Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày sau.
Đem chuyện cần làm đều dặn dò xong, Đổng Học Bân rốt cục rút ra thời gian, lúc này mua vé máy bay nhanh nhất sáng mai, trực tiếp từ tỉnh thành tới kinh thành, nếu như là chuyện của người khác Đổng Học Bân không có khả năng để bụng như thế, dù sao hắn bên này cũng bận rộn nhiều việc, lễ văn hóa chiêu thương xong, nhưng sau đó còn có một đống hạng mục chứng thực và các công tác khác trong huyện chờ hắn làm, hắn đâu có nhiều thời gian rỗi như vậy, bất quá nếu là chuyện của em trai Tạ Tuệ Lan, nếu là người nhà Tạ Tuệ Lan chỉ định cho mình đi hỗ trợ một chút, Đổng Học Bân khẳng định cũng từ chối không được, phải đi qua, phân được nặng nhẹ, rõ ràng chuyện trong nhà lần này quan trọng hơn.
Buổi sáng mười giờ.
Kinh thành, sân bay thủ đô.
Đổng Học Bân sau khi ra khoang hạng nhất thì gọi một cú điện thoại cho trong nhà, bên kia là Hàn Tinh tiếp, A lô, mẹ, con vừa xuống máy bay, lúc này đi qua.
Hàn Tinh nói: Được, đến đây đi.
Vậy con đi chỗ nào? Đổng Học Bân hỏi.
Hàn Tinh nói: Con trực tiếp đến nhà lão gia tử, mọi người đều ở đấy, mẹ lúc này cũng đi qua.
Vậy được, một hồi gặp. Đổng Học Bân lần này ngay cả hành lý đều không mang, cũng không cần mang cái gì, bước đi ra ngoài đón xe taxi.
Trên xe.
Đổng Học Bân lại gọi điện cho Phương Văn Bình, muốn bắt chuyện cùng lão Phương trước, ừm, cũng có suy nghĩ hỏi han ý tứ của Phương gia, thế nhưng điện thoại sau khi vang lên hơn mười tiếng tự động tắt, bên kia không ai tiếp, qua vài phút Đổng Học Bân lại gọi, vẫn không người tiếp. Đổng Học Bân rõ ràng, Phương Văn Bình làm một người phó tỉnh trưởng, khả năng điện thoại di động gọi không thông hầu như là bằng không, cũng không phải khu không tín hiệu, cũng không phải tắt máy, lão Phương đây là cố ý không tiếp điện thoại của mình, phỏng chừng cũng đại khái biết là chuyện gì. Nghĩ tới đây Đổng Học Bân không khỏi bực mình, cái lão Phương này, bà nói với tôi một chút thì sẽ chết à, ngay cả điện thoại cũng không tiếp!
Không tiếp thì không tiếp.
Anh em tự mình giải quyết.
Đổng Học Bân biết bản thân Phương Văn Bình cũng là không tán thành chuyện của Phương Thủy Linh và Tạ Nhiên, cũng không gọi nữa, đi thẳng đến biệt thự của lão gia tử.
Đường có chút xa, Đổng Học Bân hơn mười một giờ gần mười hai giờ mới đến, trên đường cũng kẹt xe nửa ngày.
Ngoài cửa biệt thự, cảnh vệ gật đầu với Đổng Học Bân, cho hắn tiến vào.
Vừa vào sân. Đổng Học Bân thì thấy được Tạ Nhiên Tạ Tĩnh và Phương Thủy Linh đứng bên ngoài, Tạ Tĩnh biểu tình bình thường, Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh đều là cau mày suy tư. Chỉ có Tạ Hạo tên nhóc này vẫn đều hỉ hả nói chuyện với bọn họ, hoàn toàn như không cảm giác.
Anh rể lập tức sẽ trở về mà, anh rể ra tay một cái, cái này còn có cái gì để lo lắng, để cho anh rể đi khẳng định không thành vấn đề. Tạ Hạo nói khoác thay Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân vui sướng đi vào.Tên nhóc cậu lại khoe khoang cái gì thế.
Ha ha cáp, thần tượng của em trở về rồi! Tạ Hạo nhất thời kêu một tiếng.
Vừa thấy Đổng Học Bân, Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh cũng đều đồng loạt đi tới, Anh rể, anh đã tới, đều chờ anh vài ngày rồi.
Đổng ca. Phương Thủy Linh mở to mắt nhìn hắn.
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: Mấy ngày này có chút bận. Không có thời gian, ngày hôm nay thứ bảy mới có thể nghỉ ngơi một ngày, ừm. Người nhà đâu?
Tạ Tĩnh chỉ chỉ biệt thự, Đều ở trong phòng, mùi thuốc lá nhiều quá nên bọn em mới đi ra.
Tạ Nhiên nhanh chóng nói: Anh rể, chuyện tình anh nghe chị em nói chưa?
Ừm, nghe nói. Hiện tại thế nào? Tình huống gì? Đổng Học Bân hỏi.
Tạ Nhiên cười khổ một tiếng, Cũng là như vậy. Người nhà Tiểu Linh vẫn không lên tiếng nói về chuyện này, ngay cả nhắc cũng không nhắc đến, ba mẹ em chỗ đó cũng không phải đặc biệt tán thành, cũng may ông nội lên tiếng nói với ba mẹ để cho em tự mình quyết định, ba mẹ em bên kia mới miễn cưỡng cho qua.
Đổng Học Bân nhìn về phía Phương Thủy Linh, Nhà em một chút phản ứng cũng không có?
Phương Thủy Linh cúi đầu đầu, Cũng không phải không có phản ứng, cô của em ngày hôm qua cũng ngồi máy bay trở về, phỏng chừng là thương lượng chuyện này, nhưng bọn họ không nói với em, cho nên em cũng không biết.
Thì ra Phương Văn Bình trở về ngày hôm qua?
Cái lão Phương này, trở về cũng không nói với tôi một tiếng.
Đổng Học Bân nói: Anh cũng gọi điện thoại cho cô của em, cô ấy không tiếp, phỏng chừng thái độ không lạc quan.
Phương Thủy Linh vừa nghe thì sốt ruột, Đổng ca, vậy, vậy làm sao bây giờ hả?
Tạ Hạo ra vẻ người lớn vỗ vỗ vai của Phương Thủy Linh, Chị dâu, anh rể của em làm việc còn có không được sao? Trong nhà không phải nói cho anh rể của em đến nhà của chị thương lượng chuyện đính hôn sao, khẳng định không thành vấn đề, hắc hắc, cho dù thật sự không được, chị cứ trực tiếp làm giấy đăng ký kết hôn với anh trai em, người trong nhà nếu như nhốt chị lại không cho chị ra ngoài, vậy để cho anh rể của em đánh bọn họ một trời đen kịt đem chị cướp ra, không phải em khoác lác với chị, trong nhà chị tuy rằng rất nhiều cảnh vệ viên, phương tiện bảo an cũng tốt, nhưng không có khả năng có đối thủ của anh rể em, sức chiến đấu của anh rể em ai mà không biết, đừng nói ra tay, anh rể của em vừa báo tên là có thể dọa bọn họ hết hồn ngay.
Tạ Tĩnh tức giận vỗ đầu tiểu Hạo một cái, Nói cái gì vậy, em cả ngày chỉ nghĩ đến đánh đánh giết giết, chuyện này có thể giải quyết như vậy sao.
Tạ Nhiên hơi cúi lưng với Đổng Học Bân, Anh rể, lần này nhờ vả.
Yên tâm, anh sẽ tận lực. Đổng Học Bân nói xong liền đi vào trong, Anh đi vào trước.
Tạ Nhiên Phương Thủy Linh bọn họ không có vào theo, chỉ ở bên ngoài chờ, bởi vì bọn họ biết trưởng bối khẳng định có chuyện cần nói riêng với Đổng Học Bân, bọn họ không tiện có mặt, Tạ Hạo thật ra muốn vô giúp vui đi theo vào, kết quả bị Tạ Tĩnh kéo lại, không cho hắn tiến vào.
Trong phòng.
Quả nhiên là khói thuốc dày đặc.
Hàn Tinh nhìn bên cạnh, nói: Các người hút ít một chút coi, coi khói kìa.
Từ Lệ Phân che miệng ho khan hai tiếng, đứng dậy đi mở cửa sổ.
Đại tẩu lên tiếng, Tạ Quốc Lương và Tạ Quốc Kiến bọn họ cũng nhanh chóng dụi tàn thuốc, đại ca Tạ Quốc Bang cũng đang muốn mồi điếu thuốc, nghe tiếng cũng đem điếu thuốc thả trở lại.
Cửa mở.
Ba, mẹ, chú thím, chú hai thím hai. Đổng Học Bân tiến vào liền bắt đầu chào.
Hàn Tinh mới lộ ra nụ cười, Tiểu Bân tới, mau tới đây để mẹ nhìn, a, sao gầy thế, ở bên kia ăn không tốt? Lôi kéo Đổng Học Bân hỏi han ân cần một trận.
Đổng Học Bân cười nói: Ăn rất tốt, cũng là công tác có chút bận, rất mệt, ài, thật ra con cũng không cảm giác gầy, không khác biệt trước đây lắm.
Hàn Tinh nói: Sao không khác biệt, gầy hơn, cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, một hồi mẹ tự mình xuống bếp làm cơm cho con một lần, ha ha, ăn nhiều một chút.
Đổng Học Bân nói: Được, cảm ơn mẹ, đã lâu không nếm tay nghề của mẹ, con cũng thèm.
Hai mẹ con hàn huyên nửa ngày, bên kia, vẫn là Tạ Quốc Lương nói, Tiểu Bân, chuyện tình con đều rõ ràng?
Đổng Học Bân lúc này mới nghiêm túc lại một ít, Đã biết chú, nghe Tuệ Lan nói qua.
Hạ Diễm Trân nhìn Đổng Học Bân, nói: Lần này thật ra cho con thêm phiền phức, còn từ xa kêu con trở về, không làm lỡ công tác của con chứ?
Đổng Học Bân mỉm cười, Không có gì đáng ngại đâu thím, trong huyện có người nhìn rồi, thiếu con cũng không quan hệ, chung thân đại sự của Tiểu Nhiên khẳng định quan trọng hơn, bận nhiều con cũng phải trở về.
Hạ Diễm Trân thở dài nói: Ài, Tiểu Nhiên đứa nhỏ này là càng ngày càng cứng đầu, trước đây rất nghe lời, nhìn hiện tại xuống cơ sở rèn đúc chưa được một năm, trong nhà nói căn bản là không nghe, ngày hôm qua còn vỗ bàn trừng mắt với mọi người. Nói xong, Hạ Diễm Trân cũng lộ ra một nụ cười tương đối phức tạp, cái này có thể cũng là thương cảm tâm cha mẹ thiên hạ, bọn họ hy vọng đứa nhỏ có thể tự lập, nhưng khi tới ngày này, bọn họ lại có chút lòng chua xót.
Hàn Tinh trấn an nói: Diễm Trân, Tiểu Nhiên có thể kiên trì như thế, thật ra là chuyện tốt mà.
Hạ Diễm Trân nói: Em cũng biết rõ là chuyện tốt, nói rõ đứa nhỏ thành thục, có thể một mình đảm đương một phía, nhưng. . . Vì sao cần phải là người của Phương gia, em thấy tiểu khuê nữ của Tôn gia cũng không sai.
Tạ Quốc Lương cũng là biểu tình đồng dạng, hai người còn không được tự nhiên lắm, hiển nhiên, bọn họ trước đây và người của Phương gia khẳng định có xung đột trực tiếp, hơn nữa phỏng chừng còn không nhỏ.
Im lặng chốc lát.
Tạ Quốc Lương nói: Vẫn là theo thương lượng của trước đó đi.
Hàn Tinh nhìn một chút hắn, Để cho Học Bân đi qua can thiệp một chút?
Tạ Quốc Lương ừ một tiếng, nói với Đổng Học Bân: Phiền phức con Tiểu Bân.
Coi chú khách khí kìa, con khẳng định tận lực. Đổng Học Bân nói: Bất quá con cũng không biết can thiệp như thế nào, con trực tiếp đi Phương gia? Sau đó thì bàn chuyện đính hôn của Tiểu Nhiên và Tiểu Linh? Nếu như bên kia không đồng ý thì làm sao bây giờ? Hoặc là căn bản không cho con vào cửa?
Cha vợ Tạ Quốc Bang thản nhiên nói: Những cái này con có thể tự mình suy nghĩ.
Tạ Quốc Lương cũng nói: Đúng vậy, chú tin tưởng năng lực tùy cơ ứng biến của con, theo tình huống cụ thể, con tự hành phán đoán là được. Người trong nhà thật ra rất tín nhiệm Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân lại cảm thấy trên vai chợt nặng, Nhưng con lỡ như không xử lý tốt làm sao bây giờ? Hoặc là bọn họ sống chết không đồng ý thì làm sao bây giờ? Khụ khụ, tính tình của con mọi người cũng biết, có đôi khi tương đối kích động, con chỉ sợ con xử lý không thích hợp, đến lúc đó đừng chậm trễ chung thân đại sự của Tiểu Nhiên cùng Tiểu Linh.
Hàn Tinh vỗ vỗ mu bàn tay của Đổng Học Bân ngồi ở bên cạnh bà ấy, ôn hòa nói: Bên kia nếu như sao đều không đáp ứng, quên đi, bất quá có thể tranh thủ được thì vẫn tranh thủ một chút, ý của lão gia tử, thứ nhất là Tiểu Nhiên và Tiểu Linh tình đầu ý hợp, là bọn nhỏ tự mình quyết định, chúng ta làm trưởng bối không nên can thiệp quá mức, thứ hai, nhà chúng ta và Phương gia ân oán đã lâu, mà nếu quả thực có thể thông qua chuyện này hòa hoãn quan hệ, vậy trên chính trị cũng là sẽ có ảnh hưởng chính diện và tác dụng tích cực đối với trong nhà, cho nên lão gia tử đối với chuyện này là ngầm đồng ý, nhà chúng ta ở đây cũng là không có vấn đề gì, hiện tại chỉ xem thái độ của Phương gia bên kia, cho nên cho con đại biểu nhà chúng ta đi nói chuyện với bọn họ.
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, Được, nếu mọi người tín nhiệm con như thế, vậy con khẳng định không hai lời, nhưng mà sính lễ cái này còn có chuyện tình khác, con là. . .
Cha của Tạ Nhiên Tạ Quốc Lương nói: Đều giao làm cho con làm chủ.
Hạ Diễm Trân nói: Tiểu Bân, con cũng không cần có áp lực, trước xem thái độ của bọn họ, thím cùng Quốc Lương không tiện đứng ra, con toàn quyền đại diện cho chú thím.
Đổng Học Bân chỉ có thể kiên trì gật đầu. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh