Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Rạp Chiếu Phim Địa Ngục (Địa Ngục Điện Ảnh Viện
  3. Quyển 4-Chương 65 : Điệp viên hai mang
Trước /487 Sau

[Dịch] Rạp Chiếu Phim Địa Ngục (Địa Ngục Điện Ảnh Viện

Quyển 4-Chương 65 : Điệp viên hai mang

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Phòng của Ôn Vũ Phàm cũng tương đối sạch sẽ.

Sau khi đặt Vũ Sóc nằm lên giường, Ôn Vũ Phàm nhìn sắc mặt tái nhợt của Vũ Sóc mà lấy làm lo lắng. Vũ Sóc là người thực sự tán thưởng nàng, là người dạy bảo cho nàng không ít chuyện, nên Vũ Sóc với Vũ Phàm vừa là thầy tốt vừa là bạn hiền. Tuy rằng Vũ Phàm biết Vũ Sóc sẽ tỉnh lại, nhưng nàng cũng có chút lo lắng.

Nàng phát hiện bản thân đã bắt đầu học được cách quan tâm người khác chứu không còn chỉ biết nghĩ cho mình nữa. Trước kia, Ôn Vũ Phàm phần lớn sẽ chẳng thèm quan tâm đến những chuyện chẳng liên quan đến mình. Thậm chí nàng thường hay phóng đại sự bất hạnh của cá nhân mình nên vì thế nàng rất hay oán trách thế nhân. Nàng chưa mấy khi suy xét xem mình đã làm được chuyện gì cho người khác hay chưa.

Có lẽ vì vậy nên nàng nhìn thấy 1 phần hình ảnh của mình trong quá khứ trên người của Tiêu Mộng Kì.

Nàng cảm giác được đằng sau vẻ ngoài của người phụ nữ cao ngạo đó là nỗi lòng cô đơn bị chôn dấu trong tận đáy lòng.

Sau khi Diệp Tưởng nhìn Vũ Sóc nằm xuống, hắn nhìn Ôn Vũ Phàm đang ngồi trầm tư ở bên cạnh.Hiện tại gương mặt của nàng đã không còn vẻ lạnh lẽo nữa. Đôi mắt nàng trở nên đẹp hơn trước kia rất nhiều.

Tría tim của Diệp Tưởng lại đập thình thịch.

Trước kia mỗi lần nhìn thấy Ôn Vũ Phàm, hắn đều vô tình bước thật chậm và lắng nghe những lời nàng nói. Vốn hai người đã từng cùng nhau trải qua hoạn noạn, nên hắn cũng không nghĩ nhiều. Nhưng khi ở trong “Khách sạn ma ám”,hắn lại thường xuyên nghĩ đến nàng. Đặc biệt vào lúc này,hắn đã giữ được lời hứa với Ôn Vũ Phàm khi trước là sống sót trở về. Lại 1 lần nữa được nhìn thấy nàng khiến cho Diệp Tưởng có cảm giác như mình sống lại thêm 1 lần nữa.

Hắn muốn kiếm 1 đề tài nào đó để có thể kéo dài câu chuyện và cho hắn tiếp tục ở đây bên Ôn Vũ Phàm thêm 1 thời gian nữa.

-À, Vũ...... Vũ Phàm này......

Vốn chỉ là 1 câu nói đơn giản nhưng Diệp Tưởng phải cố hết sức mới rặn ra được từng chữ.

-Ừm?

Ôn Vũ Phàm ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Vũ Phàm, Diệp Tưởng đột nhiên cảm thấy mình như bị sắc đẹp của nàng nhấn chìm. Hắn phải rất vất vả mới nói được cả 1 câu:

-Tôi muốn nói là tôi đã trở thành quỷ sai rồi.....

-À,anh vừa nói qua rồi mà. Nhưng tôi cũng chẳng hiểu gì mấy về quỷ sai đâu.....

Diệp Tưởng vốn chẳng có chuyện gì để nói. Khi hắn nhắc tới vấn đề quỷ sai thì hắn lại không có cách nào mở rộng câu chuyện. Hắn biết mình phải tìm kiếm 1 đề tài có liên quan đến Ôn Vũ Phàm,vì thế hắn hỏi:

-Như vậy là cô sắp phải diễn bộ phim thứ 2 rồi đúng không?

-Ừm, đúng vậy. Bởi vì cũng không còn bao lâu là tới ngày công chiếu cho nên số lượng áp phích cũng gia tăng nhiều hơn. Phần giới thiệu sơ lược nội dung cũng trở nên chi tiết hơn 1 chút. Bộ phim này lấy đề tài về 1 câu chuyện có liên quan đến 1 gia tộc,anh Phương Lãnh là nam nhân vật chính,còn chị Vũ Sóc là nữ nhân vật chính. Tôi hình như chỉ diễn 1 nhân vật phụ mà thôi. Hiện tại, chỉ có chị Vũ Sóc mới bảo vệ được tôi. Nhưng lúc này đã có rất nhiều người chết nên có lẽ danh sách diễn viên sẽ còn biến động rất lớn.

-Thời gian công chiếu sẽ không lùi lại chứ?

-Không đâu. Chị Vũ Sóc đã từng nói qua chỉ có những bộ phim có sự phối hợp diễn xuất từ 2 rạp chiếu phim trở lên hoặc là những bộ phim kinh dị khó thậm chí siêu khó thì chuyện đó mới diễn ra. Đây chỉ là 1 bộ phim tương đối khó mà thôi. Khi chị Vũ Sóc giảng giải cho chúng ta thì anh chắc cũng nghe được mà, chẳng lẽ anh quên rồi sao?

-À phải phải!

Diệp Tưởng đương nhiên còn nhớ rõ. Hắn làm vậy chỉ là để cho đề tài có thể tiếp tục mở rộng,để hắn có thể nghe Ôn Vũ Phàm nói thêm mấy câu là hắn cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

Tuy rằng hắn và Ôn Vũ Phàm quen nhau chưa lâu nhưng Diệp Tưởng đã bị nàng thu hút. Có lẽ không thể nói là tình yêu sét đánh, nhưng ít nhất hắn cũng có chút động lòng.

Ôn Vũ Phàm không phải là người đoán được tâm tư của người khác qua lời nói và nét mặt. Nếu đổi lại là Bạch Vũ Sóc, nàng nhất định sẽ phát hiện Diệp Tưởng lúc này có vẻ rụt rè và bất an.

-Vũ Sóc nhất định sẽ hết sức bảo vệ cô.

Diệp Tưởng nói:

-Nàng thực sự rất lợi hại, cũng rất kiên cường. Nếu không phải nhờ có nàng thì tôi thật sự không thể sống sót. truyện copy từ tunghoanh.com

Chuyện khác không nói, chỉ tính lần cuối phim khi có tới ba phân thân của quỷ công kích hắn, nếu không có Vũ Sóc đỡ giùm hắn, hắn đã sớm toi mạng trong « Khách sạn ma ám » rồi! Đương nhiên, hắn chỉ nhớ rõ ân huệ của Bạch Vũ Sóc chứ hắn chưa nghi tới chuyện thật ra chính hắn cũng đã cứu Vũ Sóc không ít lần. Hắn càng không biết chuyện Vũ Sóc đã hạ quyết tâm nhất định phải bảo vệ hắn để hắn có cơ hội trưởng thành. Vũ Sóc đặt hy vọng rất lớn trên người hắn.

-Nếu, nếu tôi cũng có thể tham gia diễn “Trở về” thì tốt quá. Tôi sẽ có cơ hội bảo vệ cô.

Diệp Tưởng đột nhiên buột miệng nói ra câu này.

-Anh sao?

Ôn Vũ Phàm nhìn Diệp Tưởng rồi nói:

-Thôi đi, anh vừa quay xong bộ phim khó như vậy nên tốt nhất vẫn cần nghỉ ngơi vài ngày.

-À cũng phải!

-Anh không cần phải bận tâm tới bộ phim mới làm gì. Nhưng tôi cũng phải chúc mừng anh khi anh trở thành quỷ sai. Quỷ sai hình như rất ít thì phải, mới chỉ có 5 người cả thảy! Tôi nhớ người lợi hại nhất trong đó là 1 người tên Nam Cung Tiểu Tăng của “Rạp chiếu phim địa ngục” tầng 19, tiếp đó là 1 cô gái người Nhật Bản ở “Rạp chiếu phim địa ngục” tầng 19.Tên cô ta tôi cũng không nhớ lắm. Còn ba người nữa là những ai nhỉ?

Nàng chưa đợi Diệp Tưởng trả lời đã tiếp tục nói tiếp:

-Anh nên đi nghỉ đi ! Chắc anh mệt lắm nhỉ vì tôi thấy mắt anh thâm quầng rồi đấy.

Mệt chứ! Không mệt được sao? Diệp Tưởng chỉ muốn lập tức nhảy lên giường ngủ 1 ngày 1 đêm. Nhưng được đứng trước Ôn Vũ Phàm đã làm hắn quên hết mệt mỏi của bản thân.

-Tôi không sao ......

-Anh cứ đi nghỉ đi. Để chị Vũ Sóc cho tôi chăm sóc là được rồi.

Hiển nhiên Ôn Vũ Phàm chẳng ra chút xíu nào chuyện Diệp Tưởng rất muốn ở lại đây với nàng. Giờ nàng đã nói thế rồi nên hắn cũng chỉ biết rời đi chứ chẳng làm gì được nữa.

Khi ra khỏi cửa, hắn liếc mắt nhìn Ôn Vũ Phàm lần cuối tồi đóng cửa lại.

Khi đó,hắn bỗng nhiên cảm thấy được 1 ánh mắt lạnh lẽo. Hắn lập tức quay đầu lại nhìn thì phát hiện người đứng sai lưng hắn là Tiêu Mộng Kỳ!

Nàng nhìn Diệp Tưởng với nét mặt tưởng cười mà không phải cười, còn ở phía sau nàng là Phương Lãnh và Lý Duy Tư. Lý Duy Tư lúc này đâu dám để Tiêu Mộng Kỳ rời khỏi tầm mắt của mình?

Lúc này khi nhìn thấy Diệp Tưởng, Lý Duy Tư đã có chuẩn bị tâm lý. Hắn đã suy nghĩ rất kỹ mình nên nói với Phương Lãnh ra sao nếu chẳng may Tiêu Mộng Kì muốn để Diệp Tưởng dùng xiềng xích bắt quỷ để kiểm tra mình.

-Chúc mừng cậu còn sống trở về, Diệp Tưởng !

Tiêu Mộng Kì đương nhiên còn chưa biết Diệp Tưởng là quỷ sai. Vũ Sóc thì hôn mê bất tỉnh, Lý Duy Tư cũng chẳng hé môi chuyện này. Nhưng hiện tại hai người đã gặp mặt, Diệp Tưởng có lý nào lại không nói ra chuyện này chứ?

Tiếng thì nói là chúc mừng, nhưng Tiêu Mộng Kì lại cười rất lạnh lẽo. Nàng lại tỏ ra thờ ơ khi Lý Duy Tư sống sót trở về. Rõ ràng nàng chẳng thèm nể mặt Lý Duy Tư khi lại đi chúc mừng Diệp Tưởng.

-Cũng may mắn thôi. Tôi đã trở thành quỷ sai rồi.

Sau khi nghe được câu này, Tiêu Mộng Kỳ và Phương Lãnh đều biến sắc.

-Quỷ sai ư? Thật sao?

Phương Lãnh tỏ ra kinh ngạc:

-Cậu đã trở thành quỷ sai rồi sao? Vậy giày cao gót thì......

-Tôi đã hiến tế nó rồi.

Phương Lãnh vô cùng kích động nói:

-Quá tốt, quá tốt rồi! Diệp Tưởng!Từ nay về sau cậu là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của “Rạp chiếu phim địa ngục” tầng 13 chúng ta ! Nếu cậu trở thành quỷ sai,vậy tôi cũng chẳng cần trở thành quỷ sai nữa.Thú thực tôi cũng không nỡ bỏ vật bị nguyền rủa trong tay mình. Sau này ngoài Vũ Sóc ra thì tôi cũng tham gia bồi dưỡng cậu. Tuy rằng tôi không phải quỷ sai, nhưng sau này khi gặp người của rạp chiếu phim khác tôi sẽ mua 1 số thông tin có liên quan đến quỷ sai giùm cậu. Chuyện này cũng sẽ rất có ích cho cậu!

Sắc mặt của Lý Duy Tư càng lúc càng trở nên âm u.Hắn đang chờ Tiêu Mộng Kỳ lên tiếng.

Nhưng tiếp đó chỉ có Phương Lãnh lên tiếng, mà hắn cũng chủ yếu bàn về cách làm sao để bồi dưỡng Diệp Tưởng.Còn Tiêu Mộng Kì lại chẳng thấy nói năng gì .

Nàng quay đầu nhìn Lý Duy Tư bằng 1 ánh mắt lạnh lẽo. Từ trước đến nay Lý Duy Tư vẫn rất e dè với người phụ nữ này. Hắn vẫn muốn làm sao có thể trừ khử cô ta !

Lúc này trong mắt của Phương Lãnh chỉ có Diệp Tưởng.Tiêu Mộng Kì và Lý Duy Tư bị hắn hoàn toàn bỏ qua. Tiêu Mộng Kì đi tới bên cạnh của Lý Duy Tư rồi nhìn hắn một cái sau đó nói:

-Tới phòng của tôi đi!

Lý Duy Tư đương nhiên chỉ còn cách đi theo.

Sau khi hai người bước vào trong phòng của Tiêu Mộng Kỳ, nàng bèn đóng cửa lại.

-Nơi này hoàn toàn cách âm với bên ngoài. Khỏi cần đóng kịch nữa đi,Lý Duy Tư.

Nàng lạnh lùng nhìn Lý Duy Tư rồi nói:

-Cậu tưởng tôi không biết chuyện cậu đã gia nhập vào “giáo đoàn Đọa Tinh” sao?

-Tiêu Mộng Kì! Nếu cô không có bằng chứng thì đừng nói linh tinh.

Lý Duy Tư gượng gạo chống đỡ.

-Thế sao? Vậy cậu khẩn trương như vậy làm gì? Nếu tôi không có chứng cớ thì đương nhiên tôi cũng chẳng làm gì được cậu.

Nói, nàng từng bước đi tới trước mặt của Lý Duy Tư. Người của Lý Duy Tư cũng bắt đầu run lẩy bẩy. Hắn vô thức lui về sau một bước.

-Đừng sợ hãi như vậy. Tôi cũng sẽ không ăn thịt cậu đâu.

Tiêu Mộng Kì cười cười đi tới. Nàng đưa tay vuốt ve gương mặt hắn rồi nói:

-Nếu tôi thực sự muốn giết cậu thì cậu cho là mình có thể sống đến ngày hôm nay sao? Chẳng lẽ cậu thực sự cho rằng tôi vì nể mặt của Phương Lãnh nên mới tha cho cậu sao?

Lý Duy Tư ngẩn người.

Không sai. Ngươi phụ nữ này không thể dùng lẽ thường để hình dung. Người khác thì cung kính với Phương Lãnh, còn cô ta 1 mình 1 kiểu!

-Cô chẳng lẽ muốn tôi làm điệp viên hai mang?

Lý Duy Tư dù sao cũng rất thông minh. Hắn nhanh chóng đoán ra mục đích của Tiêu Mộng Kỳ.

-Cậu gia nhập vào trận doanh “Đoạ Tinh” chẳng phải vì cậu trung thành với An Nguyệt Hình, mà bởi vì cậu sợ hãi kẻ đứng đằng sau lưng hắn – Nitemare, đúng không?

-Cô, cô dám nói ra tên của “người kia” sao?

-Thử để hắn nguyền rủa tôi xem nào?

Ánh mắt của Tiêu Mộng Kì trở nên dữ tợn:

-Các người sợ hắn chứ tôi không sợ hắn ! Lý Duy Tư, đường đi thế nào tôi đã trải ra trước mặt cậu. Cậu là người của “Đoạ Tinh”, cho dù Phương Lãnh có sẵn lòng tha cho cậu, nhưng những người khác thì sao? Hiện nay đang là giai đoạn nhạy cảm, 1 mình cậu gia nhập vào “Đoạ Tinh” sẽ chẳng khác gì cậu tuyên bố là kẻ thù của “Hầu tước”! Cậu chắc phải rõ hơn tôi về chuyện “Hầu tước”cũng chẳng phải người hiền lành gì cho cam.

Lý Duy Tư làm gì không hiểu chuyện này. “Hầu tước” cũng nổi tiếng là người máu lạnh vô tình,và những thủ đoạn “máu và sắt”. Nếu không làm sao y lại nổi tiếng như vậy chứ? Cái gọi là kẻ hiền lành không thể nắm binh quyền, chỉ có người trong rạp chiếu phim mới kính nể Phương Lãnh chứ còn người ngoài chẳng thèm để ý đến hắn. Chỉ có người sát phạt quyết đoán, mới khiến cho người ta vừa kính vừa sợ không dám khinh thường hắn!

-Cô đừng đùa chứ! Tôi không thể làm vậy !

Bỗng nhiên, Tiêu Mộng Kì tóm chặt cổ áo của Duy Tư, sau đó ống tay áo nàng tuột xuống để lộ ra hình xăm đầy khủng bố.

-Nếu cậu muốn chết thì tôi sẽ thành toàn cho cậu. Dù sao chỉ cần chứng minh được cậu thật sự là người của phe Nitemare thì cho dù có giết cậu, Phương Lãnh cũng chẳng làm gì được tôi!

-Tiêu Mộng Kì! Cô đang uy hiếp tôi sao !

Lý Duy Tư bừng bừng lửa giận nói.

-Tôi uy hiếp cậu thì sao nào?

Tiêu Mộng Kì nói toạc móng heo. Nàng không tránh né việc để lộ hình xăm trước mặt của Lý Duy Tư.

-Tiêu...... Tiêu Mộng Kì, cô thật sự muốn làm chuyện tuyệt tình đến vậy sao? Phải, tôi biết quan hệ giữa cô và Tôn Dĩ Xuyên. Nhưng cô thử nghĩ lại xem. Thủ đoạn của “người kia” lẽ nào cô lại không biết ! Nếu cô còn ép tôi thì tôi......

-Đừng giả vờ nữa Lý Duy Tư. Cậu không phải loại người dễ dàng đánh cuộc với mạng sống của chính mình. Chính vì cậu sợ chết nên cậu mới lựa chọn như vậy. Nhưng tôi thì không phải vậy. Để báo thù, tôi có thể hy sinh tất cả mọi thứ cho dù là mạng sống của chính mình. Chỉ mỗi điểm này thôi thì cậu đã thua rồi!

Lý Duy Tư im lặng .

Quả thực như vậy ! Các cụ có câu “Người trọc đầu đâu sợ nắm tóc”. Người phụ nữ Tiêu Mộng Kì này vì muốn báo thù có thể hy sinh tất cả mọi thứ. Nhưng Lý Duy Tư hắn lại khác. Hắn làm việc gì cũng phải tính toán mọi chuyện, phải nghĩ cách làm sao sống sót. Chỉ điểm này thôi thì hắn đã thua rồi !

Sau 1 hồi suy tư, hắn chỉ còn cách lựa chọn khuất phục . Hắn không có lòng tin, có thể giết chết Tiêu Mộng Kì. Hình xăm trên người của người phụ nữ này là vật bị nguyền rủa loại ký sinh. Trong trường hợp không có quỷ hồn, nguyền rủa sẽ ưu tiên nhắm vào diễn viên!

-Tôi đồng ý với cô. Tôi sẽ báo lại cho cô những thông tin có liên quan đến “giáo đoàn Đoạ Tinh”. Nhưng cô cũng không thể bán đứng tôi !

-Đương nhiên. Đây là điều kiện bắt buộc của cuộc giao dịch lần này.

Tiêu Mộng Kì mỉm cười. Nhưng nụ cười ấy làm Lý Duy Tư cảm thấy không rét mà run.

Đêm xuống.

Trong phòng của Phương Lãnh.

-Lần này có thể lấy được vật bị nguyền rủa mới cũng là điều đáng mừng. Hơn nữa, rạp chiếu phim của chúng ta còn có thêm 1 quỷ sai.

Phương Lãnh đối một điếu thuộc sau đó nhả ra vài hơi.Trên gương mặt y không che dấu được chút kích động.

Tiếp đó, hắn quay đầu hỏi:

-Vậy hắn đã đồng ý với cô rồi sao?

-Đương nhiên. Hắn không có lựa chọn khác.

Người đứng phía sau Phương Lãnh hoá ra là Tiêu Mộng Kì !

-Cô cẩn thận một chút, đừng để hắn nhìn ra sơ hở.

Phương Lãnh có chút tiếc nuối thở dài:

-Thật ra tôi đã sớm đoán được chuyện hắn đã gia nhập “Đoạ Tinh”.

-Tôi biết,trước giờ 1 là anh không có chứng cớ,hai là anh cũng tán thưởng hắn nên anh cũng 1 mắt nhắm 1 mắt mở với chuyện của hắn. Nhưng làm thế lúc này cũng rất tốt. Để hắn trở thành 1 con cờ trong “Rạp chiếu phim địa ngục” tầng 10, sau đó......

-Tôi đã nói rồi, cô không nên hành động thiếu suy nghĩ. Bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ tốt nhất để báo thù cho Dĩ Xuyên.

Sắc mặt của Phương Lãnh rất trầm tĩnh:

-Tạm thời lợi dụng Lý Duy Tư cũng được. Nhưng tôi hy vọng cô suy nghĩ cho chín chắn. Chúng ta hiện nay không có năng lực đấu trực diện với “người kia”. Trước mắt chúng ta đã có vốn để “Hầu Tước” coi trọng chúng ta. Thời cơ để gia nhập trận doanh “Khu Ma” cũng đã chín muồi.

Tiêu Mộng Kì dựa người vào tường sau đó liếc xéo Phương Lãnh rồi nói:

-Tôi chỉ muốn nói cho anh 1 chuyện.

-Chuyện gì?

-Lần sau không nên hút thuốc trước mặt tôi. Tôi rất ghét mùi thuốc!

Quảng cáo
Trước /487 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ma Hồn Khải Lâm

Copyright © 2022 - MTruyện.net