Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Chuyện này tôi có thể đùa giỡn với các cậu được sao?
Mãnh Tử trừng mắt:
- Lúc nãy, anh Trương gọi điện cho tôi… đúng rồi.
Bỗng nhiên điện thoại Trương Anh Duệ gọi đến lại vang lên, Vương Mãnh bổ sung thêm một câu:
- Anh Trương nói, vừa rồi anh ấy đã nói chuyện này với Cục trưởng Khương, chúng ta phải đến chỗ Cục trưởng Khương ngay, chuyện này tôi có thể gạt người sao?
Nếu đã nói như vậy, thì chuyện này là… thật sao?
Chuyện cứ như thể không tin được, mình còn thấy khó giải quyết vậy mà đến tay anh Trương cứ như bổ quả dưa hấu vậy. Có thể đám người này không tin Mãnh Tử nhưng Mãnh Tử không gạt người. Dù sao anh Trương cũng là một lãnh đạo trong tỉnh, là nhân vật có quan hệ rộng, giải quyết chuyện này thuận lợi như vậy cũng không phải là cái gì khó khăn…? Những người đó tiếp tục mơ màng nhưng cũng phải tỉnh lại, nếu như anh Trương đã có những quan hệ kia thì giải quyết chuyện này cũng thoải mái dường như không có gì khó khăn.
- Vật thì tốt quá rồi!
Xác nhận tin này quả thực là không sai, ba người bọn Đại Đầu vui mừng, mặt đỏ bừng lên có vẻ vặn vẹo.
- Được, nếu anh Trương đã giúp chúng ta giải quyết được khó khăn, vậy thì tốt quá, chuyện còn lại chúng ta sẽ giúp anh Trương lo liệu hoàn mỹ.
Hầu Đại Dũng cũng tỏ thái độ.
- Bản lĩnh của anh Trương, đến giờ không còn nghi ngờ gi nữa, huynh đệ chúng ta may mắn rồi.
So với ba người bọn Vương Mãnh thì Vương Thành Thánh có bình tĩnh hơn, anh ta do dự một lúc, rồi vẫn đưa ra một mặt khác:
- Vậy lúc trước anh Trương bị thương, bây giờ chúng ta phải xác định, vậy tiếp theo…
Vương Thành Thánh vứ nghe được những lời này đã làm cho cả phòng yên tĩnh trở lại.
Chuyện trước kia Trương Anh Duệ bị thương, sau khi quyết định xác định hành tung của tên hành hung liền rơi vào Vương Thành Thánh.
Mấy người cũng biết, đừng có nhìn bây giờ Trương Anh Duệ đối với mình không tồi nhưng để trở thành tâm phúc của hắn thì vẫn còn khó nói lắm… Tối thiểu Trương Anh Duệ cũng phải xác định xem mình có phải là người trung thành đi theo hắn hay không, hắn tuyệt đối sẽ không giao những chuyện quan trọng có bốn huynh đệ của mình xử lý.
Sau khi xác định được tiềm lực của Trương Anh Duệ, bốn người đã quyết định dù có thế nào thì nhất định cũng sẽ đi cũng chung con thuyền với hắn.
Khá hay, Vương Thành Thánh tốt xấu gì cũng làm binh, tuy trước kia mình có đi lính không phải bộ đội đặc chủng nhưng cũng có chút kĩ xảo về theo dõi. Sau một thời gian theo dõi quan trọng rốt cục cũng xác định được hành tung của tên kia bây giờ chính là lúc quyết định có ra tay hay không.
- Nếu lúc trước cả 4 người đã quyết định thì giờ còn do dự cái gì?
Trầm mặc một lát, Vương Mãnh nói trước:
- Thật tốt, Mãnh Tử đã tính được một con đường đen tối.
- Đúng!
Đại Đầu gật đầu lia lịa, nhìn Hầu Đại Dũng, ánh mắt sắ nhọn:
- Không trả giá nhất định phải có thu hoạch, còn trả giá không có thu hoạch, thật tốt, Hầu tử, nhất định tôi sẽ làm, cậu thì sao có dám không?
Bốn người thì cần phải có một người phụ trách chuyện này, không còn hoài nghi gì nữa là Vương Mãnh và Đại Đầu, ánh mắt của 3 người đang chằm chằm vào Đại Dũng.
- Như vậy thì coi tôi là cài gì?
Hầu Đại Dũng cười khổ:
- Chẳng lẽ mấy anh không tin tưởng tôi, dù có chuyện gì phải ra tay, Hầu tử tôi sẽ xông lên trước nhất.
Có những lời này của Hầu Đại Dũng, ba người Vương Mãnh thở phào nhẹ nhõm, Vương Mãnh thân thiết nắm bả vai Hầu Đại Dũng, cười sảng khoái nói:
- Này mới đúng chứ, 4 người huynh đệ chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!
Ba người cùng gật đầu.
Chuyện này có mạo hiểm, một khi bị người ta phát hiện, chính phủ chưa ra tay thì e rằng đối phương đã trả thù, kết quả nếu gị chính phủ phát hiện thậm chí còn nghiêm trọng hơn nhiều. Dù sao thì trước kia cũng đã làm nhiều chuyện nhưng nếu như thất bại đồng nghĩa thì e rằng kết quả cũng sẽ giống Hổ ca
- Mấy mấy anh không có ý kiến gì, vậy đêm nay chúng ta hành động?
Ánh mắt của Vương Thành Thành hiện lên tia máu đỏ.
- Vậy được rồi, đêm nay!
Làm lão đại trong 4 người, lúc này Vương Mãnh mới đưa ra quyết định:
- Lúc trước chúng ta đã bàn, phải bắt sống nhưng nếu như không thể bắt sống được…
Nói đến đây, Vương Mãnh dùng sức vung tay xuống:
- Xử lý hắn, không để cho hắn có cơ hội!
- Mọi người chuẩn bị xong chưa?
Nghe những lời này của Vương Mãnh, Vương Thành Thánh lấy từ trong túi ra chữ số DV, quơ quơ:
- Lúc đó nếu thực sự không được, còn có thể chụp được.
Hay! Thấy con DV mắt Vương Mãnh và Hầu Đại Dũng sáng lên, vốn dĩ trong lòng 3 người còn có điều tiếc luối nho nhỏ. Họ bận tâm nếu như thuận lợi như đã nói thế nào mới cho Trương Anh Duệ biết được bọn họ vì chuyện của hắn mà tận tâm tận lực, bây giờ có con DV thì vấn đề này đã được giải quyết dễ dàng… cho dù là lúc cấp bách không thể đem tên khốn nạn kia đi xử lý thì cũng chụp được mang về cho anh Trương xem.
- Cậu có!
Vương Mãnh vỗ vai Vương Thành Thánh:
- Người này không hổ là thông minh, đúng là biết nhìn xa!
Trương Anh Duệ cũng không biết có người quyết định vì mình mà báo thù, công việc trong huyện bận rộn, mấy tháng nay chính mình cũng không có thời gian giành cho công ty thậm chí thời gian nói chuyện với bố mẹ cũng ít đi. Hôm nay, có thười gian có lẽ sẽ đi tâm sự với cha mẹ, nhân tiện xem xem công ty mình có vấn đề gì mới hay không.
Khéo vô cùng, đúng lúc Trương Anh Duệ đến, ông chủ, mẹ bà Bạch Tuyết đều ở đó, thấy Trương Anh Duệ 3 người họ đều vui mừng.