Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cảnh gia.
Trời đã tối.
Cửa phòng vệ sinh bỗng nhiên mở, Cảnh Nguyệt Hoa không có mặc áo tắm cũng không có mặc áo ngủ, mà là mặc một thân chức nghiệp trang vừa đổi đi ra, Mang theo đứa nhỏ đi? Đi nơi nào? Rất lâu không gặp, Nguyệt Hoa bí thư vẫn là phong thái như trước, tuy rằng vẫn là khuôn mặt thối, nhưng thấy vẻ hồng hào da thịt trên mặt mà nói, tình trạng thân thể của cô ấy hẳn là không tồi, nếu không sẽ không được sắc mặt như thế.
Lâm Bình Bình ho khan, Chị, không có.
Vậy các người nói cái gì vậy? Cảnh Nguyệt Hoa nhìn nhìn bọn họ.
Đổng Học Bân cười đứng dậy nói: Nguyệt Hoa bí thư.
Cảnh Nguyệt Hoa hình như mới nhìn thấy hắn, cứng rắn nói: Sao cậu lại tới đây?
Cảnh mẫu không nhịn được trừng mắt con gái, Nói năng kiểu gì vậy, Tiểu Đổng người ta là tìm con có việc, cũng là đến thăm ba mẹ. Bà ấy biết con gái vẫn đều cái tính tình này, nói tương đối thẳng, cũng không phải thật sự không chào đón đối phương, cho nên mới nói một câu, đương nhiên, nếu như trước đây Cảnh mẫu khẳng định sẽ không nói câu này, dù sao Đổng Học Bân khi đó vẫn là một chủ nhiệm văn phòng đường phố, kém xa so với chức quan của Cảnh Nguyệt Hoa, là thuộc hạ của Cảnh Nguyệt Hoa, cho nên con gái nói như thế nào nói đều là đương nhiên, lãnh đạo mà, khẳng định có đặc quyền của lãnh đạo, nhưng bây giờ không giống, Đổng Học Bân mấy năm trước còn đang làm chủ nhiệm của văn phòng đường phố Quang Minh hiện ở sẽ nhậm chức bí thư thị ủy, dù bí thư thị ủy của huyện cấp thành phố cũng là cấp phó sở, nhưng vậy cũng lớn hơn so với chức quan của Cảnh Nguyệt Hoa, cái này khẳng định không thể coi người ta như thuộc hạ, huống hồ càng đừng nói sau khi con gái bọn họ mắc bệnh ung thư được Đổng Học Bân giúp trước giúp sau, Cảnh mẫu từ đó về sau cũng là càng nhìn Đổng Học Bân càng thích.
Cảnh Nguyệt Hoa lại căn bản không đem lời mẹ nói coi là gì. Vẫn là ngữ khí đó nói với Đổng Học Bân: Tìm tôi chuyện gì?
Đổng Học Bân cũng không tức giận, sớm quen rồi, cười ha ha nói: Cũng không có gì, cũng là chuyện trên công của, một lát sau rồi nói sau.
Cảnh Nguyệt Hoa nói: Vậy một hồi đi chổ tôi nói.
Được. Đổng Học Bân cũng là ý tứ này, Thân thể ngài có khỏe không?
Rất tốt. Cảnh Nguyệt Hoa nói vô cùng đơn giản, cái gì cũng không nhiều lời.
Vẫn là Cảnh Tân Khoa nói: Chị của tôi hiện tại một tháng kiểm tra sức khoẻ một lần, hai năm, tế bào ung thư cũng không có xuất hiện qua, tình trạng các phương diện của thân thể đều tốt. So với trước đây còn khỏe mạnh hơn.
Nói đến cái này, ánh mắt của Cảnh mẫu nhìn về phía Đổng Học Bân càng ấm áp, Hơn hai mươi hộp sâm dã sơn con đem tới hiệu quả thật tốt, dì với chú mỗi ngày đều nhìn Nguyệt Hoa ăn, sau đó ăn xong rồi. Cũng là Tân Khoa đi các chỗ thu mua. Hoặc là đi hội đấu giá mua trở về.
Đổng Học Bân nói: Cái này đừng dừng. Kiên trì ăn.
Cảnh mẫu cười nói: Vẫn cho con bé ăn, cũng không dám dừng, lúc này nếu dừng lại nói không chừng sẽ tái phát. Vậy thì làm sao bây giờ.
Đổng Học Bân nói: Trở về đi, trở về con sẽ tìm bạn bè lấy chút sâm dã sơn tới, đến lúc đó gửi đến đây cho dì, dù sao hết thì dì cứ tìm con.
Cảnh mẫu thở dài nói: Chính là sợ quá phiền phức con, hơn nữa đồ quý lắm. . .
Cảnh phụ cũng nói: Đúng vậy Tiểu Đổng, không thể cứ để con trả tiền, chúng ta cũng không thân không quen, cái này. . .
Nguyệt Hoa bí thư lúc trước rất chiếu cố con, nếu không có cô ấy, con cũng không làm được vị trí ngày hôm nay, Nguyệt Hoa bí thư có việc sao con có thể không hỗ trợ, hơn nữa đều là một cái nhấc tay, hai ngài cũng đừng khách khí với con. Đổng Học Bân nói.
Cảnh mẫu nói: Ài, cảm ơn con, đứa nhỏ thật tốt.
Thật ra cái này đã không phải là vấn đề có được hay không, dù sao Cảnh Tân Khoa vẫn cho rằng có chuyện, Đổng Học Bân có thể để bụng đối với chị của hắn như thế, hắn luôn cảm thấy quan hệ của chị cùng Đổng Học Bân không tầm thường, Cảnh Tân Khoa cũng hỏi qua Lâm Bình Bình chuyện này, cũng cùng cô ấy phân tích qua, nhưng cuối cùng Lâm Bình Bình đều là cái gì cũng chưa nói, cô ấy biết tin tức, nhưng vẫn giúp đỡ Đổng Học Bân yểm hộ, mỗi lần nói cùng chồng nói Đổng bí thư nhân phẩm tốt, trọng tình cảm, trọng giao tình, cho nên mới giúp nhà bọn họ không cầu hồi báo như thế, các loại vân vân.
Chuyện này nói xong.
Cảnh Nguyệt Hoa ngồi xuống, vẫn không quên nói mấy câu nghe được trong phòng vệ sinh, nhìn về phía Cảnh Tân Khoa nói: Các người muốn dẫn đứa nhỏ đi chỗ nào?
Cảnh Tân Khoa vẫn đều có chút sợ chị, ho khan nói: Vậy cái gì, em là. . .
Vẫn là Cảnh mẫu nói, Là Tiểu Đổng thiếu một người thư ký, cho nên muốn đem em trai con điều qua đi hỗ trợ, thư ký của bí thư thị ủy huyện cấp thành phố, đó là cấp phó xử.
Cảnh Nguyệt Hoa vừa nghe, đem mặt trầm xuống, Không được!
Lâm Bình Bình nóng nảy, nhanh chóng nói: Chị, Tân Khoa anh ấy đều nhịn nhiều năm tư lịch như vậy, ở đây phát triển cũng tới cực hạn, đổi một hoàn cảnh đối với cuộc đời chính trị của anh ấy sau này cũng có trợ giúp rất lớn.
Cảnh Nguyệt Hoa kiên quyết nói: Tôi không đồng ý.
Cảnh phụ nhìn cô ấy, Con không đồng ý có tác dụng gì! Con còn muốn khiến cho em trai con cả đời đều ở văn phòng đường phố hả? Con lại không hỗ trợ, em trai con tự mình thu xếp một chút làm sao vậy?
Cảnh Nguyệt Hoa nhíu mày nói: Hắn hiện tại không có năng lực này, các phương diện đều rất không thành thục, chức quyền của văn phòng đường phố tuy rằng không lớn, nhưng là chổ rất rèn đúc người, ở chỗ này nhiều năm đối với Tân Khoa tuyệt đối không có chỗ xấu, sau này hắn rèn đúc thành thục, năng lực lên rồi, con tự nhiên sẽ giúp tìm một chổ thích hợp hắn, thư ký của bí thư thị ủy? Đó là đệ nhất thư ký toàn bộ thành phố, cấp bậc là đi lên, quyền hạn cũng là rất lớn, nhưng đó là vị trí người bình thường có thể làm sao? Với năng lực của Tân Khoa, sau khi tiền nhiệm cũng sẽ xảy ra vấn đề!
Cảnh Tân Khoa tức giận, Chị, sao em không có năng lực? Sao em sẽ để xảy ra vấn đề? Chị luôn là như thế này, luôn cảm thấy em không được, luôn cảm thấy năng lực công tác của em yếu! Chị nói một câu ra, ngay cả chỗ chứng minh bản thân em cũng không có? Chị cũng quá bá đạo rồi!
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn hắn, Sao ăn nói với chị như vậy!
Cảnh Tân Khoa không lên tiếng, nghiêm mặt lạnh đừng quá ....
Lâm Bình Bình cũng vô cùng mất hứng, cô ấy cũng muốn khiến cho chồng của mình trở nên nổi bật, cũng không thể ở mãi trong văn phòng đường phố được? Thế nhưng Cảnh gia bọn họ ngay cả Cảnh phụ Cảnh mẫu có đôi khi nói cũng không tác dụng, trong nhà là Cảnh Nguyệt Hoa định đoạt, cho nên Lâm Bình Bình cũng khó mà nói cái gì.
Thấy bọn họ ồn ào, Đổng Học Bân cũng có chút cười khổ, không khỏi chen vào nói nói: Nguyệt Hoa bí thư, ngài cũng đừng vội vã phủ định, tôi thật ra khiến cho Tân Khoa đi qua cũng không phải xuất phát từ nguyên nhân khác, không phải quan hệ nhân tình gì, ngài trước đây là rất chiếu cố tôi, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, chuyện trên công tác tôi vẫn là phân rất rõ ràng, thư ký của mình tôi có thể tùy tiện xác định sao? Tôi nhìn trúng cũng là năng lực của Tân Khoa, thư ký trước đây của tôi cũng là tìm lâm thời, nhân phẩm tốt, tính cách rất hợp tính tình tôi, khi đó tôi vừa tiền nhiệm đang cần một người thư ký đáng tín nhiệm như vậy, cho nên mới khiến cho hắn đến, nhưng hiện tại huyện chúng tôi cũng muốn rút huyện lập thị, rất nhiều tình huống đều không giống, Tô thư ký của tôi khẳng định là gánh chịu không được áp lực công tác sau này, vì vậy tôi mới muốn cho Tân Khoa đi qua chiếu cố giúp tôi, tôi cùng Tân Khoa cũng là đồng sự cũ, hai nhà chúng ta lại hiểu rõ, đương nhiên là thích hợp nhất.
Cảnh Nguyệt Hoa lạnh lùng nói: Năng lực hắn không được.
Tân Khoa có thể, tôi cảm thấy năng lực công tác của hắn không tồi, hơn nữa đến tuổi tác của chúng ta, vậy cũng không thể yêu cầu mỗi người đều làm phải cẩn thận? Người như vậy thì có, cơ bản đều là lão đồng chí, tôi một người hai mươi bảy tuổi tìm một thư ký bốn năm mươi tuổi? Ngài cảm thấy bình thường không? Đổng Học Bân bật cười nói: Người ta cho dù dám làm thư ký của tôi, tôi cũng không dám sai người ta, kém bao nhiêu tuổi, trên công tác trên sinh hoạt sẽ rất không được tự nhiên, cho nên tôi khẳng định phải tìm một ngài không khác biệt tuổi tôi, phương diện này, Tân Khoa tuyệt đối là xuất chúng, then chốt là tôi còn có thể tuyệt đối tín nhiệm và yên tâm đối với hắn, Nguyệt Hoa bí thư, tôi tìm một thư ký không dễ dàng, ngài đừng làm tôi thất bại.
Cảnh Nguyệt Hoa lông mày nhíu rất chặt, không lên tiếng.
Cảnh mẫu bận giúp đỡ nói: Tiểu Đổng nói rất đúng, người ta cũng là coi trọng năng lực công tác của Tân Khoa, con làm chị còn nhiều lời cái gì.
Cảnh Tân Khoa cũng không còn tức giận, Chị.
Cảnh Nguyệt Hoa không nói một lời, cái gì cũng không nói.
Đổng Học Bân thấy thế, liền nói ngay: Được rồi, chuyện này xác định như thế, Tân Khoa, đại khái một hai tháng sau chuyện bên kia của chúng tôi là có thể định ra, bất quá cậu có thể phải chuẩn bị sớm một ít, cũng là trong vòng tháng này, tôi sớm điều cậu đi qua trước, cậu làm quen hoàn cảnh, chờ huyện cấp thành phố xác nhận xuống thì cậu đến nhận chức phó chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy.
Lâm Bình Bình nhìn Cảnh Nguyệt Hoa, thấy cô ấy vẫn không nói, trong lòng không khỏi kiên định.
Cảnh Tân Khoa cũng vui vẻ, Được, cảm ơn Đổng bí thư, trong vòng mười ngày tôi khẳng định chuẩn bị xong, tôi đợi tin tức của ngài.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, nhìn về phía Lâm Bình Bình nói: Hai vợ chồng nếu như cùng nhau đi, nên sớm thương lượng, dù sao mang cả nhà đi không phải việc nhỏ, cái gì đều phải lo lắng chu toàn, nếu như tiểu Lâm cũng quyết định muốn đi, đến lúc đó các người tìm tôi, công tác của tiểu Lâm tôi an bài, đương nhiên, cũng là một cấp bậc phó khoa chính khoa, sẽ không quá tốt, các người có chuẩn bị tâm lý trước.
Lâm Bình Bình mỉm cười nói: Được, chúng tôi đây trước cảm ơn ngài. Cảnh Tân Khoa có thể đi là được, Lâm Bình Bình không sao cả, hơn nữa cho dù là một cấp phó khoa, đến lúc đó cô ấy cũng là vợ của đệ nhất thư ký thị ủy, có thể như cán bộ cấp khoa bình thường sao!
Cảnh mẫu cảm khái nói: Tiểu Đổng, lúc này lại phiền phức con.
Đổng Học Bân cười nói: Dì, coi ngài nói kìa, chỉ chút chuyện.
Lúc này, Cảnh Nguyệt Hoa từ trên sô pha đứng dậy, đi tới bên kia đi lấy túi của mình, Con cùng Tiểu Đổng đi chỗ của con nói chút chuyện, trở về trễ.
Đổng Học Bân cũng đứng dậy nói: Đúng vậy, con tìm Nguyệt Hoa bí thư còn có chút việc cần thương lượng, dì, chú, vậy con đi trước, hôm nào có cơ hội sẽ tới.
Cảnh mẫu nói: Nếu không buổi tối ở nơi này đi, để Tân Khoa tìm nhà khách cho con.
Đổng Học Bân nói: Không cần đâu dì, một hồi con phải đi, địa phương khác còn có việc.
Đang nói chuyện, Cảnh Nguyệt Hoa đã mở cửa đi ra, Đổng Học Bân lại gật đầu cùng Cảnh Tân Khoa Lâm Bình Bình bọn họ, lúc này mới đi theo. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh