Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm .
Phương Lãnh lại đốt thêm 1 điếu thuốc mới.
Căn cứ vào số thuốc lá mà Ngụy Minh mang trên người, Phương Lãnh dám khẳng định Nguỵ Minh cũng là người nghiện thuốc lá nặng như hắn. Hút thuốc lá mặc dù có hại cho sức khoẻ, nhưng trong hoàn cảnh nguy hiểm thế này, nó là cách duy nhất có thể khiến Phương Lãnh tỉnh táo lại.
Chỉ khi tỉnh táo thì hắn mới có thể hiểu rõ 1 số việc.
Hắn đang đợi.
Mà giờ hắn đã đợi được tới lúc đó rồi.
Kịch bản của màn thứ 2 tràn vào trong đầu hắn.
Nhưng sắc mặt của Phương Lãnh lại thay đổi 1 cách kịch liệt !
Sao...... Sao lại như vậy ?
Trong kịch bản của màn thứ hai thì dượng, dì, chú hai và cô, 4 bậc trưởng bối của Nguỵ gia, đều bốc hơi khỏi nhân gian!
Trước đó Phương Lãnh vẫn cứ cho rằng, trong số 4 người này chắc chắn có 1,2 NPC ; mà thậm chí cả 4 người này đều là NPC ! Nếu họ là NPC thì có nghĩa là ít nhất cũng có 1,2 người biết rõ nội tình! Nếu vậy thì...... chỉ cần bọn họ còn sống thì Phương Lãnh và mọi người sẽ có cách cạy miệng họ!
(Nghĩa của từ nội tình : )
Nhưng không ngờ 4 người này đều chết rồi ! Mà trừ 4 người này ra thì những người khác đều là những nhân vật do những diễn viên mới thủ vai. Phần lớn những diễn viên mới đều đóng mấy loại vai như tôi tớ trong nhà. Không ngờ ngay từ đầu kịch bản đã bịt kín con đường thu thập thông tin của bọn họ!
Trong kịch bản cũng chẳng hề nhắc tới chuyện 4 bậc trưởng bối của Nguỵ gia lại tập trung nhau ở chỗ nào đó! Diễn viên cũng chỉ có thể nhìn thấy nội dung trong kịch bản mô tả về vai diễn của mình..
Bọn họ chết cả rồi sao?
Phương Lãnh lập tức nghĩ tới một chuyện.
Thật ra ngoại trừ những nhân vật sẽ không chết ở trong phim kinh dị ra thì cũng có 1 loại nhân vật sẽ không để cho diễn viên phải đóng vai.
Đó chính là...... nhân vật bắt buộc phải chết trong phim kinh dị !
Đương nhiên,[ Gia tộc Nitemare ] thì khác. Ngoại trừ mỗi serie phim này ra thì những bộ phim kinh dị khác đều tuân theo 1 quy tắc. Thí dụ như những nhân vật sẽ hoá thân thành quỷ sau khi chết thì diễn viên không thể đóng được loại nhân vật như vậy. Hoặc là những nhân vật bị nguyền rủa trù ếm chắc chắn phải chết cũng vậy. Hoặc có thể là......những nhân vật bắt buộc phải chết để tình tiết có thể được phát triển 1 cách thuận lợi !
Màn thứ 2 vừa mới bắt đầu thì đã xuất hiện 1 phần được viết bằng chữ đỏ.
-Không 1 diễn viên nào được phép đi cứu 4 nhân vật dượng, dì, cô và chú hai!
Bị chơi xỏ rồi!
Phương Lãnh nếu sớm biết như vậy thì dù phải vắt hết óc để suy nghĩ, hắn cũng sẽ nghĩ cách hỏi ra thông tin từ miệng của 4 người này!
Đúng lúc này, cửa phòng hắn bỗng nhiên bị đẩy ra.
Người đứng ở bên ngoài là Diệp Tưởng.
-Anh?
Trong lòng của Phương Lãnh tuy đang rất buồn bực, nhưng trước mắt hắn đang là Diệp Tưởng nên hắn phải tỏ ra như không có việc gì xảy ra cả.
-Vừa rồi, Dục Tô gọi điện thoại cho anh báo là không thấy dượng và dì đâu cả. Hơn nữa tình hình không được hợp lý cho lắm vì trước khi bỏ đi cả 2 người cũng chẳng nói với ai 1 tiếng nào cả.
Vũ Sóc định làm gì? Phương Lãnh tỏ ra ngạc nhiên, kịch bản đã nói không 1 diễn viên nào được phép đi cứu bọn họ,nên cho dù có tìm được mấy người này cũng có tác dụng gì nữa chứ?
Hơn nữa vùng này là vùng núi sâu hoang vu, sóng di động cũng không ổn định nên gần như chẳng có ai mang điện thoại theo. Vậy, Vũ Sóc có ý gì khi gọi cho bọn họ cuộc điện thoại này chứ?
-Đi thôi ! Chúng ta cần phải tìm kiếm cô chú ấy 1 hồi.
Diệp Tưởng đã sớm đổi quần áo ngủ trên người bằng quần áo thường ngày. Hắn hỏi Phương Lãnh :
-Chú có đi cùng bọn anh không?
-Có chứ !
Đột nhiên, Phương Lãnh bỗng nhiên hiểu ra ý của Vũ Sóc.
Kịch bản đúng là cấm diễn viên đi cứu mấy người này.
Nhưng cũng không cấm diễn viên đi tìm mấy người này để dò hỏi thông tin!
Hiện tại, có khi bọn họ còn sống cũng nên! Trong 4 người kia, cho dù tìm thấy ai thì bọn họ nhất định phải hỏi cho rõ ràng những điều mà đám Phương Lãnh còn chưai biết !
Nếu đi tìm người thì Diệp Tưởng quyết định dẫn Ôn Vũ Phàm theo. Hắn không yên lòng để nàng ở lại 1 mình trong « Quỷ đầu quán ». Tuy rằng nàng có mảnh gương vỡ, nhưng dù sao nàng cũng chỉ có 1 mình! Nhưng nếu làm vậy thì hắn nhất định phải bỏ lại « con gái » của mình trong « Quỷ đầu quán » !
Điều này làm Diệp Tưởng cảm thấy rất khó nghĩ. Cô bé này tuy chẳng có chút quan hệ gì với hắn, nhưng trên thực tế thì bé cũng lại « rất có quan hệ »với hắn. Nhưng ngẫm lại, bé là NPC, nên chắc chắn sẽ không bị nguy hiểm như họ.
Nhưng hắn không ngờ Ôn Vũ Phàm lại nói:
-Mọi người cứ đi đi. Lỵ Lỵ nếu phải ở một mình chắc sẽ sợ lắm. Em muốn ở lại với con.
Dù sao, bộ dạng của cô bé Ngụy Lỵ Lỵ và Ôn Vũ Phàm giống như được đúc ra từ cùng 1 khuôn. Phải để lại cô bé 1 thân 1 mình trong « Quỷ đầu quán » thì Ôn Vũ Phàm cũng có chút không đành lòng. Thấy nàng kiên quyết như vậy, thời gian lại gấp gáp, nên Diệp Tưởng đành phải đi trước cùng Phương Lãnh. Dù sao, Ôn Vũ Phàm cũng có mảnh gương vỡ nên chắc cũng sẽ chẳng có vấn đề gì đâu. Hơn nữa nàng cũng nói có người tặng cho nàng vé chuộc cái chết đủ để nàng sử dụng vật bị nguyền rủa mà không bị ghi nợ. Đất diễn của Ôn Vũ Phàm cũng không nhiều nên thù lao danh nghĩa của nàng cũng chỉ có 500 tấm mà thôi.
Diệp Tưởng và Phương Lãnh vội vàng rời khỏi « Quỷ đầu quán » . Trong đêm tối, trên con đường núi khúc khuỷ gập gềnh, hai người gào khản cả cổ “Dượng” và “Dì”. Cả hai đều hy vọng có thể sớm tìm được 2 người này.
Hiện tại trong « Quỷ đầu quán », chỉ còn lại Ôn Vũ Phàm và Ngụy Lỵ Lỵ.
Trên thực tế thì Ngụy Lỵ Lỵ rất có khả năng là người sống sót duy nhất trong bộ phim này. Mà nhân vật sẽ sống sót đến cuối phim không thể nào để diễn viên đóng được vì đây là nguyên tắc. Ôn Vũ Phàm vuốt ve mái tóc mềm mại của cô bé kia. Lúc này cô bé nằm ở trên giường, mở to mắt nhìn Ôn Vũ Phàm rồi bỗng nhiên nói:
-Mẹ ơi ! Mẹ có mùi thơm quá......
Câu nói này khiến nơi mềm yếu nhất trong trái tim của Ôn Vũ Phàm rung động .
Nàng nhớ lại mẹ của mình.
Mẹ của nàng là người phụ nữ vô cùng vô cùng xinh đẹp. Dung mạo xinh đẹp của Ôn Vũ Phàm vốn được thừa hưởng từ mẹ của mình. Nhưng ngoại trừ dung mạo xinh đẹp ra thì bà cũng chẳng còn gì nữa. Nghe ra thì có vẻ đánh giá này quá nghiêm khắc, nhưng sự thực vốn là như vậy. Bởi vì bà quá xinh đẹp, cho nên tính cách vô cùng cao ngạo, kiêu căng hống hách, thậm chí còn chẳng coi ai ra gì. Cũng bởi vậy nên bà không biết suy nghĩ tới cảm nhận của người khác, tính cách cũng vô cùng ích kỷ.Do đó mặc dù đã gả cho cha của nàng cũng khá lâu rồi, nhưng bà vẫn oán trách chồng mình vì đủ loại nguyên nhân. Hơn nữa bà còn gần như không biết làm việc nhà, ngay cả chuyện giáo dục con cái cũng chẳng biết nốt, cả ngày chỉ biết sắm sửa quần áo và đồ trang điểm. Mặc dù gia cảnh nhà nàng cũng rất khó khăn nhưng vì để bảo vệ thể diện của chính bà nên dù là loại hàng hiệu nào bà cũng phải mua để còn so sánh với mấy người đàn bà sồn sồn khác. Cũng vì nguyên nhân này mà cha nàng đã cãi nhau với mẹ nàng không biết bao nhiêu lần,nhưng bà vẫn cứ làm theo ý mình, dẫn đến việc tinh thần của cha nàng bị suy nhược nghiêm trọng, trở nên dễ nóng giận hơn trước nhiều.
Mẹ chỉ mang lại cho Vũ Phàm những ký ức đau thương mà thôi. Lòng háo danh hão của bà và tính ính kỷ khiến cho kinh tế trong nhà càng ngày càng kém, nhưng vì bà là người ham ăn biếng làm nên bà chẳng chịu ra ngoài kiếm việc làm. Cho dù cha nàng có phê bình thế nào thì bà cũng chỉ biết lý sự cùn, đại loại như:
-Một người phụ nữ xinh đẹp như tôi chịu gả cho 1 người đàn ông bất lực như ông thì ông đã phải cảm ơn trời đất rất nhiều rồi. Ông kiếm được bao nhiêu trong quãng thời gian mà tôi chung sống với ông đây ? Tôi đúng là đã lãng phí tuổi xuân khi gả cho người như ông.
Có thể nói nếu không có Ôn Vũ Phàm thì hai người đã sớm ly hôn từ lâu. Hôn nhân giữa hai người còn gắng gượng được tới nay cũng là do đứa con gái này.
Hiện tại, nàng cảm thấy cô bé giống mình như đúc này cứ quấn quýt lấy này khiến nàng liên tưởng tới thời ấu thơ bất hạnh của nàng. Nếu, đứa bé này thực sự là con của nàng thì nàng nhất định sẽ hết lòng bảo vệ nó....
Phần lớn nữ giới đều mang trong mình bản năng làm mẹ. Ôn Vũ Phàm cũng như vậy. Nàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ xinh xinh kia, trong lòng thầm nhủ nhất định phải hết lòng bảo vệ cô bé này,cho dù cô bé cũng chỉ là 1 npc mà thôi.
Hiện tại, Diệp Tưởng và Phương Lãnh đang không ngừng tìm kiếm 4 người kia trong bóng đêm. Thẳng thắn mà nói thì trong tình thế như thế này, có muốn tìm thấy bọn họ cũng rất khó khăn. Biện pháp chữa ngựa chết thành ngựa sống này cũng chỉ là 1 cách làm bất đắc dĩ mà thôi nhưng ít ra nó cũng tốt hơn việc chẳng làm gì cả.
Vũ Sóc cũng gọi điện thoại tới mấy căn biệt thự khác, nhưng không ai trả lời là nhìn thấy bốn người đó. Mà điều cần phải nhắc tới là......
-Các cô chú ấy có thể tới « Quỷ ngục quán » hay không?
« Quỷ ngục quán » chính là toà nhà nằm ở trung tâm của « Ngũ quỷ quán ».
-Nhưng không phải « Quỷ ngục quán » đã bị niêm phong rồi sao?
Thật ra vốn là lễ tang sẽ được cử hành ở « Quỷ ngục quán ».
Nhưng « Quỷ ngục quán » đã bị niêm phong, hơn nữa người trong Nguỵ gia còn bị cấm không được tới đó. Trong chuyện này nhất định có ẩn dấu một điều gì đó huyền diệu không thể để cho bất cứ một ai khác biết. Nhưng chắc chắn « Quỷ ngục quán » có vấn đề. Vũ Sóc khi thời cơ chín mùi nhất định sẽ kiếm cách tới gần « Quỷ ngục quán » để dò xét 1 phen xem rốt cuộc vấn đề xuất phát từ đâu.
4 người kia có chắc là đã tới « Quỷ ngục quán » hay không? truyện copy từ tunghoanh.com
Họ có tới đó hay không nhỉ?
Chắc chắn có tồn tại huyền cơ trong chuyện « Quỷ ngục quán » bị niêm phong. Nếu mạo muội tới đó tìm kiếm thì chắc chắn vé chuộc cái chết phải trả sẽ rất nhiều. Trên thực tế trong quá trình tìm kiếm thì Diệp Tưởng đã sắp bị trừ tới 100 tấm vé chuộc cái chết. Rõ ràng kịch bản đang cảnh cáo bọn họ không nên tiếp tục tìm kiếm nữa. Càng rời xa « Quỷ đầu quán » thì tốc độ trừ vé chuộc cái chết càng lúc càng nhanh. Chuyện này khiến Diệp Tưởng nhớ tới lúc trước khi hắn vừa mới đi vào trong thế giới của [ Xe khách khủng bố], khi hắn bắt đầu rời khỏi chiếc xe khách ấy thì vé chuộc cái chết của hắn bắt đầu bị trừ, hơn nữa càng đi xa thì vé chuộc cái chết lại bị trừ càng nhiều.
Hơn nữa cho dù không nghĩ tới vấn đề chi trả vé chuộc cái chết thì « Quỷ ngục quán » rốt cuộc nguy hiểm đến thế nào thì trong giai đoạn hiện nay cũng rất khó phán đoán.Tuy rằng chủ động đối đầu với nguy hiểm mới có cơ hội kiếm thêm được vé chuộc cái chết, nhưng trước mắt , Diệp Tưởng cho rằng nhanh như vậy đã đi đối mặt với nguy hiểm thì có chút quá mạo hiểm! Chẳng may hắn lại khiến cho 1 tình tiết nào đó sớm xảy ra thì cho dù nhân vật chính do Phương Lãnh thủ vai cũng sẽ gặp phải nguy cơ hiểm nghèo! Diệp Tưởng tuy rằng đã trở thành quỷ sai, nhưng hắn cũng không tự phụ đến nỗi cho rằng mình có thể duy ngã độc tôn!
Quan trọng hơn là chuyện 4 người kia đi tới « Quỷ ngục quán » cũng mới chỉ là suy đoán của 2 người mà thôi. Nếu chẳng may sự thật không phải như vậy thì chẳng phải là họ mất nhiều hơn được hay sao?
-Dượng ! Dì !
Diệp Tưởng gào khản cả cổ, nhưng trong bóng đêm không hề có âm thanh đáp lại.
Phương Lãnh lúc này đưa tay sờ lên vòng tay xương người. Chiếc vòng tay này Vũ Sóc bán cho hắn. Bên trong, có đặt hai vật bị nguyền rủa của Phương Lãnh. Hai thứ này có thể nói là vật bị nguyền rủa có năng lực bảo mệnh nghịch thiên! Phương Lãnh dựa vào hai thứ này mới có thể sống tới ngày hôm nay!
-Anh! Chúng ta......thử tìm ở « Quỷ ngục quán » đi!
Cuối cùng, Phương Lãnh cắn răng đưa ra quyết định này.
Dựa vào hai vật bị nguyền rủa có năng lực mạnh tới nghịch thiên này, Phương Lãnh sẵn lòng liều 1 phen !