Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kịch bản thay đổi cũng không có gì bất ngờ.
Nhưng Vũ Sóc lại không ngờ nó lại phát triển tới mức này. Lần này hoàn toàn khác với trong [Khách sạn ma ám]! Lần đó tuy rằng Vũ Sóc không có cảm ứng được Lâm Lam Huyên đang trốn trong gương, nhưng nàng không có cảm giác như bây giờ.
Với một linh môi sư thì chuyện tinh thần bị thương còn nghiêm trọng hơn việc thân thể bị thương rất nhiều. Thân thể khi bị thương sẽ khôi phục nhanh gấp mấy lần người thường, nhưng khi tinh thần của nàng bị thương, điều đó cũng đồng nghĩa với việc nàng không thể nào kích hoạt linh môi được nữa!
Nhưng Diệp Tưởng hoàn toàn không biết được chuyện này. Hắn truy vấn:
- Dục Tô ! Em mau nói cho anh biết em đã cảm ứng được những gì?
Bạch Vũ Sóc lung lay như sắp ngã đến nơi. Nhưng nàng vẫn chưa cảm ứng được bất cứ một linh thể nào trong phạm vi linh giác của nàng. Đương nhiên, còn có một loại khả năng nữa: đó là loại linh thể mà nàng không thể nào cảm ứng được. Thật ra đừng nói là nàng mà cho dù là cao cấp linh môi sư cũng chưa chắc đã có thể cảm ứng được tất cả vong hồn. Cách nói “không có quỷ hồn nào có thể tránh khỏi pháp nhãn của cao cấp linh môi sư” cũng chỉ mang tính tương đối. Trên đời không có bất cứ thứ gì là tuyệt đối cả.
Vũ Sóc đang gặp phải trường hợp như vậy.
- Trốn, trốn mau !
Vũ Sóc chỉ nói được mấy từ như vậy.
Diệp Tưởng cũng đã nhận ra tình trạng hiện tại của Vũ Sóc cực kỳ không tốt. Chỉ mới qua một hồi mà sắc mặt của nàng đã trắng bệch như giấy.
Tề Tình Tình còn tưởng mình nghe lầm khi nghe Vũ Sóc hô « Trốn đi ! »! Nàng là một linh môi sư, Diệp Tưởng là tân Quỷ sai, hai người hợp lực cũng coi như một tổ hợp không tệ, trên tay Tình Tình còn có mảnh gương vỡ. Nhưng ngay cả như vậy, Vũ Sóc lại nói...... trốn đi?
Đây không phải chỉ là bộ phim kinh dị tương đối khó thôi sao? Mà cho dù có phải là phim kinh dị khó đi nữa cũng không đến mức một trung cấp linh môi sư phải nói ra chữ “Trốn !” chứ? Đây chẳng phải chỉ là đối sách áp dụng cho những bộ phim kinh dị khó thôi sao?
Hiện tại bầu trời vô cùng tối tăm, ánh trăng cũng đã không thấy đâu !
Họ chẳng thể cảm giác được gì, cũng chẳng thể điều tra được gì!
Nhưng Vũ Sóc cũng không bối rối. Đây không phải là lần đầu tiên nàng gặp phải chuyện như vậy. Chỉ mới như vậy mà đã hoảng sợ thì nàng có lẽ đã chẳng sống nổi tới giờ! xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Trốn !
Vũ Sóc quyết định thật nhanh. Bây giờ không phải là lúc để liều mạng! Nàng là người đầu tiên động thân. Năng lực quỷ sai của Diệp Tưởng cũng không có đất dụng võ trong tình huống này.
Tề Tình Tình và Đổng Ỷ Lam cũng bám sát theo sau!
Chuyện gì đã xảy ra đây?
Không biết chạy bao lâu, Vũ Sóc đứng lại lấy ra đèn pin soi khắp bốn phía. Nàng kinh sợ phát hiện ra......
Vẫn là cái cây đó!
Cái cây hoè đó đang ở trước mặt của nàng!
Không lẽ dù bọn họ chạy kiểu gì thì bọn họ cũng sẽ trở về chỗ cũ?
Hay nói cách khác, nàng phải đứng ở đây để nghênh đón tình tiết còn đáng sợ và quỷ quái hơn những gì được miêu tả trong kịch bản ban đầu khởi động!
- Nói cho anh biết đi Dục Tô! Vừa rồi có phải em cảm ứng được gì không?
Lúc này Diệp Tưởng chạy tới. Hắn tuy không rõ đầu cua tai nheo ra sao, nhưng hắn biết hắn không thể bối rối trong tình huống này. Bấn loạn là toi!
- Sao vậy Dục Tô? Năng lực linh môi của em gặp vấn đề gì sao? Không sao đâu, còn có anh mà!
Vũ Sóc không nói gì mà lôi ra từ trong túi con dao rọc giấy. Nàng mang theo nó để đề phòng. Sau đó, nàng lấy dao cắt ngón tay rồi ấn lên cây hoè ở trước mặt.
Cái cây này chắc chắn có vấn đề. Trước hết cứ bôi huyết dịch linh môi lên nó để đề phòng!
Vũ Sóc là người khi càng gặp nguy hiểm lại càng có thể giữ bình tĩnh. Đây là kinh nghiệm sau khi phải “đóng ” trong rất nhiều phim mới thu được. Nàng cũng dựa vào việc bản thân gặp nguy mà không loạn, gặp biến mà không kinh mới có thể sống được tới giờ! Hiện tại điều đầu tiên mà nàng đang suy nghĩ chính là làm sao chuẩn bị cho thật chu toàn, thậm chí nếu có thể tận sức suy đoán xem những chuyện gì có thể xảy ra!
- Sao…sao lại như vậy?
Tề Tình Tình và Đổng Ỷ Lam sau khi chạy tới rồi nhìn thấy cái cây này cũng trợn tròn mắt.
- Đây không phải là chỗ vừa này sao? Quỷ...... Quỷ đả tường! Đây không phải là quỷ đả tường sao?
Tề Tình Tình sợ đến run bắn cả người:
- Chúng..... Chúng ta phải làm sao đây?
(Cái gọi là Quỷ Đả Tường, chính là lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị khoanh trong một vòng tròn không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải.)
Đến ngay cả trung cấp linh môi sư như Vũ Sóc còn phải bỏ trốn, mảnh gương quỷ trên tay của nàng có tác dụng sao? Điều này khiến cho Tề Tình Tình hoàn toàn khủng hoảng.
Vũ Sóc lấy ra đèn pin soi khắp bốn phía. Rừng cây trên núi hoang vào buổi đêm thật yên tĩnh. Nơi này không có người sống. Không có bất cứ cư dân nào của thị trấn Bạch Hà sống ở chỗ này cho dù ngọn núi này không phải là tài sản của Nguỵ gia.
Phương hướng mà « Quỷ Ngục quán » tọa lạc ở đó có vẻ càng u ám hơn.
Hiện tại, họ nên đi tới hay lui lại đây?
Diệp Tưởng bỗng nhiên bước tới đứng chắn trước Vũ Sóc.
Đàn ông không nên núp sau đàn bà.
Với Diệp Tưởng thì cho dù ở trong phim kinh dị chân thực, hắn cũng không muốn để một cô gái bảo vệ cho mình.
Ở đó là « Quỷ ngục quán ».
Diệp Tưởng chầm chậm nhấc cánh tay. Hắn biết lúc này có trốn cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Hắn biết bây giờ có trốn cũng vô dụng. Nếu đã không thể trốn thì liều một phen đi! Nếu nguy hiểm đến từ hướng này, hắn có thể ra tay! Cứ vung ra xiềng xích bắt quỷ xem có giam cầm được vong linh đang trốn trong bóng đêm hay không!
Tiếp đó, Vũ Sóc đột nhiên cảm giác được đầu của nàng lại một lần nữa bị lực lượng thần bí xâm nhập.
Nàng biết, nguy hiểm đang tới rất gần. Nhưng nàng lại không thể xác định vị trí! Nàng......không hề cảm giác được sự tồn tại của quỷ hồn!
Thứ không biết mới là đáng sợ nhất. Có thể cảm ứng được khủng bố, thì đó không còn gọi là khủng bố nữa rồi.
- Cẩn thận đó, anh Ngụy Liễm!
Lúc này nàng chỉ có thể nhắc nhở Diệp Tưởng như vậy!
Vài lần vượt qua ngưỡng cửa của sự sống và cái chết, cũng đã không ít lần suýt nữa đã bước vào Quỷ Môn quan đã khiến tố chất tâm lý của Diệp Tưởng trở nên kiên cường hơn bao giờ hết.
Sau khi nói ra câu “Cẩn thận” , Vũ Sóc chuẩn bị sẵn sàng kích hoạt năng lực linh môi. Nhưng đúng lúc này, Tề Tình Tình bỗng nhiên xông tới trước!
Sau đó Tề Tình Tình lấy ra từ trong túi mảnh gương vỡ!
Ánh mắt của mọi người trong khoảnh khắc đều tập trung trên mảnh gương vỡ đó! Sau đó, Diệp Tưởng chỉ cảm thấy đầu óc mê man một hồi, giống như linh hồn hắn đã bị rút ra, sau đó toàn thân hắn bị kéo vào trong mảnh gương vỡ này!
Tiếp đó hắn trải qua một giai đoạn nửa tỉnh nửa mê. Khi hắn tỉnh lại, hắn phát hiện bản thân vẫn đứng ở chỗ cũ, xung quanh cũng chẳng xảy ra biến hoá gì.....
Đợi đã, có biến hóa !
Vị trí của cây hoè và hồ nước kia không phải như vậy. Vốn cây hoè nằm ở bên phải, hồ nước ở bên trái, nhưng hiện tại vị trí của hai thứ đã trao đổi cho nhau!
Chuyện gì vậy nhỉ?
Vũ Sóc cũng sớm chú ý tới chuyện này. Nàng thậm chí còn phát hiện, dấu máu lưu lại trên cái cây cũng bị đổi ngược! Quan trọng hơn là cảm giác khủng bố khi bị thứ gì đó xâm chiếm đầu nàng cũng đã biến mất!
Khi nhìn thấy mảnh gương vỡ trên tay của Tề Tình Tình, nàng đột nhiên hiểu ra.
- Đây......
Tề Tình Tình vui mừng nói :
- Đây là thế giới trong gương!
Đây là hiệu quả nguyền rủa của loại vật bị nguyền rủa loại đặc thù!
- Mười phút!
Tề Tình Tình chỉ vào bọn họ rồi nói:
- Đây là một mảnh gương cổ do Ngụy gia đời đời lưu truyền. Chúng ta hiện tại có thể lưu lại trong này mười phút! Mười phút sau chúng ta nhất định phải tìm được một tấm gương để thoát ra ngoài, nếu bằng không sẽ bị quỷ hồn sống bám trên tấm gương này giết chết!
Lâm Lam Huyên là quỷ hồn sống trong gương, cho nên vật bị nàng nguyền rủa có năng lực kéo người sống vào trong gương, nhưng nó không nguyền rủa lên quỷ hồn để đạt tới hiệu quả xua đuổi quỷ hồn. Hơn nữa nếu lưu lại trong này quá mười phút, quỷ hồn của Lâm Lam Huyên sẽ xuất hiện và giết chết họ!
- Lần này cũng may là có hồ nước đó.
Tề Tình Tình vỗ vỗ ngực rồi nói:
- Phải có nơi nào mà gần đó có gương mới có thể sử dụng mảnh gương vỡ này. Nếu không thì mặt nước cũng được, nhưng bắt buộc phải là thứ gì có thể phản chiếu được ánh sáng. Nếu là những thứ như kính mờ vân vân là không thể sử dụng.
Nghe Tề Tình Tình nói vậy, Diệp Tưởng và Vũ Sóc đều đã hiểu.
Mười phút. Hay nói cách khác, chỉ có mười phút.
Nhưng từ đây đến nơi gần nhất là « Quỷ Mục quán » cũng phải ngoài hai cây số đường đất. Họ có thể chạy tới đó trong mười phút sao? Nếu họ cắm đầu cắm cổ chạy thì may ra.....
Hoặc là họ cứ đợi ở trong này, đợi đủ mười phút sẽ thoát ra bên ngoài từ hồ nước kia, để trở lại thế giới bên ngoài gương?
Lúc này, Vũ Sóc nhắm hai mắt lại sau đó cảm ứng vệt máu mà nàng để lại trên cây hoè ở thế giới ngoài gương.
Nàng đột nhiên mở to mắt!
Thế......Thế giới bên ngoài tấm gương......
Nàng nắm chặt tay kích hoạt huyết dịch mà nàng lưu lại ở thế giới bên ngoài tấm gương, nhưng có vẻ như không có hiệu quả!
Linh môi sư chỉ có thể phát huy tác dụng khi đối mặt với linh thể. Như vậy có nghĩa là bên ngoài kia không tồn tại linh thể. Nhưng nàng vẫn cảm giác được nguyền rủa đang tồn tại ở thế giới bên ngoài tấm gương.
Trên thế giới này luôn tồn tại hai vật khắc chế lẫn nhau. Nhược điểm lớn nhất của thể chất linh môi chính là nó không có tác dụng trực tiếp với nguyền rủa. Trên khía cạnh này thì vật bị nguyền rủa có hiệu quả hơn năng lực linh môi rất nhiều. Linh thể chân chính có lẽ đang trốn trong « Quỷ Ngục quán »! Nếu không tiến vào trong « Quỷ Ngục quán », nàng chẳng thể nào gây ảnh hưởng tới linh thể kia! Điểm yếu này linh môi sư có, mà quỷ sai cũng có! Nếu chưa tìm ra linh thể, quỷ sai có mạnh đến đâu cũng chẳng thể nào phát huy được bản lĩnh!
Vũ Sóc đã gần như chắc chắn rằng vật bị nguyền rủa đang nằm trong « Quỷ Ngục quán »!
Nàng quay mặt nói với Diệp Tưởng về tình hình hiện tại:
- Anh hãy nghe cho rõ nhé anh Ngụy Liễm. Trước mắt, em không cảm ứng được linh thể. Nếu không tìm ra được linh thể thì chúng ta cũng chẳng làm được gì. Chúng ta phải trốn thôi!
Diệp Tưởng cũng bắt đầu hiểu rõ ngọn ngành .
Nếu bản thể của linh thể không có ở đây, quỷ sai và linh môi sư đều trở thành người thừa. Tuy nó không có ở đây, nhưng nó vẫn có thể uy hiếp đến tính mạng của bọn họ! Hay nói cách khác, nó là thứ còn duy tâm hơn cả những quỷ hồn thông thường! Hiện tại, họ chỉ còn cách chạy tới một trong « Tứ Quỷ quán ». Bốn toà nhà này trong « Ngũ Quỷ quán », bất cứ toà nhà nào cũng có rất nhiều gương. Bọn họ có thể thoát ra ngoài từ tấm nào cũng được !
Nhưng bọn họ phải nhanh chân! Nếu họ không kịp chạy tới một toà nhà nào đó trong « Tứ Quỷ quán », Lâm Lam Huyên sẽ hiện thân! Nhưng cho dù Lâm Lam Huyên thực sự hiện thân, bọn họ cũng không cần phải sợ khi Vũ Sóc ở đây, Diệp Tưởng cũng ở đây!
Điều mà họ cần suy nghĩ là làm sao để sống sót!