Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tứ hợp viện.
Đổng Học Bân chơi với đứa nhỏ nửa ngày.
Buổi chiều của mùa hè vẫn là rất nóng, bất quá cũng may Tứ Hợp viện cũng là đông ấm hè mát, trong sân còn có chút mát mẻ, đứng ra cũng không phải nóng lắm, dưới tàng cây có một lu nước lớn đang ướp hai trái dưa hấu, gió thổi qua, thường thường còn có chút mát mẻ.
Bên kia, Loan Hiểu Bình thu dọn xong gian nhà đi ra, Tiểu Bân, ngủ đi.
Tạ Quốc Bang liền nói: Thân gia, chúng tôi đi về trước.
Loan Hiểu Bình sửng sốt, Đừng, lúc này mới mấy giờ, buổi tối đều ở lại ăn.
Tạ Quốc Lương cũng cười đứng lên với vợ, Không ăn, lão gia tử không phải mới vừa đi sao, chúng tôi cũng đi qua xem, lão tam cũng có chuyện mà?
Tạ Quốc Kiến ừ một tiếng, Phải đi công tác, chuyến bay buổi tối, còn phải về nhà thu dọn một chút.
Loan Hiểu Bình chậc lưỡi nói: Dưa hấu vừa mới xẻ, còn chưa có ăn, nếu không mọi người lấy một chút.
Tạ Hạo tên nhóc này thật ra không khách khí, trực tiếp từ trong lu nước ôm một trái dưa hấu lớn vào trong ngực, Hắc hắc, vậy con không khách khí, con ôm một trái đi!
Hàn Tinh mỉm cười nói: Bà thông gia, để cho đứa nhỏ ngủ trưa đi, có thời gian chúng ta gặp lại.
Loan Hiểu Bình cũng không giữ lại, biết bọn họ đều là người bận, thân cư địa vị cao tự nhiên có cái giá của địa vị cao, thời gian trên cơ bản đều là bài trừ, cho dù là thứ bảy chủ nhật loại ngày nghỉ ngơi cũng không có gì không rãnh, không giống Loan Hiểu Bình, hiện tại trường học vừa nghỉ hè, bà rất nhàn.
Lúc này, Dương Triệu Đức cũng tiếp một cú điện thoại, sau khi nói vài câu ông cũng nói với Loan Hiểu Bình: Anh cũng đi, xe ở bên ngoài chờ, buổi chiều trong tỉnh có họp, phải trở về.
Loan Hiểu Bình thật ra đã biết, Đồ đều mang theo?
Đều mang theo. Em thế nào? Dương Triệu Đức hỏi.
Loan Hiểu Bình nói: Em ở thêm hai ngày, đã một thời gian dài không nhìn thấy con em. Nói đến đây còn vẻ mặt đầy nụ cười nói: Còn có cháu trai bụ bẫm của em, ha ha.
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: Sao đều phải đi hả? Con lúc này mới tới được vài phút.
Hàn Tinh cười nói: Ai kêu con không còn tới sớm, được rồi, nhanh ngủ đi, nhìn vành mắt đen của con kìa, được rồi, trên máy bay không ăn cơm phải không?
Lên máy bay liền ngủ. Đổng Học Bân nói.
Hàn Tinh nói: Vậy để Tuệ Lan làm đồ ăn cho con.
Tạ Tuệ Lan làm như không nghe thấy, con mắt cười thành trăng non. Nhàn nhã ngồi dưới gốc thụ ôm con trai.
Đổng Học Bân cũng liếc nhìn nàng một cái, trong lòng nói trông cậy vào con dâu mẹ làm cơm cho con? Vậy anh em cũng không biết chết đói bao nhiêu lần rồi.
Mười phút sau.
Đổng Học Bân mấy người đem lão Dương và người nhà Tạ gia đưa ra đầu ngõ, lúc này mới trở về Tứ Hợp viện, trong nhà lúc này cũng chỉ còn lại Đổng Học Bân Loan Hiểu Bình và Tạ Tuệ Lan ba người, sai. Còn có một tiểu tử khả ái đang duỗi người trong lòng mẹ kia, là bốn người.
Con em mệt rồi. Tạ Tuệ Lan nói.
Vậy để con trai cùng ngủ với anh. Đổng Học Bân nói.
Loan Hiểu Bình cười nói: Ba đứa đều nằm nghỉ đi, mẹ đi làm bánh canh cho Tiểu Bân, năm phút là có, ăn trứng gà không?
Đổng Học Bân lập tức nói: Ăn một trứng, không, hai trứng.
Được rồi đã biết. Loan Hiểu Bình đẩy đẩy vai con trai.Đi đi.
Tạ Tuệ Lan đem đứa nhỏ đưa cho Đổng Học Bân, Mẹ, để con? Mẹ cũng bận cả ngày.
Loan Hiểu Bình xua tay nói: Không cần, lập tức xong. Nhanh đi.
Thấy mẹ già đi phòng bếp, Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan ôm đứa nhỏ tiến vào phòng bắc, tay trái đẩy cửa phòng, Đổng Học Bân cũng không quản đứa nhỏ. Tự mình cởi giầy và quần áo đặt mông nằm trên giường, kéo chăn phủ giường một cái. Thoải mái duỗi lưng một cái thật dài, Thoải mái!
Tạ Tuệ Lan đem đứa nhỏ đặt trên giường, Anh coi chừng một chút, em cởi quần áo.
Được. Đổng Học Bân đem đứa nhỏ tiếp nhận tới, nhìn tiểu tử kia buồn ngủ ngay cả con mắt đều không mở ra được, nhất thời cảm thấy đặc biệt khả ái, không nhịn được lại hôn trán con trai một cái.
Tiểu Đổng Trọng rõ ràng có chút tức giận, dùng sức ngắt, Nha!
Đổng Học Bân cười nói: Được rồi được rồi, ba ba không náo loạn, nhanh ngủ đi bảo bối.
Nhưng tiểu Đổng Trọng vẫn không ngủ, cho dù buồn không chịu được cũng vẫn chống con mắt, tay nhỏ liên tiếp cầm lấy quần áo của mẹ bên kia vừa đang cởi ra, nhưng thế nào cũng không bắt được.
Tạ Tuệ Lan cũng tiến vào chăn, Con đây là muốn bú rồi mới ngủ.
Đổng Học Bân cười ha ha nói: Còn rất chú ý, buồn ngủ như vậy còn bú cái gì.
Đó là con em quý giá. Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm ôm con trai qua, vén áo ngủ lên cho con trai bú, nói: Anh cho rằng đều như anh sao, ha ha.
Đổng Học Bân nói lầm bầm một tiếng, chen tới nói: Vậy anh cũng quý giá một chút, cho anh một ngụm đi.
Con mắt Tạ Tuệ Lan đảo qua hắn, Ở đâu có chuyện của anh hả, sữa của Tạ tỷ anh là tên nhóc anh có thể uống? Gan rất to phải không? Ha ha, được rồi, trong túi xách của em có tiền biếu, người ngoài trên cơ bản toàn bộ không muốn, đều là người nhà của mình, bác và dượng có việc gấp tới không được, bất quá tiền biếu cũng tới, anh xem tiền này là cho mẹ anh hay là thế nào, cái này em mặc kệ.
Đổng Học Bân đã nhắm mắt lại, Em quyết định đi.
Tạ Tuệ Lan ừm một cái, Vậy lúc mẹ đến anh kín đáo đưa cho mẹ đi.
Bú xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Đổng Trọng nhất thời lộ ra vẻ cực kỳ thỏa mãn, Tạ Tuệ Lan vừa ôm đứa nhỏ dỗ một chút, tiểu bảo bảo tiến vào mộng đẹp.
Phòng cửa mở ra.
Loan Hiểu Bình bưng một chén bánh canh nóng hổi vào trong, Đứa nhỏ ngủ?
Tạ Tuệ Lan nhỏ giọng nói: Vừa ngủ.
Gọi Tiểu Bân ăn cơm đi, đồ xong rồi. Loan Hiểu Bình đi qua.
Đổng Học Bân không ngủ, hơi nghiêng thân nhìn mẹ, hữu khí vô lực nói: Mẹ, con mệt đến không động đậy được, mẹ đút con đi. Rồi nằm như lợn chết.
Loan Hiểu Bình tức giận lườm hắn một cái, Còn đút con? Con lớn như vậy rồi, là bí thư huyện uỷ còn như đứa nhỏ vậy, để cho vợ con chê cười.
Đổng Học Bân nói: Nhưng con mệt, nếu không để cho Tuệ Lan đút con đi.
Loan Hiểu Bình hừ nói: Con cho rằng chỉ con bận chỉ mình con nhiều việc? Con không ở đây, từ sáng sớm ngày hôm nay vợ con đã bắt đầu bận, thu xếp cái này thu xếp cái kia, lúc ăn còn muốn xã giao, người ta chưa từng nói mệt, con mới có chút chuyện đã hô.
Đổng Học Bân đổ mồ hôi, nói: Con cũng là từ ngày hôm qua bận đến ngày hôm nay, một ngày một đêm không ngủ không ăn cơm.
Loan Hiểu Bình nói: Vậy hồi địa chấn, con bị chôn ở phế tích bệnh viện mấy tuần không ăn, cuối cùng đi ra cũng không phải vui vẻ sao?
Đổng Học Bân: . . .
Loan Hiểu Bình đưa chén qua, Tự mình ăn.
Không có việc gì đâu mẹ. Tạ Tuệ Lan tiếp nhận chén, Để con đút.
Loan Hiểu Bình vội nói: Con đừng chiều nó Tuệ Lan, tên nhóc này lười lắm.
Đổng Học Bân làm bộ không nghe thấy mẹ già nói, thân thể nghiêng qua ôm mông đẹp của vợ, Vẫn là vợ của anh tốt. Nói xong một tiếng thì mở miệng.
Tạ Tuệ Lan cười cười, múc một muỗi lên thổi thổi, đút hắn một ngụm.
Đổng Học Bân đắc ý nhai nhai, Hô, ăn ngon ăn ngon.
Loan Hiểu Bình nhìn hai vợ chồng thân thiết, cũng bất đắc dĩ lắc đầu, Ăn xong để chén trên bàn là được, nhanh chóng ngủ trưa, cũng chú ý đừng nói quá lớn tiếng, đừng để tiểu Trọng Trọng bị đánh thức.
Đã biết mẹ. Đổng Học Bân lại cho vợ đút.
Kịch, cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Loan Hiểu Bình đi ra, phỏng chừng cũng là đi ngủ trưa.
Mẹ già chân trước mới vừa đi, Tạ Tuệ Lan chân sau liên thay đổi sắc mặt, lộ vẻ cười nhạt đem oản đặt trên tay Đổng Học Bân, xoay người tới gối đầu, Ngủ.
Đổng Học Bân hắc một tiếng, Lúc này mới đút có vài muỗi mà?
Đó là do có mẹ, em cho anh chút mặt mũi, ha ha. Tạ Tuệ Lan nói.
Đổng Học Bân cho tới bây giờ đều là bó tay với vợ, được rồi, tự mình ăn thì tự mình ăn, cẩn thận cầm chén xoay người ngồi xuống, Đổng Học Bân cũng cực kỳ đói, nhanh chóng ăn sạch, cuối cùng còn chưa thỏa mãn đem một chút nước cuối cùng trong chén uống cạn, lúc này mới liếm liếm môi, đem chén đặt trên bàn, chui vào chăn ôm Tạ Tuệ Lan.
Xoa xoa đùi cô ấy.
Bóp bóp mông đẹp của cô ấy.
Đổng Học Bân cảm khái nói: Sao em lại gầy xuống vậy? Ít thịt hơn so với lúc vừa sinh xong đứa nhỏ, em đừng cố ý giảm béo có nghe thấy không, khỏi trang điểm.
Con trai ở bên kia Tuệ Lan, cũng không cần lo lắng đụng trúng con trai.
Tạ Tuệ Lan nghe vậy nghiêng người, nhìn Đổng Học Bân nói: Em còn cần trang điểm? Ha ha, Tạ tỷ anh là đẹp thật.
Đổng Học Bân bị cô ấy chọc nở nụ cười, Em cứ chém gió đi, chờ trở về thành phố Hạ Hưng em đừng nói lời này, nếu khôngđến lúc đó nhà ai thiếu đầu trâu không chừng sẽ đi tìm em, có lẽ cũng là em làm cho trâu nhà người ta bị thổi bay đi.
Bớt lắm lời đi, không mệt?
Thấy vợ là không mệt.
Thôi đi, em thấy anh cũng là ăn no.
Thật ra cũng không ăn no, khụ khụ, nếu có thể uống một ngụm sữa thì rất tốt.
Anh ngoại trừ uống sữa trong đầu không còn cái khác phải không? Ha ha, quay đầu lại để mẹ mua cho anh một thùng sữa bột, buổi tối em pha cho anh, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, anh uống không xong đều không được.
Anh uống sữa bột để làm gì, tôi uống của em.
Vậy phải xem tên nhóc anh có bổn sự này hay không.
Hắc, có ý gì nói anh em nghe một chút? Đây là khiêu khích hả? Vậy hôm nay anh để em xem anh có bổn sự này hay không, em đừng động!
Đổng Học Bân liền bắt đầu thân thiết với Tạ Tuệ Lan, hai vợ chồng tuy rằng trước đó mới gặp qua, là lúc Tuệ Lan đi thành phố Bảo Hồng làm việc, bất quá đó hiển nhiên vẫn là thời gian hạn chế, lúc này thật vất vả tiến đến cùng nhau rảnh rỗi có thể thoải mái nằm chung chăn tâm sự, tự nhiên cũng phải thân thiết một chút, nếu không chờ ngày mai hoặc là ngày kia đi, lần sau còn muốn gặp mặt không biết là bao lâu, tình cảm là cần giao của, bằng không cứ thế mãi thật sự sẽ càng lúc càng mờ nhạt.
Ha ha, đừng ầm ĩ.
Em cho anh uống một ngụm, nhanh lên một chút nhanh lên một chút.
Hai người náo loạn như thế hơn hai mươi phút, cuối cùng Đổng Học Bân mệt đổ mồ hôi đầy người, cuối cùng cũng thừa dịp Tạ Tuệ Lan sơ hở hút một ngụm lớn vào miệng, nuốt ừng ực xuống. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh