sư lại lo lắng có sắp đặt của Tần thừa tướng. Ông phẩy tay áo, cương quyết.
-Không…
Người áo đen kéo lớp che mặt xuống. Đến lượt Trương lão sư ngẩn người quỳ xuống:
-Lão thần bái kiến hoàng thượng.
Trước đây ông từng là Thái sư đầu triều, vì đắc tội với hoàng thái hậu nên bị giáng xuống chức Thái phó. Tiên đế biết tấm lòng ông nhưng cũng không muốn mất lòng Mạc tri thủ là nơi chống lưng của Thái hậu nên phán Trương thái phó vào cung dạy dỗ các hoàng tử. Lục hoàng tử là người thiện lương, vốn chẳng quan tâm đến quyền lực, là đứa học trò ông hết mực thương yêu.
Tại điện Ngân Châu nó vì ông mà thổ huyết. Tấm lòng người làm thầy đau như cắt. Chết không đáng sợ, chỉ lo cái chết đó vô ích, không giúp được gì cho quốc gia này.
-Ta sẽ đưa lão sư ra khỏi nơi này. Nhưng người không cần ẩn thân ở một nơi nào khác. Hãy ở cạnh ta, giúp ta giành lại vương triều này…
Trương lão sư sửng sốt. Ánh mắt hoàng thượng vô cùng kiên định, ngữ khí lạnh nhạt. Trái tim già nua bỗng nhiên như có luồng khí nóng vừa lan tỏa, thôi thúc hùng tâm tráng chí thức dậy.
-Thần xin cố công khuyển mã, dốc hết tài hèn, quyết giúp người lấy lại giang sơn.
Thoát khỏi khống chế của Tể tướng và Thái hậu. Chỉ khi trở thành một hoàng đế nắm trong tay thực quyền chân chính mới có thể bảo vệ những người mình yêu quý. Đông Phương Phong không phản đối. Hàn Mặc cũng dễ hành động hơn.