Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong huyện.
Dưới chân núi Thanh Loan.
Đổng Học Bân lúc chạy trở về trời đã tối đen, chỉ còn một ít ánh chiều tà của mặt trời chiều, chân núi đều là cảnh phục và xe cảnh sát, bên trong có công an của huyện Tiêu Lân, càng nhiều là cảnh sát của thành phố Bảo Hồng, ánh đèn không ngừng lóe, trợ giúp của thành phố đến rất nhanh.
Nhanh lên một chút!
Phía sau núi cũng cho đi một đội!
Toàn bộ phong tỏa! Một tên trộm mộ cũng không để cho chạy!
Huyện Nhạn Bắc bên kia phong tỏa xong chưa ? Làm thành một vòng phong tỏa!
Trước không nên lên núi! Bọn chúng có súng! Trước đem bọn chúng vây lại!
Núi Thanh Loan rất lớn, muốn phong tỏa dễ vậy sao, lúc này không phải thời kì đặc thù, xuất phát từ mục đích dự phòng, cái này khẳng định không cách nào xuất động nhiều người, ví dụ như mấy ngày nay Đổng Học Bân bọn họ phong tỏa ngọn núi, chỉ có thể tượng trưng kéo dài tuyến cảnh giới hoặc là phái vài người tuần trai một chút mà thôi, hiệu quả thực tế không lớn, nhưng mà tình huống hiện tại thì không giống, băng trộm mộ hai ba mươi người có dự mưu có tổ chức mang theo vũ khí, thậm chí còn đụng độ với cảnh sát đã có cảnh viên bị thương, tính chất phạm tội cực kỳ ác liệt, cho nên sau khi nhận được tin tức huyện Tiêu Lân hầu như xuất động tất cả cảnh lực trợ giúp hiện trường, cảnh sát của thành phố Bảo Hồng cũng phái ra phần lớn cảnh lực tiến hành bao vây phong tỏa, từ bên chân núi Đổng Học Bân liếc mắt nhìn có thể thấy ba bốn mươi cảnh sát, xa xa cứ cách một trăm mét thì có một chiếc xe cảnh sát, đèn pha chiếu liên tục, chỉ cần có trộm mộ muốn chạy trốn xuống núi, khẳng định sẽ bị cảnh sát phát hiện, hơn nữa sườn tây là vách núi vách đá, phương Bắc lại có cảnh sát huyện Nhạn Bắc tiến hành phong tỏa, giống như núi Thanh Loan đã bị vây thành một thùng sắt, ai cũng chạy không được.
Đổng Học Bân xuống xe chạy tới, Lão Trương!
Trương Đông Phương đang thở hồng hộc nói với cục trưởng cục công an huyện Tiêu Lân Thường Lâm, nghe tiếng quay đầu lại, Đổng bí thư! Cậu đã trở về!
Đổng Học Bân vội nói: Thế nào?
Đã phong tỏa! Đám trộm mộ còn đang trên núi! Trương Đông Phương nói.
Thường Lâm cũng rất sốt ruột, bổ sung nói: Chúng tôi có ba cảnh sát bị thương. Đều là súng bắn bị thương, hai người bị thương nhẹ cũng may, đã đưa đi bệnh viện, còn có một cảnh sát trọng thương vẫn đang trên núi, đường không dễ đi, các đồng chí khác đang đưa hắn xuống núi, đã hơn mười phút, còn chưa có xuống tới!
A, xuống rồi! Bên cạnh có người hô.
Vừa nhấc đầu, ba cảnh sát mặc cảnh phục của huyện Tiêu Lân đang nâng một cáng cứu thương giản dị từ trong rừng bước nhanh đi ra.Nhanh! Nhanh cứu người!
Nhân viên y tế sớm chờ bên dưới vội vọt lên.
Đổng Học Bân và Thường Lâm bọn họ cũng nhanh chóng đi tới, Tiểu Lữ! Tiểu Lữ cậu nói chuyện đi!
Cảnh sát trên cáng cứu thương đã sớm ngất đi, quần áo trên bụng đều bị máu tươi nhuộm đỏ. Còn không ngừng chảy máu.
Thường Lâm con mắt đều đỏ, Tiểu Lữ cậu kiên trì đi! Sau đó nói với nhân viên y tế: Nhanh đưa đi bệnh viện cấp cứu!
Nhân viên y tế vừa làm xử lý khẩn cấp cho cảnh sát bị thương, vừa đưa lên xe cứu thương nhanh chóng đưa đến bệnh viện.
Nhìn tiểu Lữ bị thương nặng, tất cả cảnh sát tại hiện trường bao gồm huyện Tiêu Lân và thành phố Bảo Hồng sắc mặt đều rất khó coi.
Thường cục trưởng! Một người cảnh sát xung phong nói: Chúng ta xông lên đi!
Đúng vậy Thường cục trưởng! Các cảnh sát khác của huyện Tiêu Lân cũng nói: Liều mạng với bọn họ!
Lúc này, phó cục trưởng cục công an thành phố Lý Tông mang đội tới nói: Tất cả mọi người không nên kích động! Hiện tại không phải lúc hành động theo cảm tình! Đối phương nhân số rất nhiều! Hơn nữa có hơn mười khẩu súng săn và vài khẩu súng lục tự chế! Hỏa lực rất đủ! Mù quáng đi tới chỉ làm tăng càng nhiều thương vong! Cái phương thức xử lý này không có vấn đề gì. Địch ở trong tối bọn họ ở ngoài sáng, núi Thanh Loan lại lớn như vậy, căn bản không biết vị trí của tội phạm, nếu như tùy tiện xuất động cảnh lực phạm vi lớn đi tới bao vây, dưới chân núi khó tránh khỏi sẽ xuất hiện khe hở, cho cơ hội tội phạm chạy trốn. Mà nếu chỉ điều động ít cảnh lực lên núi, đối phương hỏa lực mạnh như vậy nhân số nhiều như vậy, những cảnh lực này căn bản không có tác dụng. Quá nguy hiểm. Bọn họ hiện tại có thể làm cũng là phong tỏa ngọn núi, vây khốn tội phạm, sau đó đợi võ cảnh hoặc bộ đội tiếp viện.
Bên kia, Sở lão sư và một ít người của đội khảo cổ không biết từ nơi này chạy đến đây, Nhưng cổ mộ làm sao bây giờ? Văn vật trên núi làm sao bây giờ?
Lý Tông nói: Hiện tại không rảnh quản cái này!
Sở lão sư nói: Giá trị lịch sử của cổ mộ cậu căn bản là không biết! Tuyệt đối không thể có sơ xuất!
Lý Tông mất hứng nói: Có giá trị cũng so ra không bằng giá trị của mạng người! Tôi không thể khiến cho đồng chí của chúng tôi mạo hiểm như vậy!
Tôi chưa nói cho các đồng chí đi mạo hiểm! Sở lão sư chỉ vào trên núi nói: Chỉ cần phái ra một đội người lên núi bảo vệ cho cổ mộ! Ít nhất có thể khiến cho trộm mộ không có biện pháp muốn làm gì thì làm! Chỉ là bảo vệ mà thôi. Không xảy ra nguy hiểm, trộm mộ chỉ cần không ngốc sẽ không sẽ chủ động đi bắn nhau với cảnh sát!
Lý Tông nói: Ông biết núi Thanh Loan có bao nhiêu lớn không? Phong tỏa ở nơi này đã là tất cả cảnh lực của chúng tôi! Làm gì còn nhiều nhân thủ như vậy đi bảo hộ cổ mộ?
Tôi nói với cậu không rõ ràng lắm! Sở lão sư rất tức giận. Quay đầu tìm chung quanh, Đổng bí thư!
Đổng Học Bân nói: Sở lão sư, người của đội khảo cổ chúng ta đều xuống hết chưa?
Sở lão sư nói: Đều xuống rồi, nhưng cổ mộ bên kia không thể không quản!
Tôi biết. Đổng Học Bân đương nhiên biết, hắn không có khả năng để cổ mộ gặp chuyện không may.
Sở lão sư kiên quyết nói: Nếu như cảnh lực thật sự thiếu, người của đội khảo cổ chúng tôi lên núi thủ, tuyệt đối không thể khiến cho trộm mộ phá hư cổ mộ!
Trương Đông Phương vội vàng nói: Bình tĩnh Sở lão sư! Bình tĩnh!
Sở lão sư rất kích động nói: Tôi sao bình tĩnh được? Tôi vừa rồi đã nói không xuống sơn không xuống sơn! Các người cứ đem chúng tôi xuống! Mạng già của tôi thì đáng cái gì? Sớm một chân vùi vào trong đất! Cổ mộ không thể có sơ xuất! Cái này không phải mộ bình thường! Nếu thật sự mất trong tay chúng ta! Chúng ta cũng là tội nhân thiên cổ!
lão Chung của đội khảo cổ cũng đi tới, Lão Sở nói rất đúng, không phải chúng tôi không bình tĩnh, các người căn bản không biết cái mộ này đối với nhân viên khảo cổ chúng tôi mà nói có ý nghĩa gì! Tiểu Đổng bí thư! Trương huyện trưởng! Các người nhìn còn có biện pháp khác hay không? Không còn kịp rồi!
Trương Đông Phương suy nghĩ một chút, nói với Thường Lâm: Nếu không huyện chúng ta phân ra chút cảnh lực đi lên?
Cái này. . . Quá mạo hiểm Trương huyện trưởng. Thường Lâm không đồng ý, ông ta cùng một thái độ với phó cục trưởng cục công an thành phố Lý Tông, không thể khiến cho đồng chí của mình mạo hiểm, hiện tại đã bị thương ba người, không thể có thương vong nữa.
Đổng Học Bân hỏi: Võ cảnh nhanh nhất lúc nào đến?
Thường Lâm nói: Đang chuẩn bị! Nhanh nhất cũng muốn hai ba giờ!
Đổng Học Bân nghe mà lắc đầu, đây đúng là chỗ nhỏ, hiệu suất làm việc quá kém, lúc ở kinh thành, hầu như có có chuyện trọng đại gì xảy ra thì võ cảnh trợ giúp muốn nhất là trong vòng một giờ khẳng định cũng chạy tới, mà bọn họ ở đây lại có thể lâu như vậy, hai ba giờ? Chờ bọn họ tới hoa cúc đều lạnh rồi!
Cổ mộ không thể sơ xuất.
Cảnh sát cũng không thể mạo hiểm.
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, trong lòng cũng có quyết định, khoát tay chậm rãi đem hai tay áo trên cổ tay của mình xắn lên, Tôi lên núi nhìn thử.
Sở lão sư sửng sốt, Hả?
Thường Lâm ai u nói: Ngài đi lên làm gì!
Đổng Học Bân nói: Tôi đi xem cổ mộ có bị phá hư hay không, tiện thể nhìn xem có thể đem tội phạm dụ xuống hay không, các người thủ tại chỗ này là được, cái khác không cần phải quản!
Trương Đông Phương sầm nét mặt, Tuyệt đối không được!
Thường Lâm cũng nói: Đúng vậy! Quá nguy hiểm!
Đổng Học Bân nói: Không cần phải nói, chấp hành mệnh lệnh đi!
Lý Tông của cục công an thành phố cũng nghe được, mặt tối sầm, Cậu làm gì Đổng bí thư? Cậu đi lên là sao? Cái này không phải thêm phiền sao? Không được!
Đổng Học Bân nói: Chờ võ cảnh tới, cổ mộ còn không biết thế nào, không kịp nói cái khác!
Lý Tông nói: Cậu tay không tấc sắt đi lên không phải chịu chết sao? Cậu đi lên, chúng tôi còn phải phái người bảo hộ cậu, cậu cái này không phải thêm phiền là cái gì?
Đổng Học Bân nói: Tôi không cần người bảo hộ, các người làm tốt công tác của các người là được, nơi này là huyện Tiêu Lân, tôi định đoạt!
Cậu. . . Lý Tông tức giận.
Đổng Học Bân căn bản không phải một người có thể nghe lời khuyên, nói xong thì xoay người bay qua tuyến cảnh giới, lên núi.
Thường cục trưởng!
Thường cục trưởng!
Để cho chúng tôi đi đi!
Đúng vậy! Đổng bí thư một mình đi quá nguy hiểm!
Rất nhiều công an cảnh sát của huyện Tiêu Lân đều xung phong, đồng chí của mình bị thương, còn có một người sinh tử chưa biết, bọn họ cũng nghẹn lửa giận, hận không thể hiện tại lột da tội phạm.
Trương huyện trưởng? Thường Lâm cũng không quyết định chủ ý.
Trương Đông Phương làm sao mà không phải, mắt thấy thân ảnh của Đổng Học Bân đã biến mất ở trong rừng, ông cũng gấp, Cái này Đổng bí thư. . . Thật sự là, việc này không thể nghe hắn, lão Thường, nhanh chóng phái một đội người đi lên, cần phải cam đoan an toàn của Đổng bí thư! Ngàn vạn lần cẩn thận!
Thường Lâm lập tức tổ chức nhân thủ.
Rất nhanh, một đội ba mươi người cấu thành một tổ tiến lên núi, bất quá bọn họ cũng mất đi hình bóng của Đổng bí thư, chỉ có thể mèo mù vớ được chuột chết tìm bậy, còn phải cẩn thận không biết tội phạm đang trốn ở đây.
Bên này vừa điều chỉnh nhân thủ, cũng tạo thành độ khó rất lớn cho công tác bao vây, công an thành phố và các công an cảnh sát khác lưu lại của huyện Tiêu Lân một trận luống cuống tay chân, lúc này mới miễn cưỡng đem vòng vay một lần nữa chỉnh hợp lại.
Lý Tông rất căm tức, hiện tại vòng vây đã lơ lỏng rất nhiều, nếu như tội phạm thật sự tập trung đột phá vòng vây, bọn họ thật đúng là không nhất định có biện pháp, phản ứng hơi chậm một chút có thể sẽ tạo thành kết quả rất nhiều thương vong, mà tất cả này đều là bí thư huyện uỷ huyện Tiêu Lân tạo thành, Lý Tông không rõ ràng hắn đi lên làm gì, một người đứng đầu ở chỗ này chỉ huy là được, cậu xông lên để làm gì? Còn chuẩn bị chiến đấu với tội phạm? Ngay cả mạng đều bỏ? Cậu cái này không phải có bệnh sao? Trong huyện rốt cuộc cho cậu bao nhiêu tiền lương hả? Có cần như vậy không?
Nhưng gã căn bản không biết cái cổ mộ này đối với Đổng Học Bân có bao nhiêu quan trọng.
Càng không biết Đổng Học Bân là một người bao che khuyết điểm cỡ nào.
Cổ mộ đã bị uy hiếp, ba cảnh sát huyện mình bị thương, Đổng Học Bân có thể an toàn ở dưới đất chỉ huy mới là lạ, đây không phải phong cách của hắn! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh