Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Rạp Chiếu Phim Địa Ngục (Địa Ngục Điện Ảnh Viện
  3. Quyển 7-Chương 1 : Diệp Tưởng và Hầu tước
Trước /487 Sau

[Dịch] Rạp Chiếu Phim Địa Ngục (Địa Ngục Điện Ảnh Viện

Quyển 7-Chương 1 : Diệp Tưởng và Hầu tước

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trước đó nửa giờ tính theo giờ của «Rạp chiếu phim địa ngục».

Trong phòng chiếu phim số 4 của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 13 đã tụ tập không ít người.

Lúc này, Diệp Tưởng đã ngồi sẵn ở đó, Phương Lãnh và Vũ Sóc thì ngồi ở bên cạnh hắn.

-Thời gian quá cấp bách nhưng tôi muốn biết anh đã nhớ hết những kỹ xảo sống sót trong phim kinh dị mà tôi đã truyền cho anh chưa ?

Vũ Sóc dù sao cũng là người từng sống sót trong [ Vùng cấm thứ 4] nên nàng có kinh nghiệm có thể truyền dạy cho Diệp Tưởng.

-Anh nhớ kỹ nhé..... Tuyệt đối không thể 1 mình đối đầu với nguy hiểm trong phim kinh dị vì làm vậy chẳng khác nào tự mình tìm đường chết! Bất cứ lúc nào cũng phải hành động cũng cùng tập thể, nếu chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ phải cố gắng tiết kiệm vé chuộc cái chết!Anh không nên tranh giành vật bị nguyền rủa với đám người « Hầu tước », bởi vì với tình hình hiện nay của anh thì anh sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm nếu định tranh giành vật bị nguyền rủa với người ta!

Vũ Sóc lặp lại những lời này 1 lần nữa. Diệp Tưởng cũng ghi nhớ vào lòng.

-Được rồi !

Vũ Sóc nhìn đồng hồ. Cũng đã gần tới lúc rồi. Nàng thấy Ôn Vũ Phàm đang ngồi bên cạnh Diệp Tưởng nên nàng biết hắn nhất định có chuyện muốn nói với người con gái mà hắn yêu,do đó nàng cũng nên để cho họ chút thời gian riêng tư:

-Có chuyện gì muốn nói thì hai người cứ nói với nhau đi !

Sau khi Vũ Sóc rời đi, Diệp Tưởng đặt hai tay lên đầu gối sau đó quay đầu nhìn Ôn Vũ Phàm ở bên cạnh.

-Tôi......phải đi rồi.

Diệp Tưởng tuy rằng có rất nhiều muốn nói, nhưng trong khoảnh khắc hắn cũng không biết phải nói gì. Bởi vì, nói thật thì hắn và Ôn Vũ Phàm còn chưa có bất cứ quan hệ gì đặc biệt cả.

-Ừ.

Ôn Vũ Phàm cũng có lời muốn nói, nhưng khi nàng nhìn thấy Diệp Tưởng nàng lại thôi không dám nói ra.

Nàng đã biết tâm ý của Diệp Tưởng. Nhưng Ôn Vũ Phàm chưa từng suy nghĩ và coi Diệp Tưởng như 1 đối tượng để nàng yêu. Nàng đơn thuần chỉ muốn sống sót.Chỉ thế thôi.

-Anh...... Nhất định phải sống trở về.

Ôn Vũ Phàm cũng chỉ nói được 1 câu này.

-Nhất định

Diệp Tưởng đương nhiên biết chuyến đi lần này rất nguy hiểm. Hắn không có bất cứ bạn diễn nào của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13 diễn cùng. Diệp Tưởng sẽ phải đóng chung với rất nhiều người xa lạ mà hắn không biết. Hắn lần này có thể gặp mặt linh môi mạnh nhất « Hầu tước ». Nếu có thể liên thủ với « Hầu tước » thì tỷ lệ sống sót của hắn sẽ cao hơn rất nhiều vì chung quy hắn là quỷ sai duy nhất của bộ phim này.

Cũng đã đến lúc phải khởi hành. Ôn Vũ Phàm cùng những người khác rời khỏi phòng chiếu phim.

Cuối cùng, nàng quay đầu nhìn Diệp Tưởng, mãi cho đến khi cửa phòng chiếu phim đóng lại.

Chỉ còn 1 mình Diệp Tưởng lưu tại trong phòng chiếu phim.

Rốt cuộc thì những ngọn đèn với ánh sáng lờ mờ đã tắt.Sau đó màn hình to bự chảng kia sáng lên,sau đó nhuộm 1 màu đỏ thẫm. Không khí trong phòng chiếu phim lúc này khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.

Những người bên ngoài phòng chiếu phim lần lượt tản đi. Tiêu Mộng Kì sớm phát giác có 1 bóng người vẫn luôn đi theo nàng. Nhưng phải mãi đến khi đi tới 1 hành lang không người, nàng mới quay đầu nhìn người kia.

-Cô đã giác ngộ mọi chuyện rồi chứ?

Bóng người kia chính là Ôn Vũ Phàm.

-Dạ rồi !

Âm thanh trong trẻo của Vũ Phàm vang lên:

-Tiền bối đã có nói qua sẽ cho em được chứng kiến ác ma chân chính là thế nào. Bất kể có gian khổ thế nào, phải thoả mãn điều kiện gì cũng không quan trọng. Em nhất định phải mạnh lên. Em, nhất định phải sống sót!

Ôn Vũ Phàm không thích cảm giác cứ phải dựa dẫm vào sự bảo vệ của Diệp Tưởng .

-Rất tốt.

Tiêu Mộng Kì khá vừa lòng với thần thái trong mắt của Ôn Vũ Phàm:

-Chắc cũng đến lúc rồi. Cũng đúng lúc tên của cô xuất hiện trong danh sách diễn viên đóng trong bộ phim [Chuyến bay mang số hiệu 444]. Nếu thế thì nhân cơ hội này, tôi sẽ cố gắng ‘chỉ bảo’ cho cô, Ôn Vũ Phàm !

Lúc này, khi mà Tiêu Mộng Kì đang nói định “chỉ bảo” cho Ôn Vũ Phàm.

Bên trong phòng chiếu phim.

Màn hình bắt đầu trở nên tối lại.

Sau đó không lâu, Diệp Tưởng liền nhìn thấy 1 căn phòng tối tăm.

Một giọt máu bắn lên màn hình. Giọt máu này xuất hiện trên màn ảnh trong năm giây và chiếm trọn cả màn hình to tổ chảng trong rạp chiếu phim.Sự quỷ dị bắt đầu bao trùm bầu không khí trong phòng chiếu phim.

Sau đó, trên màn hình xuất hiện 1 người đàn ông với khuôn mặt đờ đẫn. Mặt y nhễ nhại mồ hôi, tay y thì đang cầm 1 cây búa.

Y tựa hồ đang đóng thứ gì đó.

Nhưng khi chiếc búa được vung lên thì có rất nhiều máu tươi bắn ra. Giọt máu văng lên màn hình lúc trước bắn ra từ cây búa đó.

Diệp Tưởng có chút bất ngờ. Vì sao mình lại không bị kéo vào tỏng màn hình nhỉ ? Người đàn ông này là thế nào đây? Chẳng lẽ hắn được mời tham gia lúc bộ phim còn đang quay dở? Vậy người đàn ông này là 1 diễn viên nào đó trong 3 rạp chiếu phim tham gia bộ phim này sao?

Khi nhìn người đàn ông kia, Diệp Tưởng thấy mặt của y có vẻ âm u,hơn nữa sắc mặt có vẻ dữ tợn và méo mó. Mắt của y vẫn nhìn chằm chằm xuống dưới. Sau đó không lâu, hắn bỗng nhiên đặt cây búa xuống.

-Xong rồi......

Hắn lau mồ hôi trên trán sau đó cầm lấy chai nước suối đưa lên miệng tu ứng ực. Vì uống quá nhanh nên rất nhiều nước bắt đầu ộc ra tràn qua miệng y rồi nhỏ xuống đất.

Y lúc này vẫn luôn nhìn chằm chằm xuống bên dưới. Nhưng màn ảnh lại không chiếu xem thứ đó là gì.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.

Y chậm rãi đứng lên rồi đi tới chỗ để điện thoại.

Nét mặt dữ tợn và méo mó của y không hề thay đổi.

Tiếp đó, y giơ búa lên nện không ngừng xuống chiếc điện thoại!

Chát,chát,chát!

Trong quá trình này, ống kính máy quay tập trung quay gương mặt của y. Diệp Tưởng lập tức chú ý tới có 1 bóng đen mơ hồ đang chầm chầm đứng dậy phía sau người đàn ông kia!

Bóng đen kia cũng chỉ nhìn thấy lờ mờ bóng dáng mà thôi. Cái bóng đó từ từ tiếp cận với người đàn ông kia.

Không phải chỉ mình Diệp Tưởng nhìn thấy cảnh này.

« Hầu tước », Shirley, còn có diễn viên của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 15 và «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 18 đều đang nín thở quan sát.

Cảnh tượng còn có vẻ khủng bố hơn khi Diệp Tưởng chỉ có một thân 1 mình ngồi trong phòng chiếu phim rộng rãi tối om. Nhưng Diệp Tưởng cũng không bối rối. Nếu ngay bây giờ hắn bị kéo vào trong bộ phim, hắn có thể lập tức ra tay trói lại bóng đen kia.

Bóng đen kia cách người đàn ông kia càng lúc càng gần. Nhưng bóng đen kia vẫn không nhìn thấy rõ lắm.

Cuối cùng, khi bóng đen kia đi đến sau lưng của người đàn ông đó thì y cũng ý thức được được điều gì bèn quay đầu lại......

Trong nháy mắt màn hình trở nên tối đen.

Sau đó bốn chữ màu đỏ như máu được viết 1 cách méo mó “Tiêu Bản Ác Ma” hiện ra !

Lúc này bộ phim cũng chính thức bắt đầu......

Diệp Tưởng vì thế ngồi nghiêm chỉnh, chờ đợi vận mệnh của mình.

Rất nhanh, bốn chữ lớn đỏ như máu đó dần dần biến đi. Sau đó trên màn hình xuất hiện 1 thành phố xinh đẹp. Phía dưới còn xuất hiện 4 chữ lớn để chú thích.

« Thành phố Thiên Dương »

Tiếp đó trên màn hình là cảnh vườn trường tươi đẹp của 1 ngôi trường Đại học. Màn hình trước mắt Diệp Tưởng càng lúc càng lớn. Khi Diệp Tưởng ý thức được chuyện đó thì cảnh tượng biến thành 1 hình ảnh 3D.

Trang phục trên người Diệp Tưởng lúc này đã chuyển 1 bộ trang phục mùa đông, trên tay ôm theo 1 quả bóng rổ. Khung cảnh xung quanh như đang đóng băng.

Kịch bản của màn đầu tiên xuất hiện trong đầu của Diệp Tưởng.

Rất nhanh, Diệp Tưởng nhìn thấy......"Hầu tước" ! Lúc này « Hầu tước » đứng cách đó không xa. Bên cạnh « Hầu tước » là nữ nhân vật chính Shirley ! Lúc này cách trang điểm cũng như trang phục trên người của Shirley không còn mang phong cách Gothic lolita nữa mà trở thành 1 nữ sinh viên bình thường.

Sau khi kịch bản được truyền xong vào trong đầu họ thì màn đầu tiên bắt đầu được khởi quay.

Từ trong phòng chiếu phim ấm ám chuyển sang khung cảnh mùa đông rét lạnh khiến Diệp Tưởng cũng có chút không quen.Nhưng hắn phản ứng rất nhanh bằng việc ném ra quả bóng. Quả bóng sau khi ném ra bay về phía « Hầu tước »!

« Hầu tước » thấy thế cũng đưa tay chụp lấy quả bóng !

Diệp Tưởng chạy đến trước mặt của « Hầu tước » rồi nói:

-Xin lỗi nhé Nhất Hàng ! Không làm cậu bị thương chứ?

-Không hề !

« Hầu tước » ném trả quả bóng cho Diệp Tưởng.

-Nhất Hàng ! Nếu cậu đã đến đây rồi thì cậu chơi cùng bọn mình đi.

-Không được rồi ! Mình còn bận chút chuyện.

« Hầu tước » nói xong bèn rời đi cùng Shirley.

Nam nhân vật chính do ‘Hầu tước’ thủ vai tên là Kỷ Nhất Hàng. Y là sinh viên năm thứ 4 của trường Đại học Kim Dương. Hai tháng sau y sẽ tốt nghiệp. Lúc này y còn đang bận rộn chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp.

Nhân vật do Diệp Tưởng đóng vai tên là Chu Tử Vinh, là bạn chung phòng với Kỷ Nhất Hàng. Cô gái bên cạnh Kỷ Nhất Hàng là bạn học cùng trường của Chu Tử Vinh, cũng là bạn gái của Kỷ Nhất Hàng -- Tạ Văn Âm.

-Tử Vinh, mau chuyền bóng lại đây !

Người ở phía sau hô lớn.

Diệp Tưởng lúc trước khi học Đại học cũng thường xuyên chơi bóng rổ với các bạn học khác.Mấy năm nay bởi vì đi làm nên hắn mới có cảm giác không quen tay cho lắm, nhưng một số động tác cơ bản hắn vẫn còn nhớ. Đi bóng và chuyền bóng thế nào không phải vấn đề quá lớn. Chỉ có ném rổ là có chút khó khăn.

Sau 1 trận bóng rổ vui vẻ và thoả chí tung hoành, toàn thân Diệp Tưởng đầm đìa mồ hôi. Hắn đương nhiên biết phòng ngủ của « mình » ở chỗ nào thông qua kịch bản,do đó hắn trở về phòng.

Sau khi trở về phòng lấy quần áo, Diệp Tưởng xuống nhà tắm công cộng tắm rửa, sau đó lên giường đi ngủ.

Lúc này, sắc trời đã tối sầm lại. Trong phòng lúc này chỉ còn « Hầu tước ».

Người đàn ông này thật sự quá hoàn hảo, cho là dung mạo hay dáng người có thể nói đã đạt tới ngưỡng “Nam vương”.Diệp Tưởng trước kia cũng chỉ nhìn thấy người đẹp trai như thế trong phim thần tượng mà thôi.

Lúc này, « Hầu tước » đang ngồi trước notebook.

-Nhất Hàng?

Khi trở về phòng mình,Diệp Tưởng cầm khăn lâu khô đầu.Lúc này, ở chung 1 phòng với nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy khắp 20 tầng « Rạp chiếu phim địa ngục » cũng khiến cho Diệp Tưởng cảm thấy có đôi chút khẩn trương.

Lần này nếu muốn sống sót thì sự trợ giúp của ‘Hầu tước’ đóng vai trò vô cùng quan trọng. Vũ Sóc cũng đã nhiều lần nhấn mạnh chuyện này.

Đương nhiên, Vũ Sóc không biết, « Hầu tước » đã đóng [ « Vùng cấm thứ 4 » phần 9]. Thực lực của hắn hiện tại đã vượt qua cấp bậc cao cấp linh môi sư.

« Hầu tước » ngoái đầu nhìn qua. Y nhìn Diệp Tưởng giống như hai người đã quá thân chứ không phải là 2 kẻ xa lạ:

-Tử Vinh ! Cậu về rồi à?

-Ừ ! Cậu..... đang thử liên lạc với anh trai cậu à?

Trên màn hình notebook là giao diện của QQ.

-Anh mình dạo gần đây rất kỳ quái. Hôm qua mình gọi điện cho anh ấy nhưng anh ấy lại không bắt máy.

-Ừ ! Chuyện này cậu cũng có nhắc tới trước đó mà !

« Hầu tước » gập notebook lại rồi đứng dậy nói:

-Ngày mai mình phải đi gặp anh ấy mới được !

-Thế này đi......

Diệp Tưởng tiếp lập tức nói:

-Dù sao ngày mai cũng không có tiết học,để mình đi cùng với cậu.

Lúc này, di động trên bàn reo lên. « Hầu tước » cầm lấy di động sau đó bắt máy.

-Alô !Văn Âm à !

Bởi vì tín hiệu trong phòng cũng không tốt lắm nên « Hầu tước » ra ngoài để nói chuyện.Diệp Tưởng thì ngồi 1 mình trên giường.

Thế giới này là thế giới của phim kinh dị khó, rất gần với thế giới của phim kinh dị không thể phá giải.

Nghĩ lại cách đây không lâu, Diệp Tưởng hắn vẫn còn góp mặt trong thế giới của phim kinh dị có độ khó thấp, nhưng nay hắn lại phải tới nơi đáng sợ này. Đám người Lý Duy Tư tuy rằng không nói, nhưng ánh mắt của họ khi nhìn hắn hoàn toàn giống như khi nhìn 1 người chết.

Thế nhưng, trước khi lên đường, những lời nói của Ôn Vũ Phàm khiến hắn rất ấm lòng. Dù có thế nào hắn cũng muốn sống sót.

Sống......để trở về !

Đương nhiên, hắn hiểu rõ hơn ai hết chuyện này khó khăn thế nào.

Lúc này ở bên ngoài hành lang, « Hầu tước » vẫn đang nói chuyện với Shirley.

-Ngày mai em cũng muốn đi với anh sao ?

-Vâng !

Shirley nói ở đầu dây bên kia:

-Chúng mình cùng đi đi anh! Em cũng rất lo cho anh trai anh! Không phải anh trai anh mấy ngày hôm trước có vẻ rất kỳ quái sao? Anh ấy nói toàn những lời rất khó hiểu.

-Ừ ! Lời anh ấy nói rất lộn xộn. Lúc ấy, khi anh gọi điện cho anh ấy, anh ấy nói với anh : « Tao đang làm 1 việc, cũng sắp xong rồi ! Đừng quấy rầy tao nữa ! » sau đó cúp máy. Tiếp đó, mỗi lần anh gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy cũng chỉ nói một câu như vậy, hơn nữa giọng anh ấy càng lúc càng trở nên kỳ quái. Anh nghe giọng anh ấy chẳng có 1 chút tình cảm gì cả !Anh ấy khi nói chuyện khiến anh có cảm giác như đang nói chuyện với 1 cỗ máy vậy !Mãi cho đến khi lần nói chuyện gần đây nhất, anh ấy có vẻ rất vui vẻ:‘Sắp xong rồi! Tao nhìn thấy , nhìn thấy rồi!’

-Đúng vậy ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Đừng lo anh Nhất Hàng ! Em sẽ đi với anh !

Một màn khủng bố sắp sửa diễn ra vào ngày mai.

Sau khi « Hầu tước » quay vào phòng, Diệp Tưởng cũng nói ra những lời thoại mà hắn đã tổng hợp và hệ thống nó theo thứ tự.Chung quy lại thì thời gian kịch bản bị bỏ trống cũng sắp đến rồi.

Diệp Tưởng biết, hiện tại là cơ hội tốt nhất để trao đổi với « Hầu tước ».

-Nhất Hàng ! Vừa nãy là Văn Âm đúng không?

-Ừ !

« Hầu tước » trả lời rất ngắn gọn:

-Ngày mai cô ấy nói cũng muốn đi cùng bọn mình đi tìm anh trai của mình.

-Ừ ! Mọi người đi cùng nhau cũng tốt ! Nhất Hàng, đừng quá lo lắng ! Mình nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp cậu !

Diệp Tưởng nhấn mạnh 2 chữ “Hết sức ”. Khi hắn nói ra câu này, hắn tin chắc « Hầu tước » có thể hiểu được ý mình. Hắn muốn thể hiện cho « Hầu tước » biết lập trường của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13.

Phải biết rằng, linh môi sư có thể cảm ứng được thể chất của quỷ sai, cho nên hiện tại « Hầu tước » có thể chắc chắn 100% hắn là 1 tân quỷ sai. Có sự trợ giúp đến từ 1 quỷ sai cũng không phải là chuyện không đáng bận tâm.

-Cám ơn cậu.

« Hầu tước » có vẻ như cũng không nóng lòng muốn tìm hiểu lập trường của «Rạp chiếu phim đại ngục» tầng 13 cùng với năng lực của vị tân quỷ sai như hắn. Diệp Tưởng suy đoán có lẽ « Hầu tước » muốn được chứng kiến biểu hiện của hắn trong thực chiến. Chung quy lại thì chuyện sống sót trong bộ phim kinh dị này cũng là chuyện rất khó khăn. « Hầu tước » cũng không thể bảo vệ hắn trên cả hành trình dài đằng đẵng này.

-Ngủ đi.

‘Hầu tước’ không nói gì thêm nữa. Y cởi áo khoác sau đó nằm lên giường.

Ngày mai sẽ có 1 trận đánh ác liệt diễn ra nên nếu có cơ hội nghỉ ngơi thì không thể bỏ qua được. Bởi vậy, Diệp Tưởng cũng là nói 1 tiếng “Chúc ngủ ngon !” sau đó lăn ra ngủ. Còn chuyện những tên cùng phòng đang chơi bời lêu lổng ở chỗ nào thì chẳng ai biết được. Có lẽ phải đến khi ký túc đóng cửa họ mới vác mặt về.

Sáng hôm sau, Diệp Tưởng tỉnh dậy rất sớm.

Khi mở mắt, hắn phát hiện « Hầu tước » đã đánh răng rửa mặt xong xuôi và đang mặc quần áo.

-Nhất Hàng?

Hiện tại mới có 6 giờ sáng ! Bởi vì lúc này đang là mùa đông nên sắc trời bên ngoài còn khá tối.

Diệp Tưởng lập tức xuống giường rồi mặc quần áo và vệ sinh cá nhân.

Trong kịch bản cũng không viết rõ ràng những chuyện sẽ xảy ra hôm nay. Bọn họ cũng không thể trốn tránh bởi vì,tới nhà của Kỷ Nhất Chu là nội dung được viết bằng chữ đỏ,nên bọn họ bắt buộc phải chấp hành.

Hôm nay cũng là cơ hội để Diệp Tưởng thể hiện trước mặt « Hầu tước »!

Quảng cáo
Trước /487 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thôn Thiên Chí Tôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net