Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Nòng nọc phiêu lãng
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn 4vn
Bạch Vũ Sóc bây giờ đang ngồi trong phòng nghỉ ngơi công cộng trên tầng 3.
Nàng là nữ nhân vật chính của bộ phim kinh dị « Hàng xóm mới » có thời gian công chiếu cũng không lệch nhiều với thời gian công chiếu của bộ phim « Khách sạn ma ám ». Đây là một bộ phim kinh dị mang phong cách hiện đại có vẻ cũng lấy đặc điểm khó hiểu đáng sợ làm đề tài chính.
Lúc này, đang có 2 người ngồi trước mặt nàng.
Một là Phương Lãnh,người còn lại là Thành Tuyết Tùng.
Ba người này có thể nói là lực lượng tinh nhuệ nhất của «Rạp chiếu phim địa ngục» thứ 13 vào thời điểm này. Bạch Vũ Sóc tuy rằng chưa từng cầm trong tay vật bị nguyền rủa, nhưng điều này không ngăn cản việc bản thân nàng sở hữu năng lực bảo mệnh mạnh nhất. Theo cảm nhận của các diễn viên trong rạp chiếu phim, Thành Tuyết Tùng là 1 nữ hoàng băng giá không thể tới gần, mà còn Bạch Vũ Sóc lại là nữ thần của sinh mệnh và hy vọng.
-« Quỷ tế III » lùi thời gian công chiếu cũng có ý nghĩa chúng ta sẽ có thêm nhiều thời gian để chuẩn bị hơn. Dù sao thì tích lũy càng nhiều vé chuộc cái chết và vật bị nguyền rủa, tăng cường năng lực bản thân chúng ta mới là điều cơ bản nhất.
Phương Lãnh nghiêm giọn nói. Hắn lúc này hắn, đang bắt đầu vạch ra kế hoạch cho mấy tháng quay phim kinh dị sắp tới.
Nửa tháng sau, Phương Lãnh còn phải đi đóng vai nhân vật chính trong phim « Biển xanh sâu thẳm ». Bộ phim này sẽ do "Rạp chiếu phim địa ngục" thứ 13 liên kết diễn xuất với "Rạp chiếu phim địa ngục" thứ 5. Trước đó hai rạp chiếu phim cũng đã từng có cơ hội hợp tác.
-Tôi muốn tiến hành 1 cuộc giao dịch với người của « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 5.”
Phương Lãnh nói đến đây cũng có chút không nỡ:
-Tôi muốn dùng búp bê thế mạng để đổi lấy « thứ đó » trong tay của Phó Hằng Quân!
Bạch Vũ Sóc lập tức lắc đầu:
-Không được ! Búp bê thế mạng là trụ cột bảo mệnh của chúng ta. Một khi gặp phải nguy cơ sống chết, búp bê thế mạng có thể chết thay chúng ta 1 lần. Đó là 1 vật bị nguyền rủa vô cùng hiếm có,sao có thể cầm ra để giao dịch được?
-Cô cũng biết, muốn đổi lấy ‘thứ đó’, chúng ta bắt buộc phải bằng lòng trao ra búp bê thế mạng. Nếu không, trừ phi chúng ta ra giá tới hơn 4000 tấm vé chuộc cái chết, chứ nếu không đối phương nhất định sẽ không chịu bán. Tôi đã nghĩ qua rồi, chỉ cần có ‘thứ đó’, chuyến đi vào « Quỷ tế III » sẽ càng thêm chắc chắn.
Thành Tuyết Tùng vẫn giữ im lặng không phát biểu suy nghĩ của nàng.
-Vẫn nên thảo luận cùng mọi người thì tốt hơn.
Bạch Vũ Sóc vẫn kiên trì:
-Anh quên lần trước búp bê thế mạng đã cứu anh 1 lần rồi sao? Anh không phải thần tiên, cuối cùng cũng sẽ có lúc tính mạng của anh không được đảm bảo. Búp bê nguyền rủa là ngọn cỏ cứu mạng của anh, anh tuyệt đối không có thể dùng nó để giao dịch ! Phương Lãnh anh còn sống quan trọng hơn nhiều kết quả của chuyến đi « Quỷ tế III » ! Anh là trụ cột tinh thần của tất cả diễn viên trong « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 13 !
Bạch Vũ Sóc hiểu rất rõ, Phương Lãnh là người có cái nhìn đại cục, cho nên anh ta mới làm như thế. Mục đích không phải vì bản thân anh ta, mà là vì lợi ích chung của « Rạp chiếu phim địa ngục ». Anh ta làm như vậy chẳng khác nào hy sinh biện pháp bảo mệnh mạnh nhất của anh ta. Nhưng mà, Bạch Vũ Sóc cũng biết,“thứ đó” thực sự có giá trị để làm thế!
-Tuyết Tùng !
Bạch Vũ Sóc nhìn Thành Tuyết Tùng rồi hỏi:
-Ý cô thế nào?
-Tôi không ủng hộ bên nào cả.
Thành Tuyết Tùng vẫn tỏ ra cao ngạo:
-Hai người tự mình quyết định đi.
Đúng lúc này, Phương Lãnh bỗng nhiên đổ đề tài:
-À phải, Vũ Sóc. Chuyện về hai diễn viên mới Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm......
Trên lầu 4,trong phòng chiếu phim thứ 7.
Lúc này Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm đang ngồi cạnh nhau ở hàng ghế thứ 10 trong phòng chiếu phim trống trải. Lúc này, Diệp Tưởng cảm thấy hai người như đang ngồi trong 1 rạp chiếu phim của thế giới thực. Nếu trên tay của hai người cầm theo 1 thùng bỏng ngô, trông thật chẳng khác 1 cặp tình nhân quấn quýt bên nhau tới rạp chiếu phim để xem phim
-Nếu tôi có thể đi ra ngoài, sau này tôi sẽ không bao giờ đi rạp chiếu phim xem phim nữa.
Ôn Vũ Phàm bỗng nhiên phá vỡ sự yên lặng:
-Không, thật ra trước kia tôi cũng chẳng thích đi xem phim.
-Tôi thì ngược lại.
Diệp Tưởng nói:
-Tôi rất thích đi xem phim! À, ngay cả sau khi phim 3d bắt đầu thịnh hành cũng thế. Tôi mỗi năm sẽ đi xem ít nhất là mười bộ phim mới. Nhưng mà, phim kinh dị không phải loại phim mà tôi thích. Tôi xem tương đối nhiều là phim khoa học viễn tưởng do Hollywood sản xuất. Sản phẩm trong nước bởi vì chi phí thông thường không cao, cho nên kịch bản đều cố ý làm cho sâu xa thâm thuý, khiến cho người ta càng xem càng khó hiểu, rõ ràng đều là loại phim rác.
Diệp Tưởng thật ra rất quen với cảm giác ngồi trong rạp chiếu phim. Hắn xưa nay rất thích xem phim,nên hắn thường xuyên rủ đồng nghiệp đi xem phim khi bộ phim đó công chiếu. Phải nói rằng, trước hết , hắn sẽ lên trang douban.com đọc trước 1 ít bình luận về phim, nếu đa số là những lời chê phim dở , hắn cũng không bỏ tiền đi mua vé cho phí. Còn nếu đa số là lời khen, hắn sẽ lên trang meituan.com ,hoặc là gewara.com để đặt mua vé online. Cho nên, cảm giác khi ngồi trong rạp chiếu phim đối với Diệp Tưởng mà nói khá là quen thuộc.
Chỉ là hắn chẳng bao giờ ngờ được, lại có một ngày, chính hắn sẽ trở thành diễn viên, lại càng không ngờ mình phải đi diễn 1 nhân vật trong phim kinh dị.
-Tôi và anh không giống nhau.
Ôn Vũ Phàm lúc này lên tiếng:
-Tôi thực sự rất thích xem phim kinh dị.
-Thật không?
-Anh cảm thấy con gái khi xem phim kinh dị rất kỳ quái sao?
-Không hề. Tôi có mấy người bạn nữ đồng nghiệp cũng rất thích xem phim kinh dị, nhất là những loại phim khó hiểu đáng sợ của Nhật Bản, Hàn Quốc và Thái Lan. Mấy cô ấy thường xuyên nói trước mặt tôi với vẻ tức tối rằng chất lượng của những bộ phim kinh dị trong nước thật sự quá tệ.
-Tôi trước đó cũng đã xem rất nhiều bộ phim kinh dị, đa phần là của Nhật Bản, Thái Lan và Hàn Quốc. Phim kinh dị của Nhật Bản chủ yếu tập trung vào những câu chuyện khó tin, phim kinh dị của Hàn Quốc phim chủ yếu tập trung vào những hiện tượng xã hội, còn phim kinh dị Thái Lan mang đậm khí tức tôn giáo hơn nữa rất chú trọng luân hồi nhân quả. Xét 1 cách tương đối thì tôi khá ưa thích phim kinh dị Nhật Bản. Phiên bản serie « Thu Grudge » do Nhật sản xuất tôi đã xem tất cả 5 lần, phiên bản do Mỹ sản xuất tôi cũng xem qua 2 lần.
Ôn Vũ Phàm nói đến đây, mắt nàng đang nhìn lên màn ảnh.
Đúng lúc này, một thanh âm từ phía sau truyền đến:
-« The Grudge » thật ra cũng không quá khủng bố, ít nhất tuyệt đối không thể so với những bộ phim kinh dị trong « Rạp chiếu phim địa ngục » này.
Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm đều quay đầu lại nhìn. Hoá ra Bạch Vũ Sóc đang đứng phía sau.
-Đúng lúc hai người cũng đang ở đây.
Bạch Vũ Sóc mỉm cười :
-Tôi vừa lúc muốn tìm 2 người.
-Bạch tiểu thư......
Vẻ mặt của Diệp Tưởng trở nên nghiêm túc. Hắn biết rõ, địa vị của Bạch Vũ Sóc trong lòng các diễn viên trong « Rạp chiếu phim địa ngục » rất gần với Phương Lãnh. Là 1 diễn viên lâu năm có năng lực sống sót mạnh đến kinh ngạc, lại đã đóng qua rất nhiều bộ phim. Trong lòng của Diệp Tưởng cũng rất bội phục và kính trọng người phụ nữ này.
-Đúng rồi......Hai bạn thích uống sữa hay cà phê?
Bạch Vũ Sóc mỉm cười chỉ vào hốc lõm bên cạnh ghế ngồi của nàng,nơi đang có hai ly đồ uống rồi nói:
- Nhà ăn cung cấp sữa nóng và cà phê 24/24 , không biết các bạn có phát hiện điều này chưa? Còn nữa, sữa ở đây rất tươi ngon ,tuyệt đối không có vấn đề như sữa của công ty XY!
Sau mấy ngày tiếp xúc với Bạch Vũ Sóc,Diệp Tưởng cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của Bạch Vũ Sóc. Nàng nhiệt tình, hài hước, lạc quan. Các diễn viên trong «Rạp chiếu phim địa ngục» thứ 13 này gần như không có ai không thích nàng, ngay cả Tiêu Mộng Kì, thường ngày cũng phải nể nang nàng mấy phần.
Nghe được hai chữ “XY” này, Ôn Vũ Phàm cũng phải mỉm cười. Tính cách ấm áp như ánh mặt trời của Bạch Vũ Sóc cũng ảnh hưởng tới nàng 1 chút.
-Bỏ đi, các bạn tự mình chọn nhé.
Bạch Vũ Sóc đưa sữa và cà qua.Diệp Tưởng chọn cà phê,còn Ôn Vũ Phàm chọn sữa.
-Được rồi! Sau đây, tôi có chuyện muốn nói với các bạn.
Bạch Vũ Sóc ngồi xuống,sau đó nụ cười trên khuôn mặt từ từ thu lại.
-Các bạn cho rằng, trong tương lai mình có thể sống sót bao lâu? Hoặc là đổi lại cách nói, muốn sống sót lâu dài, các bạn có tính toán gì? Điểm này không thể không suy nghĩ đến.
Diệp Tưởng lập tức trả lời:
-Muốn tiếp tục sống sót thì quan trọng nhất vẫn là vé chuộc cái chết và vật bị nguyền rủa. Trước mắt tôi cho rằng, cần phải chủ động đối đầu nguy hiểm, không nên trốn tránh những khu vực nguy hiểm trong kịch bản, hoặc là tích cực đi cứu giúp một số người đang gặp nguy hiểm. Đương nhiên, cũng phải lượng sức mà làm. Trước mắt vé chuộc cái chết sử dụng tiêu hao quá lớn, thông thường sau khi đóng xong 1 bộ phim kinh dị căn bản cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, phải đánh cuộc, dám phiêu lưu là điều bắt buộc phải làm.
-Ý của tôi cũng giống vậy.
Ôn Vũ Phàm cũng phụ họa nói:
-Trong bộ phim kinh dị đầu tiên mà tôi tham gia tôi cũng đã làm vậy. Tôi cũng hiểu, nếu cứ trốn tránh nguy hiểm chỉ sợ sẽ khiến bản thân chết càng nhanh hơn. Vé chuộc cái chết chỉ khi trải qua hoàn cảnh nguy hiểm mới có thể đạt được. Điều này tôi cũng hoàn toàn đồng ý. Chỉ là trước mắt tôi chỉ có thôi hồn phù chú mà thôi.....
Bạch Vũ Sóc gật đầu, sau đó nhìn hai người với vẻ tán thưởng:
-Phân tích vô cùng chính xác. Tôi cũng không gặp được nhiều những diễn viên mới có thể suy nghĩ được như hai người. Đa số bọn họ nghĩ đến đầu tiên chính là bỏ vé chuộc cái chết để thuê vật bị nguyền rủa, sau đó trong phim họ cố gắng tránh xa nguy hiểm. Cho dù bọn họ biết, chủ động đối đầu nguy hiểm có thể dễ dàng kiếm được vé chuộc cái chết hơn, nhưng cũng không có mấy ai có gan như vậy. Bọn họ bình thường đều sẽ nghĩ trước hết phải giữu được tính mạng, sau đó mới cân nhắc đến chuyện đi kiếm vé chuộc cái chết.
Diệp Tưởng gật đầu. Thật ra ban đầu hắn cũng có ý tưởng như vậy. Nhưng trong »Phòng giam », hắn bị ép vào đường cùng. Đến lúc đó hắn mới hiểu được chuyện này căn bản không khả thi.
-Nhưng mà.
Bạch Vũ Sóc sau khi nói tới đây đột nhiên chuyển chủ đề :
-Các bạn cũng biết rồi, quá trình này thật ra rất nguy hiểm. Hầu Thiên Bạch cũng vì vậy làm vậy mất mạng. Thật ra cậu ta cũng không sai. Chỉ là,trong tình huống này, cậu ta chưa có đầy đủ về thông tin của bộ phim kinh dị này,nên cậu ta đinh ninh rằng bộ phim kinh dị có độ khó rất thấp. Do vậy cậu ta trở nên quá tự tin, như vậy là không nên. Nếu đổi lại là tôi, sau khi trải qua một hồi quan sát và phân tích kịch bản mới tiếp tục hành động. Hơn nữa phải cố gắng hành động tập thể, mặc dù làm như vậy có thể khiến cho vé chuộc cái chết bị giảm bớt, nhưng ít ra có thể bảo đảm an toàn. Nếu trên người chỉ có một vật bị nguyền rủa, cố gắng làm như vậy cho tới lúc cuối cùng. Vật bị nguyền rủa không phải vạn năng , hiệu quả mạnh hay yếu, hiệu quả có thể duy trì bao lâu không ai biết. Dùng xong phải ba mươi phút sau mới có thể lại sử dụng, hơn nữa còn phải suy xét đến vấn đề nguyền rủa phục hồi.
Diệp Tưởng sau khi nghiêm túc nghe nàng giải thích liền hỏi:
-Như vậy, quan trọng nhất......chắc là thông tin và tính tập thể rồi?
-Bingo !
Bạch Vũ Sóc vô cùng tán thưởng ngộ tính của Diệp Tưởng:
-Nhất là khi gặp phải loại phim kinh dị đáng sợ và khó hiểu, thông tin có thể nói là mang tính sống còn. Đương nhiên thông tin luôn được đặt ở vị trí số 1. Thường thì cậu chẳng biết gì mấy về nhân vật mà cậu phải diễn. Có đôi khi cậu phải sắm vai nhân vật mà trước đó đã ra tay giết hại 1 người,dẫn đến oan hồn bất tán, nhưng mà cậu lại không biết, nên sẽ không thể nào ra tay để giải quyết vấn đề. Đương nhiên Diệp Tưởng cậu mới diễn có hai bộ phim, cho nên việc cậu bị hạn chế trong công tác thu thập thông tin cũng là điều khó tránh. Nhưng về sau, cậu nhất định lúc nào cũng phải nhớ kỹ, đừng bao giờ bỏ qua công tác thu thập thông tin, cùng với việc trao đổi thông tin. Tiếp đó, chính là vấn đề về đội ngũ. Trong bất cứ một bộ phim kinh dị nào cũng luôn phải nghĩ tới sự đoàn kết ! Đây là kinh nghiệm mà tôi đúc rút được, hy vọng hai người sẽ ghi nhớ nó vào trong lòng. Sau này các bạn còn phải phối hợp diễn xuất với các diễn viên của những rạp chiếu phim khác. Hai bên không quen không biết nhau,nhưng cho dù là vậy, trong phim kinh dị, lập trường của mọi người cũng giống nhau. Mục đích chính là sống sót! Mà muốn sống sót, nhất định phải đoàn kết, tuyệt đối không nên cậy thế anh hùng, làm độc hành hiệp 1 mình đối đầu với nguy hiểm !